“Chuyện gì ạ?” Lê Mỹ Gia nhận lấy quả quýt Hoàng Tử Hiên đưa tới, tách một múi bỏ vào trong miệng, hỏi một cách thờ ơ.
“Sắp tới sinh nhật mẹ kế của con rồi, chuyện lần trước là cha hiểu lầm bà ấy, muốn làm một tiếc sinh nhật long trọng cho bà ấy.
Con có ý kiến gì không?” Hoàng Hùng Vỹ nói rồi nhìn Nghiêm Thái Dung, trong ánh mắt vẫn mang theo áy náy.
Hoàng Tử Hiên nhìn Lê Mỹ Gia theo bản nưng, không biết tâm trạng giờ phút này của cô có chịu ảnh hưởng hay không.
Dù sao năm đó sau khi mẹ của cô tự sát, Hoàng Hùng Vỹ chẳng những không đau lòng, ngược lại còn nhanh chóng cưới Nghiêm Thái Dung.
Bây giờ chỉ là hiểu lầm bà ta lại muốn làm một tiệc sinh nhật hoành tráng để bù đắp.
Một người lấy vì mục đích, một người lấy vì tình cảm, giữa hai chuyện này đã tồn tại chênh lệch cực lớn.
Chỉ đáng thương cho Tiết Tiếu Nhu, trọn đời đau khổ, tưởng là gả cho một người đàn ông yêu mình, kết quả vẫn là phó thác lầm người, làm mình lâm vào hoàn cảnh càng thêm bi thảm.
Nhưng năm đó bà lựa chọn tự sát chắc cũng là một sự giải thoát.
Chí ít đối với bà mà nói là như vậy, nhưng đối với Lê Mỹ Gia mà nói chính là khúc mắt trọn đời không giải được của cô.
Mình không thể nào khống chế và thay đổi chuyện đã qua, nhưng về tất cả những gì Tiết Tiếu Nhu đã từng gặp phải, anh không thể để Lê Mỹ Gia biết được nửa chữ.
Bằng không những chuyện kia đủ để đánh gục Lê Mỹ Gia.
“Con không có ý kiến gì, sinh nhật của mẹ kế thì chúc mừng là phải.
Đến lúc đó mời nhiều người một chút, nhiều người mới náo nhiệt.” Lúc Hoàng Tử Hiên nghĩ đến điều này, chợt nghe Lê Mỹ Gia nói mà không có chút gợn sóng nào.
Hình như cô không thèm để ý Hoàng Hùng Vỹ chủ động làm tiệc sinh nhật vì Nghiêm Thái Dung.
Hoàng Hùng Vỹ nghe Lê Mỹ Gia không ý kiến thì vui mừng gật đầu nói: “Vậy chuyện bữa tiệc sinh nhật của mẹ kế con giao cho con đấy.”
“Được ạ.” Lê Mỹ Gia sảng khoái đồng ý, cô biết Hoàng Hùng Vỹ đang mượn cơ hội để kéo gần quan hệ giữa mình và Nghiêm Thái Dung.
Bây giờ căn cứ nghiên cứu khoa học mới vừa bắt đầu khởi công, cô không cần thiết xung đột với Nghiêm Thái Dung vào giờ phút quan trọng này.
Nếu như làm bữa tiệc sinh nhật cho bà ta là có thể khiến bà ta ngoan ngoãn một thời gian thì Lê Mỹ Gia cũng không hề cảm thấy chịu thiệt.
Dẫu sao cô chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh thì bộ phận kế hoạch của tập đoàn tất nhiên sẽ làm rất tốt, không cần cô phải đích thân ra tay.
Hoàng Hùng Vỹ nghe Lê Mỹ Gia bằng lòng sảng khoái như vậy, trên mặt càng lộ ra thần sắc vui mừng, lúc này mới nói tiếp: “Cha đã mời người xem ngày tổ chức rôi, ngày sinh nhật của mẹ kế con không thích hợp tổ chức linh đình, cho nên định vào ngày mùng một tháng mười một.
Đến lúc đó đừng viết sai thời gian trên thiếp mời, lại làm trò cười.”
Bàn tay trên máu quýt của Lê Mỹ Gia ngừng lại, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Ngày nào cơ ạ?”
“Mùng một tháng mười một, đại sư nói rồi, ngày đó là ngày tốt lành, thích hợp làm việc vui.” Lê Long Phi nói với vẻ mặt cười.
Lê Mỹ Gia ném quả quýt chưa ăn xong đáng bịch một tiếng nặng nề lên trên bàn, giọng điệu lạnh lẽo trầm trầm phun ra bốn chữ: “Con không đồng ý!”
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn cô lấy làm lạ, vừa nãy vẫn rất sảng khoái bằng lòng, sao vừa nghe thời gian lại không đồng ý rồi? Thoạt nhìn còn có vẻ muốn ăn thịt người nữa chứ? Chẳng lẽ ngày hôm đó có ý nghĩa đặc biệt gì đó với cô?
“Chị, chị làm sao vậy? Mới vừa nói đồng ý cũng lạ chị, bây giờ nói không đồng ý cũng là chị.
Mẹ tôi chỉ làm một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, chị phải bày ra sắc mặt này sao?” Lê Long Phi lập tức cũng trầm mặt xuống.
“Long Phi, Hùng Vỹ, hay là thôi đi.
Đến lúc đó người một nhà chúng ta ăn chung bữa cơm là được rồi, không cần làm bữa tiệc sinh nhật long trọng làm gì đâu.
Còn làm cho Mỹ Gia không vui nữa.” Nghiêm Thái Dung vội vàng độ lượng nói.
Trong lòng Hoàng Hùng Vỹ vốn có áy náy đối với Nghiêm Thái Dung, lúc này Lê Mỹ Gia lại thay đổi, ông cũng có chút tức giận, âm thanh còn lạnh lẽo trầm trầm hơn cả Lê Mỹ Gia: “Con lại hồ đồ cái gì đấy?”
“Tôi hồ đồ?” Lê Mỹ Gia thất vọng nhìn ông, gằn từng chữ hỏi: “Ngày mùng một tháng mười một là ngày gì, lẽ nào ông đã quên rồi sao? Có phải cần tôi nhắc nhở ông thì ông mới nhớ được mình còn có một người vợ trước nhảy lầu tự sát vào ngày một tháng mười một mười bốn năm trước không? Làm sinh nhật cho vợ hiện tại vào ngày giỗ của vợ trước, ông có còn lương tâm không? Làm sao ông mở miệng nói câu này được thế?”
Hoàng Hùng Vỹ ngây ngẩn cả người, quả thật ông không nhớ rõ ngày đó là thời gian vợ trước tự sát, đối với ông mà nói, vợ trước chỉ là công cụ để ông thành công trong sự nghiệp.
Một cái công cụ chết rồi thì thôi, ai lại cố gắng ghi nhớ xem năm nào ngày nào mất đi cái công cụ đó chứ? Giống như chén trà mà bình thường bạn hay dùng để uống trà vỡ rồi thì bạn sẽ nhớ nó vỡ ngày nào sao? Hiển nhiên là không.
Đối với Hoàng Hùng Vỹ mà nói, có lẽ Tiết Tiếu Nhu còn không bằng một cái chén uống trà.
Chí ít lần nào lúc uống trà, Hoàng Hùng Vỹ còn có thể nâng chén trà trong lòng bàn tay.
Nhưng đối với Tiết Tiếu Nhu, ngoại trừ lợi dụng ra thì ông không có bất kỳ cảm tình nào hết.
Tất nhiên cũng sẽ không nhớ bà mất vào ngày nào, ngược lại, có lẽ trong lòng còn thấy may mắn khi Tiết Tiếu Nhu chết, dù sao năm đó ông đã có sự nghiệp, sao còn sẵn lòng giữ người phụ nữ từng ngủ với tên đàn ông khác ở bên người.
“Con cũng biết mẹ con đã chết mười bốn năm, người chết cũng đã chết rồi, người còn sống thì phải nhìn về phía trước.
Lẽ nào bởi vì mẹ con chết vào ngày đó mà mọi người chúng ta không được sống qua ngày hôm đó sao?” Hoàng Hùng Vỹ không muốn nghe nhất là Lê Mỹ Gia nhắc tới Tiết Tiếu Nhu, đó chắc chắn là đang quất roi vào hành vi trước đây của ông hết lần này đến lần khác.
“Ông đối đãi với người vợ thời nghèo hèn của mình như thế sao? Tôi thật sự cảm thấy lạnh lòng thay mẹ tôi.
Nếu như tôi là mẹ ta thì tôi nhất định chết không nhắm mắt, buổi tối mỗi ngày đều hóa thành quỷ hồn, cho các người không được sống yên.” Lê Mỹ Gia tức giận nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tựa như hận không thể để mình cũng hóa thành quỷ hồn luôn ngay lập tức, để cho bọn họ không được an bình.
“Đốn mạt!” Hoàng Hùng Vỹ giận tím mặt, tát một cái về hướng Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia quật cường cứng cổ, hoàn toàn không tránh cái tát này.
Đáy mắt hai mẹ con Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi hiện lên sự vui vẻ, nóng lòng đợi bàn tay của Hoàng Hùng Vỹ rơi lên trên gò má trắng nõn của Lê Mỹ Gia.
Bốp!
Cuối cùng bàn tay của Hoàng Hùng Vỹ cũng rơi xuống, nhưng đã khiến mẹ con Nghiêm Thái Dung thất vọng rồi, bởi vì cái tát này không hề đánh trúng Lê Mỹ Gia như dự định mà là bị tay của Hoàng Tử Hiên đón lấy.
“Cậu tính là thứ gì? Chuyện nhà họ Lê cũng đến lượt cậu nhúng tay?” Hoàng Hùng Vỹ tức giận nhìn Hoàng Tử Hiên.
“Ông nên lấy làm may mắn vì mình là cha của Mỹ Gia, nếu không tôi sẽ không khách sáo như vậy với ông đâu.” Hoàng Tử Hiên hất tay một cái, suýt chút nữa hất ngã Hoàng Hùng Vỹ.
“Hùng Vỹ.” Nghiêm Thái Dung vội vàng đi đỡ Hoàng Hùng Vỹ, cũng cả giận với Hoàng Tử Hiên: “Một người ngoài như cậu có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của nhà họ Lê?”
Hoàng Tử Hiên lạnh giọng cười: “Lê Mỹ Gia là người phụ nữ của tôi, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng đụng đến một đầu ngón tay của cô ấy, bao gồm cả những thứ được gọi là người nhà như các người.”
Nói xong trực tiếp kéo Lê Mỹ Gia, đưa cô ra khỏi nhà họ Lê.
Trên đường trở về, Lê Mỹ Gia tựa như một con búp bê không hề tức giận, hai mắt mở thật to, không chớp lấy một cái, ánh mắt nặng nề như nước, không có một gợn sóng lớn.
Chỉ có đôi tay nắm chặt là không chịu buông ra.
Hoàng Tử Hiên lấy một tay, cưỡng ép tách nắm đấm của cô ra, đan năm ngón tay của cô vào năm ngón tay mình, muốn để cho cô biết bất kể khi nào bên cạnh cô cũng còn có anh có thể dựa vào.
“Dừng xe.” Đột nhiên, Lê Mỹ Gia đang trầm mặc lại mở miệng.
Hoàng Tử Hiên vội vàng dừng xe lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Em muốn xuống đi bộ.” Lê Mỹ Gia buông tay Hoàng Tử Hiên ra, mở cửa xe xuống xe.
Hoàng Tử Hiên cũng vội vàng tháo dây an toàn ra rồi đi xuống.
Lê Mỹ Gia đi lang thang dọc theo ven đường mà không có mục đích, Hoàng Tử Hiên thong thả theo cô.
Không biết đã đi bao xa, Lê Mỹ Gia bỗng nhiên dừng bước lại, xoay người nói với Hoàng Tử Hiên: “Em mệt mỏi quá.”
Hoàng Tử Hiên không nói gì, đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai: “Lên đi, anh cõng em.”
Lê Mỹ Gia sửng sốt một chút.
Hoàng Tử Hiên không đợi cô phản ứng, cõng cô lên trên lưng, tiếp tục đi dọc theo đường cái.
Ghé vào tấm lưng rộng rãi của Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Cô mới vừa nói mệt mỏi là chỉ mệt lòng.
Nhưng Hoàng Tử Hiên lại lấy phương thức như vậy để nói cho cô biết, mình còn có chỗ dựa kiên cường như anh.
“Anh sẽ cõng em đi thật xa ư?” Lê Mỹ Gia thoải mái nằm trên vai anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừ...” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh định thế, nhưng em nặng như vậy, có lẽ anh cõng tối đa 100m nữa là không được rồi.”
Lê Mỹ Gia: “...”
“Ôi, anh quyết định từ ngày mai trở đi sẽ không làm cho em nhiều đồ ăn ngon như thế nữa.
Em xem em đi, thể trọng đã tăng lên như vũ bão rồi.
Nếu không khống chế thì ngay cả 50 mét anh cũng không cõng được.” Hoàng Tử Hiên thấy Lê Mỹ Gia không nói gì bèn nói thêm.
Lê Mỹ Gia hung hăng véo anh một cái: “Anh có ý chê em mập sao?”
“Không phải không phải, ý của anh là nếu em không khống chế thì sẽ béo đấy.” Hoàng Tử Hiên đau đến cắn răng nghiến lợi, quả nhiên thể trọng là điều tối kỵ của mỗi một người phụ nữ, ngay cả Lê Mỹ Gia cũng không thể tránh khỏi..
Danh Sách Chương: