Lúc y đi, Cao Hách còn chưa dậy.
Tối qua Cao Hách chỉ hỏi xem có phải Cao Hạo đuổi y đi không, về phần nhưng chuyện khác lại không tỏ thái độ gì.
May cho Hướng Nam là hắn tham ngủ, đỡ phải chờ đợi rồi đối mặt, trực tiếp đi vào khu nhà chính, định lịch sự chào Cao Hạo một tiếng. Thế nhưng không ngờ, Hướng Nam vừa đi lên lầu hai, lại gặp một cảnh thế này.
Trong căn phòng khách bốn phía được bao bởi cửa sổ thủy tinh lớn, bầu không khí rất tệ.
Phu nhân nhà họ Cao cùng Cao Nhã về sớm hơn dự kiến.
Hai người ngồi trên sofa nghe ông ngoại của Cao Hạo rất kích động dùng thứ ngoại ngữ không đúng tiêu chuẩn nhưng lại rất lưu loát mà ở đó khoa chân múa tay.
Lông mày Đường Tinh Lam nhăn lại, hai môi mím chặt.
Cao Hạo ngồi bên quầy bar nghe, không nói chen vào.
Cao Nhã mở miệng mấy lần nhưng mãi chẳng nói thành lời.
Tình hình như vậy, Hướng Nam tự giác không tiện làm phiền, âm thầm lùi ra sau.
Thế nhưng không ngờ y vừa quay ra liền đụng phải dì Yêu đang đi lên cầu thang.
Dì Yêu run tay, chiếc thiệp mời màu đỏ cùng phong bì tinh xảo bà đang cầm đọc liền rơi xuống.
Hướng Nam vội nhặt lên giúp bà, nhìn thấy hai dòng tên trên thiệp mời liền ngây người.
Hướng Nam trả đồ lại cho dì Yêu, nói nhỏ hai tiếng rồi ra khỏi phòng. Y trốn trốn tránh tránh sau người hầu ra ngoài mua thức ăn (vì đề phòng phóng viên), rời đi.
Trong bệnh viện, tinh thần mẹ Hướng rất tốt.
Bà vừa thấy Hướng Nam cuối cùng cũng tới thăm bà, liền nắm tay y, hỏi đông hỏi tây.
Hướng Nam tùy tiện kiếm một lý do giải thích qua loa cho việc mình biến mất thời gian này.
Mẹ Hướng không hề nghi ngờ y, trò chuyện một lúc, thấy Hướng Thiện cũng đã tới, liền đề nghị tới khu điều dưỡng tìm bố Hướng rồi cùng ra vườn hoa nhỏ tắm nắng, tản bộ.
Bố Hướng đã nằm trong khu điều dưỡng ở đây được mấy năm rồi.
Năm ấy sau khi nhà họ Hướng dọn ra khỏi căn biệt thự của nhà họ Ngụy, bố Hướng liền được Mạc Dương đưa vào đây.
Trong này có bác sĩ chuyên ngành, còn có y tá chuyên nghiệp chăm sóc đặc biệt cho bố Hướng. Bố Hướng được chăm cho trắng trẻo mập mạp, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng cho dù là vậy, bệnh tình của bố Hướng lại không khá hơn là mấy.
Ông không có khả năng đi lại, cả ngày chỉ ngồi trên xe lăn cùng nằm trên giường.
Miệng ông hơi méo, không thể ăn cơm, chỉ đành nhờ người bên cạnh bón cho mấy món đơn giản.
Ngón tay ông co quắp lại, nghe người khác hỏi cũng chỉ có thể đáp mấy chữ đơn giản “được, không, ừ”, không thể trả lời kiểu nào khác.
Một người vốn cực nóng tính lại bị căn bệnh làm cho mất hết sự nóng nảy.
Ông cho dù ngồi xe lăn cùng sẽ gật gà buồn ngủ. Với Hướng Nam năm ấy khiến ông tức giận thành ra thế này, ông đã không thể cũng như lười có phản ứng xúc động nào lại rồi.
Hướng Nam ngồi một bên ghế đá, bóc vỏ quýt đặt vào đĩa, đưa tới trước mặt mẹ Hướng.
Mẹ Hướng cầm một múi quýt tới bên miệng bố Hướng. Bố Hướng không có phản ứng gì, mẹ Hướng chỉ đành tự mình ăn.
Hướng Thiện cứ nhìn chằm chằm Hướng Nam. Hướng Nam ngước lên, cô liền sẽ chuyển tầm mắt. Hướng Nam đoán rằng cô có thể cũng đã xem đoạn clip kia.
Hướng Nam cúi đầu, im lặng.
Đột nhiên có một múi quýt được đưa tới trước mặt Hướng Nam, y hơi bất ngờ.
Hướng Nam ngẩng đầu lên, nhận lấy múi quýt trên tay mẹ Hướng. Mẹ Hướng lấy một múi khác đưa cho Hướng Thiện, thở dài một hơi, nói với Hướng Nam: “Con bảo, nhà ta….. trước tiên là con ly hôn, sau đó ông nó đổ bệnh, rồi con trở về, lại ly hôn, con trai cũng không phải con đẻ, mẹ lại đổ bệnh. Chỉ trong chốc lát, người nhà chúng ta trong bệnh viện này từ một đã hóa thành ba người…..”
Hướng Nam nghe thấy vậy liền căng thẳn: “Hướng Bắc gặp chuyện gì sao?”
Mẹ Hướng hơi ngây ra.
Lập tức, bà biết Hướng Nam hiểu nhầm, vội xua tay: “Ôi chao, phi phi phi phi, phỉ phui cái mồm, phỉ phui cái mồm.”
“A Bắc nó không sao cả, không sao cả.” Mẹ Hướng giải thích: “Mẹ là đang nói a Dương, a Dương.”
“A Dương?!”
Mạc Dương chuyển viện?!
Hướng Nam thật sự không biết.
Hướng Thiện tiếp lời: “Hôm đấy anh Bắc vừa hay gặp người nhà họ Ngụy cùng nhân viên y tế đưa Mạc Dương tới. Anh Bắc định qua xem thử nhưng bị vệ sĩ của nhà họ Ngụy cản lại bên ngoài, căn bản không thể vào được.”
Mẹ Hướng không biết Mạc Dương xảy ra chuyện gì, rất đau lòng, cũng có chút oán trách người nhà họ Ngụy, nói: “Tốt xấu gì cũng do nhà ta nuôi lớn, sao nhà họ Ngụy bọn họ lại có thể đối xử với chúng ta như kẻ thù như vậy chứ? Nhà ta dù nghèo nhưng cũng chẳng hề muốn xu nào cấc nào của họ, họ lại đề phòng nhà ta như vậy là để làm gì cơ chứ?”
Hướng Nam im lặng.
Hướng Thiện cũng im lặng.
Cuối cùng, mẹ Hướng lại thở dài, nhìn Hướng Thiện, vực dậy tinh thần rồi nói với Hướng Nam: “A Nam này, con thay mẹ đi ra đây, làm giúp mẹ một việc.”
“Việc gì ạ?”
“Đi tạ lễ thần.”
Hướng Thiện nghe vậy, mắt liền trợn tròn, lớn tiếng: “Mẹ!”
“Im miệng.” Giọng mẹ Hướng không hề cay nghiệt, chỉ chỉ ngón trỏ hơn chê trách Hướng Thiện, nói với Hướng Nam: “Bọn nó không chịu đi, con đi thay mẹ, hơn nữa con đi cũng thích hợp, biết không?”
Mẹ Hướng kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Hướng Nam lúc này mới biết chuyện.
Hồi trước Hướng Nam mãi chẳng lấy vợ. Mẹ Hướng lo lắng khôn nguôi, liền đi thắp hương, cầu xin thần thánh.
Sau này Hướng Nam kết hôn rồi, mẹ Hướng vui mừng quá mức, muốn được ôm cháu nội, cả ngày dùng đủ mọi cách để hầu hạ Sảnh Dực nên chưa đi tạ lễ.
Trải qua rất nhiều chuyện, mẹ Hướng nằm trong bệnh viện suy nghĩ linh tinh, cảm thấy nhà họ Hướng gặp bao khó khăn như vậy nhất định là do mình năm ấy chưa đi tạ lễ thần nên bị thánh thần trách tội.
Mẹ Hướng vốn định lén xuất viện đi tạ lễ nhưng bị Hướng Thiện cùng Hướng Bắc trông coi quá chặt.
Bà từng định kêu hai người họ đi, nhưng người trẻ tuổi không hiểu chuyện, cười nhạo thế này là mê tín. Mẹ Hướng sợ hai người họ ngoài mặt đồng ý nhưng rồi không đi, thế nên liền từ bỏ suy nghĩ này.
Hướng Nam nghe lời bà nhất.
Bây giờ, chờ sao chờ trăng, chuyện này cuối cùng cũng giao được cho Hướng Nam.
Bà lại sợ Hướng Nam cũng thế kia, nên bắt Hướng Nam phải ký giấy, lấy cái đó làm bằng chứng. Sự kỹ càng của bà làm Hướng Nam bật cười, hơi lắc đầu rồi đồng ý.
Mẹ Hướng nói xong, được Hướng Thiện đỡ đi vào nhà vệ sinh.
Hướng Nam cầm múi quýt, đưa tới bên cạnh miệng bố Hướng. Bố Hướng vẫn như vừa nãy, chẳng có phản ứng gì.
Hướng Nam nhìn mái tóc hoa tiêu của ông, trong lòng áy náy.
Bên cạnh chẳng còn ai khác, Hướng Nam rút tay về, cụp mắt nói với bố Hướng mấy lời như đang độc thoại.
“Bố, bố hiện tại hẳn vẫn còn giận con đi.”
Hướng Nam cầm lấy một quả quýt, đầu cúi gằm, tiếp tục bóc vỏ, thì thào: “Con biết, con là đứa khốn nạn…..”
“Nếu đổi lại là trước đây, con nhất định sẽ nói với bố rằng con vô tội…. Nhưng tới giờ này phút này, trải qua bao nhiêu chuyện, con đã không còn có thể hùng hồn nói ra lời như vậy nữa rồi…. Con…..” Hướng Nam nhỏ giọng: “Không dám cầu mong bố tha thứ… Chỉ mong…. bố mau chóng khỏe lại….”
“Tôi muốn nói chuyện với anh!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Hướng Nam bị cắt ngang lời, bất ngờ ngước đầu quay sang, Thiếu Kiệt đang đứng sau lưng y.
Thiếu Kiệt nhìn từ trên cao xuống, nét mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Tôi……” Sắc mặt cậu nghiêm nghị, trực tiếp nói với Hướng Nam: “Muốn nói chuyện với anh.” <ins class="adsbygoogle"