“Cái này……”
Trung thu, cũng chính ngày mai.
Hướng Nam cầm điện thoại, nhất thời không có gì để nói.
“Con làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Hướng Nam có tâm sự.
Đây là lễ trung thu đầu tiên của Hướng Nam cùng với đám sói con.
Tuy nói chỗ này của Hướng Nam chính là nhà, nhưng phía bên kia trưởng bối của đám sói con cũng là nhà.
Bên kia các trưởng bối cứng nhắc sợ là đã quy định đám sói con lễ trung thu phải trở về.
“Bọn họ bận rộn, con còn chưa có hỏi.”
“Nếu không, mẹ gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút?” Hướng mẫu hỏi.
“Không, xem tình huống thế nào trước đã.”
Gần nhất đám sói con rất bận.
Hướng nam dậy sớm không thấy người, ngủ muộn vẫn còn chưa về, chớ nói cấp Hướng Nam cơ hội mở miệng hỏi, ngay cả thấy mặt nhau ở nhà, cũng chỉ là hứa hẹn qua loa. Trợ lý chạy qua một chút, bận đến không nói được.
Hướng Nam còn không biết đám sói con như thế nào an bài, sợ bọn họ khó xử, nắm chặt microphone: “Con đêm nay hỏi.”
“Hảo, muốn hỏi nga.”
“Ân.”
Điện thoại cúp.
Hướng nam quay đầu nhìn xem đồng hồ cổ treo tường, mày nhăn lại.
Cơ mà, Hướng Nam đợi một đêm, đám sói con một người cũng chưa thấy, hảo thất vọng.
Ngày hôm sau, Hướng Nam ra cửa lại đến cửa tiệm.
Không lâu sau, Thường Triết đã trở về.
Cùng Hoà Hòa Thuận Thuận đang ngồi ở trước TV lớn trên vỉa hè cầm xe oto cùng hào hứng đối với quảng cáo bán dâu tây trong TV chảy nước miếng, Thường Triết đi tới, lấy ra hai cái kẹo que ở trước mặt hai hài tử lắc lắc, hai hài tử đôi mắt lập tức sáng lên.
Tay nhỏ lập tức liền vươn tới.
Thường Triết đem kẹo thu lại, hỏi hai hài tử: “Hôm nay là trung thu nga, các ngươi cảm thấy cái này……”
Thường Triết lấy ra một cái hộp bánh trung thu đặt trong đĩa để ở mặt bàn trà hảo hạng người hầu cầm trên tay hỏi: “Buổi tối ba ba cắt bánh nhìn thấy bên trong có cái gì sẽ vui vẻ nhất?”
Hai tiểu hài tử nhìn nhau, đôi mắt chớp chớp, nhìn xem TV quảng cáo, tiểu Hòa Thuận mở miệng: “Dâu tây.”
“Ân ân ” Thường Triết tìm được tình báo, đem kẹo cho bọn chúng, sờ sờ hai đầu nhỏ, lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, Trình Nam cũng trở về.
Đồng dạng mua chuộc, bất quá, Trình Nam dùng, là ba cái bánh cỡ đại.
Gần nhất đều là bị Hướng Nam cưỡng chế cấm tiệt kẹo, hai tiểu hài tử mở to đôi mắt long lanh nhìn.
“Hạnh nhân……”
Hạnh nhân?
Trình Nam hoàn toàn không phát hiện hai tiểu hài tử chính là đang nhìn chằm chằm vào quảng cáo du lịch ra tiểu đảo để nếm hương vị hạnh nhân chân chính trên TV, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cái kia không tồi……”
Trình Nam sờ sờ hai đầu nhỏ, đi ra.
Như thế lại lặp lại, hai tiểu hài tử bị Thiếu Kiệt, Mạc Dương, Cao Hách hỏi qua một lần.
Cuối cùng Cao Hạo vừa mở cửa, một hộp chocolate cao cấp mới vừa đưa đến trước mặt hai nhóc, hai hài tử vừa thấy, lập tức: “Vỏ bánh dẻo.”
“Cái gì?”
Cao Hạo không phải tới hỏi giống đám sói kia, cho nên, thực khó hiểu.
Tiểu Hòa cho rằng mình nói sai, chạy nhanh nhìn về phía tiểu Thuận, tiểu Hòa Thuận cùng nhìn hắn, không sai, bọn chúng muốn ăn, lại lặp lại: “Vỏ bánh dẻo……”
Tiểu Hòa Thuận nói xong, đem một miếng bánh trung thu dẻo màu trắng trong đĩa nhỏ trên bàn trà nhét vào trong tay Cao Hạo, ôm hộp chocolate cao cấp cùng nhau chạy ra sân chơi.
Cao hạo nhấc mi mắt, nhìn xem khối bánh trung thu trong tay, cảm thấy hiểu rõ.
Buổi chiều, Hướng Nam đem chìa khóa trong tiệm giao cho a Lư, dặn dò hắn qua 7 giờ liền cho mọi người ra về, sau đó trở về nhà.
Trong nhà hai hài tử cầm đèn ***g con thỏ không chút vui vẻ ở trong sân cùng lão nhân làm vườn, hai hầu gái chạy vội tới chơi đùa, nhìn về phía y đã trở về, vui sướng chạy tới, tiểu Thuận túi áo trên đường rớt ra không ít đồ vật, Hướng Nam nhìn, mày nhăn lại.
Hướng Nam nhặt lên dưới chân y một cái, là kẹo que.
Hai hầu gái từ phía sau theo tới, đem tất cả những gì tiểu Hòa Thuận làm rớt phía sau đưa lại, tất cả đều là kẹo bánh.
“Từ đâu ra?”
Ngữ khí Hướng Nam không tốt, tiểu Thuận hoảng sợ, lắc đầu.
Tiểu Hòa đứng ngay phía sau cũng cùng chột dạ, tay nhỏ che lấy túi của mình, nhìn Hướng Nam, sợ hãi lui một bước.
Hướng Nam thấy tiểu Hòa như vậy, đem nhóc kéo lại, lục túi nhóc, tất cả đều là kẹo.
“Từ đâu ra?”
Một đống lớn kẹo bị ném trên bàn trà, hướng nam mày nhăn càng lúc càng chặt, thanh âm hảo nghiêm khắc.
Hài tử trong túi có kẹo không phải chuyện gì lớn.
Sở dĩ sinh khí, tự nhiên là bởi vì khoảng thời gian trước bác sĩ dặn dò kĩ Hướng Nam, ở nhà cấm cho ăn kẹo.
Nói cách khác, có người ngay trước mắt hắn muốn qua mặt, Hướng Nam đương nhiên hỏa.
“Nói!”
Hướng Nam thanh âm càng lớn, tiểu Hòa chấn động, ủy khuất, hai mắt lưng tròng.
Tiểu Thuận xem tiểu Hòa sắp khóc đến nơi, ngước mắt ngẩng đầu, mở miệng: “Giữa trưa, Triết thúc thúc cùng bọn họ cho.”
Hướng Nam sửng sốt.
Bọn họ trở về nhà?
Nhìn qua thấy một đống lớn kẹo, Hướng Nam hơi giận, hỏi hầu gái: “Triết thiếu bọn họ người đâu?”
“Bọn họ giữa trưa có trở về qua, bất quá sau lại đi ra ngoài.”
Lòng vòng hồi lại chuyển tới quản gia.
Hướng Nam vừa nghe bọn họ không ở nhà, có chút phiền lòng, hỏi hai tiểu hài tử: “Bọn họ vì cái gì cho các con nhiều kẹo như vậy?”
Hai tiểu hài tử nhìn nhau, nhìn kẹo trên bàn trà, mắt lưng tròng chờ đợi, hy vọng Hướng Nam có thể đem trả lại cho bọn chúng.
Chính là, Hướng Nam còn hung dữ.
Hai tiểu hài tử bĩu môi, không nói lời nào, cúi đầu đi.
Hướng Nam thấy bọn chúng không chịu hướng về công đạo, đang muốn hỏi tiếp, không nghĩ, Cao Hạo đột nhiên về nhà, Hướng Nam nhìn thấy hắn, còn chưa kịp vui mừng, lại thấy phía sau hắn sáu, bảy người đi theo vào, Hướng Nam không khỏi nhăn mặt.
“Làm sao vậy?” A Đông dẫn đầu, đại gia sôi nổi đối Hướng Nam chào hỏi, Cao Hạo đến gần thấy hai tiểu hài tử gục đầu xuống, hỏi Hướng Nam: “Làm sai gì vậy?”
“Anh nói……” Hướng Nam chỉ tay vào cái đống trên bàn trà: “Anh có phần trong đó hay không?”
Hướng Nam hung hãn, chỉ vì hài tử.
Cao Hạo liếc mắt nhìn kẹo trên bàn trà một cái, không thấy có chocolate, ha hả cười, cũng không trả lời, ý bảo những người đó lên lầu, sau đó đối Hướng Nam: “Tôi lát nữa muốn mở một cái hội nghị rất quan trọng, không bồi anh ăn cơm chiều.”
“Nhưng hôm nay là……”
Hai chữ “Trung thu” còn chưa có xuất ra, môi Hướng Nam đã bị Cao Hạo lấp kín.
Ôn nhu lại mang theo bá đạo một đường hôn xuống, đại gia thấy nhiều không trách, Cao Hạo trong mắt tràn đầy ôn nhu, thấp giọng: “Anh có thể thông cảm tôi không, ân?”
Hắn lại hôn một cái bên môi Hướng Nam, phân phó người hầu chuẩn bị cà phê, hướng lên trên đi rồi đi.
Nói cái gì thông cảm, Hướng Nam không ngại là giả.
Nhìn theo hắn đi lên, Hướng Nam mày nhăn đến càng chặt, nhưng là không có biện pháp.
Hướng Nam sau lại cấp đám sói con còn lại gọi điện thoại, không phải tiếng tút dài cũng chỉ là hộp thư trả lời tự động, Hướng Nam trong lòng buồn bực, thấy hai tiểu hài tử bên kia nhà ăn ăn cơm vui đùa ầm ĩ, trong lòng giận dỗi.
Tính toán!
Tuy nói Cao Hạo không đếm xỉa tới y, nhưng là y không có khả năng ném Cao Hạo ở nhà một mình ăn tết.
Hướng Nam quyết định năm nay không trở về nhà Hướng mẫu bên kia ăn trung thu.
Đêm, một mặt trăng tròn, Hướng Nam thẫn thờ ngồi trên hành lang bằng gỗ, ngửa đầu nhìn bầu trời, trung thu năm nay, ánh trăng phá lệ tròn đầy.
Hai tiểu hài tử tay nhỏ đều có một cái bánh nhỏ hình trăng tròn.
Tiểu Hòa nhấp một miếng, tiểu Thuận cũng cắn một cái, nhìn đến nhân bên trong, mày nhỏ hơi nhăn nhăn.
“Ba ba.”
Tiểu Thuận đối ánh trăng duỗi một lóng tay, vừa định hỏi Hướng Nam, bị tiểu Hòa kêu to thân thủ chụp được, tiểu Hòa lớn tiếng: “Nãi nãi nói qua chỉ ánh trăng…… chỉ ánh trăng, lỗ tai sẽ bị ánh trăng trộm đi!”
Tiểu Thuận đối với tiểu Hòa mạnh mẽ cùng lớn tiếng làm như khiếu nại giống nhau, mắt nhìn sát vào mắt đối phương, bướng bỉnh nhăn nhăn mũi, trừng qua trừng lại.
Quả nhiên là gần mực thì đen.
Trong một cái chớp mắt, Hướng Nam cảm thấy như thấy được phiên bản nhỏ của Trình Nam, Thiếu Kiệt.
Hướng Nam lắc đầu, có chút cảm khái, cười cười.
“Không thể khi dễ ca ca nga.”
“Không có a.” Tiểu Thuận vừa nghe, đột nhiên quay đầu tới, đôi mắt chớp chớp, dường như thực vô tội, lại quay lại đầu đi, đối tiểu Hòa: “Ta mới không có…… Đúng không? Đúng không?”
Tiểu Hòa tức giận khuôn mặt nhỏ phình phình má, không để ý tới hắn. Tiểu Thuận mày nhăn lại, nhìn bánh trung thu nhỏ trong tay mình, bẻ một nửa, mạnh mẽ đưa đến tiểu Hòa trước mặt lấy lòng hắn, hỏi: “Đúng không? Đúng không?”
Tiểu Hòa nhìn, lớn tiếng: “Ta không cần cái này……”
Tiểu Thuận khó khăn, quay đầu nhìn xem Hướng Nam, đối tiểu Hòa: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
Tiểu Hòa đôi mắt chớp chớp, xem tiểu Thuận nhăn mặt, chọc chọc đồ ăn: “Ta muốn cái này……”
Trứng muối.
Tiểu Thuận chí tử.
Tiểu Thuận mày nhăn thành 1 khối, cúi đầu nhìn trứng muối, nhỏ giọng: “Nguyên lai cùng cùng là người xấu……”
(— —b ách……)
“Ta không phải người xấu!” Quả nhiên y như Hướng Nam sở liệu, tiểu Hòa vừa nghe, lớn tiếng, trong ánh mắt nước mắt lưng tròng, đôi con ngươi đảo đảo quanh trong hốc mắt.
Tiểu Thuận xoay mặt ngẩng đầu, xem hắn như vậy, chạy nhanh tới đem trứng muối cống hiến.
Tiểu Hòa cáu kỉnh, không chịu nhận, điên cuồng lắc đầu, bị tiểu Thuận nhét một cái, miếng trứng tắc ở trong miệng.
Đưa đến miệng chẳng lẽ không ăn?
Tiểu Hòa đôi mắt chớp chớp, nhai.
Tiểu Thuận nhìn chính giữa bánh trung thu của mình trống trơn, buồn bực.
“Ba ba, trên mặt trăng thật sự có thỏ sao?”
Tiểu Thuận hỏi.
Hướng Nam giật mình, muốn mở miệng, tiểu Thuận: “Nãi nãi nói…… Trên mặt thỏ trăng ngày thường đều giã thuốc, chỉ có thời điểm Tết Trung Thu mới…… Mới bắt đầu làm bánh trung thu?”
Tiểu Thuận nâng mặt nhìn Hướng Nam, muốn chứng thực.
Hướng Nam nhìn vào mắt nhóc, không biết nhóc muốn nói cái gì, nghĩ nghĩ, tiểu hài tử muốn như thế, gật đầu.
“Kia……” Tiểu Thuận giơ lên chỉ bánh trung thu còn lại vỏ và nhân, ghét bỏ, hỏi Hướng Nam: “Lần sau, ba ba có thể hay không kêu thỏ thỏ chỉ làm lòng đỏ trứng?”
Hướng Nam ngẩn ra, hãn
Hướng Nam liếc hộp bánh trung thu bên người.
Y nhìn biểu tình tiểu Thuận như vậy đáng thương, như vậy bất mãn, định hỏi nhóc muốn hay không cho đổi một cái mới.
Nhưng là ngẫm lại, làm như vậy tương khác gì dạy trẻ con lãng phí đồ ăn, không tốt.
Hướng Nam lắc đầu, cuối cùng, đối tiểu Thuận: “Thỏ bảo bảo cũng sẽ không nghe ba nga.”
Tiểu Thuận buồn bực, cúi đầu nhìn tàn bánh trong tay mình. Hướng Nam mềm lòng, muốn cho nhóc đổi một cái, tiểu Hòa đột nhiên đưa đến trước mặt tiểu Thuận, làm tiểu Thuận cùng Hướng Nam giật mình.
Tiểu Thuận cười.
Hướng Nam cũng ôn nhuận nở nụ cười.
“Hảo ngoan.” hành động của Tiểu Hòa làm Hướng Nam vui mừng.
Hướng Nam ôn nhu vỗ vỗ lên đầu tiểu Hòa, tiểu Hòa moi ra trứng muối đưa đến miệng tiểu Thuận, tiểu Thuận cúi đầu gặm lấy, rung đùi đắc ý, hảo vui vẻ.
Gia đình đang vui vẻ, Hướng Nam đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang, có chút ngoài ý muốn.
Sẽ là ai?
Y so với người hầu nhanh hơn một bước, mở cửa ra liền thấy rõ người đứng ngoài cửa, sửng sốt.
“Thiếu Kiệt đâu?”
Đứng ngoài cửa chính là người nhà Ngụy gia, hỏi chuyện, là Ngụy gia nhị lão thái thái.
Thiếu Kiệt không có trở về nhà bọn họ đón trung thu?!
Cho nên……
Kéo đến là muốn tìm người?!
Bọn họ rất đông người, tam lão gia nhà họ Ngụy đều ở đây, Hướng Nam nhìn có điểm hoảng sợ, vô thố, lắc đầu: “Không biết……”
Không biết?
Ngụy nhị lão thái thái nhăn mày, lại nhăn mặt, không vui: “Ăn tết mà người của mình cũng không biết đang ở đâu, có loại tình nhân như ngươi hả?”
Hướng Nam nghe, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ngụy đại lão thái thái nhìn, ho nhẹ một tiếng. Ngụy nhị lão thái thái biết ngữ khí của mình có điểm khó nghe, có điểm xấu hổ, thu lại tức giận, một bên Diệp Tâm Dư liếc về phía lão Đồ, lão Đồ cười, vội vàng: “Hướng Nam a, còn không mau mời các lão gia đi vào?”
“Nga!” Hướng Nam vôi lui nhanh về phía sau, đem người hướng vào trong động tác mời, quản gia lập tức sai người hầu đi chuẩn bị trà bánh, cùng Hòa Hòa Thuận Thuận đang ngồi trên hành lang gỗ bước vào phòng, Diệp Tâm Dư vừa nhìn thấy, vui sướng, thân thủ vỗ vỗ, đem bọn họ ôm đến trong ***g ngực.
Hướng Nam gọi vào di động Thiếu Kiệt nhưng không ai tiếp, vừa định gọi lão đồ tới hỏi một chút, không nghĩ, chuông cửa lại lại vang lên.
Hướng Nam xoay người chạy nhanh ra mở cửa, vừa thấy là cha mẹ cùng chị em Trình Nam, đứng người.
“Các người……”
“Tết Trung Thu khoái hoạt ”
“A?” MEIMEI quá độ nhiệt tình cùng Trình Chí Hùng vẻ mặt nghiêm túc khiến cho Hướng Nam trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, thực vô thố, chỉ biết cười gượng.
Ngô Tuệ Pháp thấy y như vậy, ha hả cười, dẫn đầu vào cửa, nhìn đến Ngụy gia tam lão đang chơi cùng tiểu Hòa, tiểu Thuận, “Nha” mà một tiếng, đem Trình Chí Hùng kéo đi qua.
MEIMEI đem bao lớn bao nhỏ quà tặng trên tay giao hết cho quản gia, hỏi Hướng Nam: “Anh ta đâu?”
“Cái kia……”
Hướng Nam vẫn là cười gượng, chạy nhanh gọi điện thoại cho Trình Nam.
Di động Trình Nam đang ở chế độ trò chuyện.
Vẫn ở chế độ chờ, Hướng Nam gọi thật lâu cũng không thấy hắn nhấc máy.
Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, xem đại sảnh tràn đầy khách nhân, nghĩ đến ngữ khí vừa rồi của Ngụy nhị lão thái thái cùng một gương mặt nghiêm túc của Trình Chí Hùng, nghĩ đến chiêu đãi khó, khó chiêu đãi, tâm đã hoảng sợ lại càng hoảng loạn.
Sau đó, Thương Nhạc cùng Thường Đức cũng đến.
Lại sau đó, Hướng mẫu, gia đình Hướng Thiện cùng Đường Tinh Lam cùng nhau tới.
Trong nhà náo nhiệt vô cùng.
Bọn họ giống như là đã hẹn trước, tiếp đón lẫn nhau, kỳ quái, quản gia cũng có vẻ như rất thành thạo.
Không cần Hướng Nam nói gì, quản gia cùng người hầu chia nhóm ra bận rộn làm việc.
Không bao lâu, các khách nhân đều tự động tự giác bước ra sân, Hướng Nam cùng theo ra ngoài, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, đèn ***g treo kín khắp sân, rất có không khí ngắm trăng ngày tết.
“Tấm lòng nhỏ a, tấm lòng nhỏ a.”
Hướng Nam chợt nghe thấy thanh âm Trình Nam liền giật mình quay đầu lại, do quay lại nhanh quá nên có người ngay môi Hướng Nam hôn chụt một cái, Hướng Nam vội lui, Thiếu Kiệt ôm lấy eo Hướng Nam, chỉ tay: “Xem ”
Hướng Nam đôi mắt chớp chớp, Trình Nam chỉ huy, tính cả Thường Triết, Mạc Dương, Cao Hách đem một đống đồ lớn tiến vào.
Bốn người hướng tới trên bàn tròn màu trắng đặt xuống, Hướng Nam đem hộp bóc ra, trợn mắt: “Bánh trung thu……”
“To không ”
Đương nhiên to, to cỡ cái bàn tròn màu trắng, da bánh màu vàng đẹp, quần long diễn châu đồ đằng, du quang tỏa sáng.
Thiếu Kiệt đắc ý “Hắc hắc”, tranh công: “Đặc biệt thiết kế lò nướng, chúng ta thân thủ động thủ nga ”
“Nha, đều đến đông đủ a.” Cao Hạo cùng A Đông một lúc cũng ra đến sân.
Hướng Nam lúc này mới ý thức được, đại gia không phải vô cớ đột nhiên chạy tới nơi này, lần này đại đại gia tộc tụ hội, là vì đám sói con tốn tâm tư, vì muốn dung hòa Hướng Nam bên này cùng người nhà đám sói con, bày mưu.
Bánh trung thu mới ra lò, nên vẫn còn nóng.
Mạc Dương bẻ một miếng vỏ nếm thử, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ cong lên, gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Nếu ăn ngon, đại gia đương nhiên nóng lòng muốn thử.
Cao Hách mới vừa bẻ một chút, còn không có kịp cho vào trong miệng, tay đột nhiên bị người kéo đi, Thiếu Kiệt há miệng gặm luôn miếng bánh trên tay hắn.
“Ân ân ân ” Thiếu Kiệt gật đầu, làm bộ nghiên cứu, nhíu mày: “Bất quá…… Vì cái gì khi đó mấy người không suy xét dùng vỏ bánh dẻo?”
Ngón tay đau quá, Cao Hách mắt thoáng nhìn, lông mi dài tỏa ra sát khí, bình tĩnh: “Vì muốn độc chết mày……”
Hướng Nam: (— —b……)
“Lớn như vậy……” Hướng Nam chạy tới đem hai người bọn họ ngăn cách, đưa tay chỉ, phân tán lực chú ý, hỏi: “Bên trong nhân cái gì?”
Tiểu lang trăm miệng một lời trả lời.
Đại gia hai mặt nhìn nhau, bởi vì đại gia trả lời đều không giống nhau.
Đại gia lại nói lại một lần, vẫn là không giống nhau.
Hướng Nam đôi mắt chớp chớp, đám sói con mày nhăn lại.
“Làm cái gì?” Thường tiểu lang oán giận: “Hướng Nam thích dâu tây, ta rõ ràng đặt order cho dâu tây.”
“Mới là lạ!” Trình Nam phát uy: “Rõ ràng là thêm hạnh nhân?”
Đám soi con tranh luận, tất cả mọi người đều nói chính mình gọi điện thoại đặt order, Hướng Nam ở một bên nghe, rốt cuộc minh bạch hai hài tử có kẹo là do ai mang tới.
Hướng Nam cảm thấy không thể hiểu được, khiến cho lực chú ý của tất cả mọi người hướng về bên này, chạy nhanh khoát tay, khiến đám sói con im miệng.
“Không phải nói chính mình động thủ sao?” Hướng Nam nhíu mày, nhỏ giọng, khó hiểu: “Như thế nào nhân là cái gì cũng không biết?”
Đám sói con vừa nghe, không giận, cười mỉa.
“Là chính mình làm không sai a……” Cao Hách liếc Thường Triết: “Tự mình đề nghị.”
Thường Triết liếc Mạc Dương: “Tự mình thiết kế……”
Mạc Dương cười gượng, xem Trình Nam: “Tự mình cấp dụng cụ……”
Trình Nam đôi mắt bay tới tiểu Thuận bọn họ bên kia: “Tự mình tìm hiểu……”
Thiếu Kiệt xoa xoa vai, hắc hắc: “Tự mình khiêng về.”
Hướng Nam: 囧……
Khâu làm bánh, hoàn toàn không tham dự.
“Kia……” Hướng Nam buồn bực chỉ tay: “Phương diện này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”
Eo bị ôm lấy, Cao Hạo dán lên tai Hướng Nam, ôn nhu: “Love……”
Hướng Nam đỏ mặt, cười.
Ánh trăng sáng tỏ, ánh đèn mông lung xinh đẹp.
Bọn nhỏ mang theo đèn thỏ vui đùa chạy theo đoàn, truy đuổi nhau vòng quanh mọi người. Già, trung niên, thanh niên, trẻ con, tràn đầy ôn nhu, sung sướng hoà thuận vui vẻ.
Này…… Là thuộc về Hướng Nam, so với năm rồi hoàn toàn không giống nhau, trung thu vui vẻ
Toàn văn hoàn