Y suy nghĩ một lúc, thấy nguyên liệu trong tủ lạnh không đủ, nhờ người hầu đi mua hộ. Người hầu gật đầu đồng ý, cầm túi vải bảo vệ môi trường cùng tiền ra ngoài.
Trong lúc chờ đợi, Hướng Nam cảm thấy không có việc gì để làm, liền như ngày thường ở trong gian phòng bếp thiết kế mở làm chút đồ uống mát cho hai người vệ sĩ trực bên ngoài.
Y vừa làm xong, bỗng thấy một bóng người vút qua ngoài lớp cửa thủy tinh thì ngây người.
Phụ nữ?
Dì Lục không phải đã ra ngoài rồi sao?
Hướng Nam đi ra ngó trái ngó phải một lúc, chẳng có ai.
Kỳ lạ….
Hướng Nam nhíu mày, đi vào trong nhà, phát hiện không thấy George vốn ngồi ở sofa đâu cả.
“George?”
Vì chỉ là căn nhà nghỉ nhỏ, phòng khách không rộng, nhìn một vòng là thấy hết.
Hướng Nam nghĩ không biết y có phải lại phát bệnh như mọi khi rồi đi lên tầng không, vội leo lên chiếc cầu thang gỗ, lên tầng tìm, nhưng vẫn không thấy ai.
“George?” Hướng Nam đi xuống, nghe thấy tiếng điện thoại kêu liền vội nhấc máy.
Số là của Mạc Dương, Hướng Nam nghe thấy giọng Thiếu Kiệt ở bên kia đầu điện thoại thì có chút ngây người.
“Hướng Nam đại thúc ”
Thiếu Kiệt kéo dài giọng gọi một câu, hỏi y: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Hướng Nam đờ ra một lúc lâu mới hỏi lại cậu: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi vì anh mà đào hôn, Mạc Dương là tòng phạm, anh phải thu nhận tôi! Hướng Nam, phải một đời đấy!”
“Hả?”
Hướng Nam tưởng cậu đang đùa.
Thế nhưng trong giọng nói của Thiếu Kiệt lại mang sự nghiêm túc hiếm thấy, không khỏi khiến hình ảnh Thiếu Kiệt đứng trước mặt nhe răng híp mắt, lộ tính trẻ con chỉ về phía y hiện lên trong đầu Hướng Nam.
Trong giây lát, trong lòng Hướng Nam cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, tựa như rất vui, rất muốn cười.
Hướng Nam nói cho cậu biết địa chỉ của mình.
Thiếu Kiệt bảo muộn một chút sẽ cùng Mạc Dương tới. Hướng Nam cụp máy, suy nghĩ một lúc rồi lại cau mày.
Trừ Thường Triết ra thì mọi người đều tới, sẽ không có vấn đề gi chứ?
Hướng Nam chỉ sầu não một lúc, nhớ ra còn chưa tìm thấy George, liền đi ra bãi cát ngoài sân tìm.
Hướng Nam đã hỏi cả hai người vệ sĩ nhưng cả hai đều không thấy George.
Hướng Nam cảm thấy kỳ quái, bảo cho hai người vệ sĩ biết trên bàn bếp có đồ uống mát xong rồi đi dọc theo bờ cát.
Hướng Nam không tìm được gì cả.
Trở về, nhìn thấy những mảnh đá vỡ vụn trên nền đất cùng người vệ sĩ ói máu ngã thì sững sờ.
Hướng Nam cảm thấy sau lưng có người thì quay phắt lại. Bị kẻ kia phun gì đó vào mặt, Hướng Nam kinh ngạc lùi về sau, nhưng sau cùng đã hít phải rất nhiều lớp sương mù có mùi hóa học.
“Là bà….”
Hướng Nam nhìn thấy Tina đứng trước mặt đang chĩa súng về phía y, kinh hoàng: “Bà muốn làm gì?”
“Thường Triết đâu?”
“Không ở đây.”
Hướng Nam lùi dần ra sau. Tina chĩa súng, trợn mắt, không tin, gào lên: “Tôi hỏi cậu người đâu?”
“Cậu ấy không ở đây!”
“Cậu nói dối!”
Một tiếng “pằng”, Hướng Nam trúng đạn, ngã xuống đất.
Tina đi lại gần, dí súng lên người Hướng Nam, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nó đâu?”
“….. Không ở đây.”
Bị thương nhưng hơn thế là dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng.
Hướng Nam chảy máu dữ dội nhưng cả người mềm rũ không đứng dậy nổi, đừng nói tới việc phản khác.
Một tiếng “pằng” nữa, phát súng thứ hai.
Tina quá khích cho rằng Thường Triết mắc bệnh nhất định là trốn ở một nơi nào đó trong căn nhà này, thế nên bà mới không tìm tới rồi phát điên.
Hướng Nam bên này đang rơi vào địa ngục, đám sói con cùng hai đứa nhỏ ở nơi xa không biết chuyện lại lần lượt có thần giao cách cảm, tim đập loạn.
“Vì sao…”
Cao Hạo đang ở bệnh viên chăm Cao Nhã cảm thấy kỳ quái, nhìn sang Cao Hách đứng bên cạnh.
Cao Hách bình thường luôn lãnh đạo cũng tỏ vẻ bất an, đáp lại ánh mắt Cao Hạo.
Mạc Dương và Thiếu Kiệt đang chọn rượu vang chúc mừng, đột nhiên hoảng hốt run tay, đánh vỡ một bình rượu, sửng sốt.
Trình Nam ở nhà thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển đi, đang nghĩ nên mang theo cái gì, vừa quay người lại xòe tay ra, đụng phải khung ảnh có hình chụp Hướng Nam, Trình Nam và hai đứa trẻ ở công viên giải trí, khiến nó rơi xuống đất vỡ vụn.
Còn hai đứa nhỏ đang chơi ở công viên bỗng bật khóc.
Chỗ đường hầm vẫn tắc như cũ. Thường Triết quay về, ngồi trên xe nóng lòng chờ đợi, sau không đợi được nữa, trực tiếp xuống xe, không ngại nguy hiểm, lao nhanh qua các luồng xe xen kẽ.
Chuẩn bị cho phát súng thứ ba, Tina kề họng súng lên trán Hướng Nam.
“Thực ra không giết được bọn họ thì cũng không sao. Chỉ cần giết cậu, Thường Triết cả đời này sẽ thành một kẻ điên, giống George vậy, cả đời sẽ giống George.”
Nở nụ cười tàn độc, khuôn mặt Tina trở nên méo mó vặn vẹo trong ánh mắt của Hướng Nam chỉ còn chút hơi tàn.
Tina đang định bóp cò thì đột nhiên….
“Chị.”
Tina sững người, vội chĩa súng về phía phòng bếp. George đứng đó, ngơ ngác nhìn bà, cầm chiếc ly, đổ vào ngọn lửa trong bếp lò.
Mùi ga cay mũi bắt đầu ngập đầy bầu không khí, lượn lờ xung quanh mọi người. <ins class="adsbygoogle"