Mục lục
Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu được chọn, Hướng Nam thật sự muốn mình ngất đến bất tỉnh nhân sự.

Trình Nam đột nhiên nhét vào như vậy, cảm giác đau đơn bị xé rách khiến cơ bắp trên người y lập tức căng chặt.

Giây phút đó, y đau đến mức thật lòng muốn chết đi.

Kỳ thực Trình Nam cũng không dễ chịu.

Cậu là đột ngột tiến vào trong Hướng Nam.

Nhưng phía sau của Hướng Nam thật chặt, còn chưa chuẩn bị mà tiến vào khiến y nhất thời căng cứng người. Cậu bị thít đau, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Mặt Hướng Nam cắt không một giọt máu.

Người Trình Nam di chuyển, Hướng Nam liền chảy nước mắt.

Miệng y bị nhét đồ, tiếng khóc biến thành tiếng kêu ‘ô ô’. Trình Nam ghé bên tai y kêu y thả lỏng, y hỗn loạn lắc đầu. Trình Nam nói hết lần này đến lần khác, thấy vẻ mặt thống khổ của Hướng Nam, cậu liền vươn tay nắm lấy nơi yếu ớt của y.

Cậu liếm những giọt nước mắt của y, xoa viên tròn dưới thân Hướng Nam, nhẹ nhàng vuốt ve nơi yếu ớt của y.

Lồng ngực Hướng Nam phập phòng, cơn đau từ phía sau khiến thần kinh y càng thêm căng chặt. Trình Nam thấy y hoàn toàn không thể thả lỏng người được, liền lấy miếng vải rách trong miệng y đi ra.

“Anh thả lỏng được không?”

“Anh thả tôi ra được không?”

Giọng Hướng Nam rất nhỏ, còn mang theo tiếng nức nở. Trình Nam nghe rồi lại tiến sâu thêm một chút vào trong Hướng Nam.

Hướng Nam lập tức đau đến hít mạnh.

Trình Nam hỏi y: “Anh muốn thoải mái hay cứ như vậy mà làm?”

Ngụ ý hỏi Hướng Nam muốn thả lỏng phối hợp hay muốn cậu tiếp tục cưỡng bức.

Trong lòng Hướng Nam đương nhiên không muốn làm.

Y lắc đầu: “Tôi không….. Tối qua tôi cùng Mạc Dương…. A!”

Trình Nam ác ý đẩy vào khiến Hướng Nam thảm thiết kêu lớn.

Hướng Nam nhìn vào hai mắt Trình Nam, thấy trong mắt cậu là phẫn nộ cùng không tin tưởng.

Miệng Hướng Nam lại một lần nữa bị bịt lại.

Trình Nam bắt đầu rong ruổi khắp thân thể y.

Hướng Nam đau đến cả người chảy mồ hôi lạnh, cũng không biết nhịn bao lâu, Trình Nam bắn ra trong người y, thứ dịch nóng bỏng như thiêu đốt nội bích đang bị thương. Y liền cắt chặt mảnh vải trong miệng, nước mắt chảy ròng.

Khuôn mặt đáng thương này của Hướng Nam, vào mắt Trình Nam chẳng những không khiến cậu thấy thương cảm mà ngược lại khiến trong lòng Trình Nam có chút hưng phấn.

“Rất đau sao?”

Trình Nam liếm vành tai Hướng Nam, nhỏ giọng hỏi.

Cả người Hướng Nam lại khẩn trương mà căng ra.

Có dịch trắng làm bôi trơn, hành động đâm chọc không nhanh không chậm trở nên trôi chảy hơn trước rất nhiều.

Tuy vẫn còn đau, những đã không còn đến mức đáng sợ như vừa rồi nữa.

Vách trong của Hướng Nam vừa nóng vừa ẩm, gắt gao ôm lấy dục vọng của Trình Nam.

Trình Nam từng chút từng chút một đẩy thắt lưng, hậu huyệt mềm mại của đại thúc phun ra nuốt vào, thuận theo động tác của cậu mà không ngừng co rút.

Dịch trắng bị đẩy đi ra, Hướng Nam nhịn nhục khó chịu im lặng thừa nhận sự xâm nhập của Trình Nam, nghe tiếng vang *** dục phát ra khi hai người kết hợp, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Việc đã đến nước này, Hướng Nam chỉ đành hy vọng Trình Nam làm nhanh xong việc rồi thả y đi.

Y cảm thấy vào lúc này, có phản kháng cũng không có ý nghĩa gì.

Trình Nam nhìn thấy vẻ cam chịu của y, động tác của cậu dần dần chậm lại.

Cậu không thích một Hướng Nam như vậy.

Cậu lấy mảnh vải trong miệng Hướng Nam ra, Hướng Nam rất kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.

Trình Nam đột nhiên đâm sâu vào một cái, Hướng Nam liền kêu lớn.

Động tác của Trình Nam bắt đầu thay đổi.

Tiến vào mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một dũng mãnh, cơ thể Hướng Nam dần dần có phản ứng, thân dưới cũng chậm rãi ngẩng đầu.

“Trình Nam…. Trình… Ô…”

Vẻ xanh xao tái nhợt ban đầu dần biến mất, làn da màu mật ong của Hướng Nam chậm rãi ửng hồng.

Trong tình huống này bị khơi mào dục vọng, Hướng Nam không thể chấp nhận được.

Y cắn chặt môi, cực lực khống chế để mình không phát ra tiếng nào, nhưng lại bị Trình Nam lấy tay cậy mở ra.

Trình Nam hôn Hướng Nam. Đầu lưới nóng ẩm linh hoạt tùy tiện quấy nhiễu trong miệng Hướng Nam. Cậu hút lấy lưỡi y, ngậm trong miệng, nước bọt tiết ra khi hai đầu lưỡi quấn chặt bị Trình Nam đẩy vào miệng Hướng Nam. Hướng Nam nuốt không kịp, bị chảy ra ngoài.

Hướng Nam ho khan, ***g ngực kịch liệt phập phòng. Trình Nam hôn lên cằm y, sờ đầu nhũ đứng thẳng trước ngực y, mỉa mai nói: “Thật đúng làm *** đãng… Chỉ dùng phía sau mà ngay cả nơi này cũng đứng lên như vậy.”

Mặt Hướng Nam vì giận dữ mà mặt đỏ bừng.

Trình Nam thấy Hướng Nam định nói gì đó liền đột ngột đâm vào, tiếng rên rỉ lập tức tràn ra khỏi miệng Hướng Nam.

Y cắn chặt răng.

Thân dưới Trình Nam lại bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.

Cậu cố ý tra tấn Hướng Nam.

Cậu chậm rai kéo ra, sau đó đột ngột tiến vào, lại chậm rai đi ra, rồi mạnh mẽ đẩy vào. Cứ như thế vài lần, bị kích thích quá mức, Hướng Nam không chịu nổi, cuối cùng kêu lên thành tiếng.

“Thật sự thoải mái như vậy sao? Kêu nghe tiêu hồn như vậy…” Trình Nam cắn vành tai y, vuốt ve đầu nhũ mềm mãi dựng đứng của y, nhỏ giọng: “Là vì lúc tôi đâm anh thích hơn lúc Mạc Dương đâm anh sao?”

Trình Nam nói xong mấy lời ghen tuông, tay đi loạn trên người Hướng Nam, đầu lưỡi cũng chu du khắp nơi.

Hướng Nam bị liếm đến nhũn ra, cả người nóng bừng, làn da càng ngày càng đỏ, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng.

“A….”

Cổ áo bị xé toạc ra, người y run rẩy, dịch trắng bắn ra. Hướng Nam liền mê man, cả người tựa lên người Trình Nam.

Lúc Hướng Nam tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi khác.

Y nằm trên giường, đắp chăn, trên người không mảnh vải.

Người y sạch sẽ, hậu huyệt cũng đã được bôi thuốc.

Y ngồi xuống, phát hiện thân dưới tuy hơi khó chịu, nhưng không có đau đớn như trong suy nghĩ. Y nhìn ra bên ngoài, đoán theo sắc trời, không chắc mình đã ngủ mấy ngày.

Cách bài trí xa lạ, nhưng khung cảnh lại rất quen thuộc.

Hướng Nam biết mình đang ở trong một phòng ký túc xá trong trường học. Y nhìn bồn phía, cảm thấy mờ mịt.

Ngoài phòng không chút tiếng động, y choàng tấm chăn mỏng xuống giường.

Y mở tủ đồ, muốn tìm quần áo để mặc, nhưng trong tủ trống rỗng. Y thấy vậy, không khỏi ngớ ra.

Y cảm thấy thực kỳ quái, đi vào phòng tắm.

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều được chuẩn bị tạm thời, giống như trước đây chưa từng có ai ở qua.

Hướng Nam lại càng thấy quái lại.

Y thấy áo choàng tắm sạch sẽ liền mặc vào.

Hướng Nam đem chăn để lại vào trong phòng.

Y đi ra phòng khách, tìm khắp nơi đều không thấy một ai. Y đột nhiên nhớ tới phòng 305 nhà A lúc trước bà chủ Hủy nói.

Chẳng lẽ nơi này là phòng của y?

Y đi đến trước cửa định mở cửa ra ngoài xem số phòng, không ngờ chốt khóa ở cửa không mở ra được. Hướng Nam thấy kỳ lạ, nhìn kỹ ổ khóa kia, liền ngẩn người.

Hai tầng chống trộm trong khóa đã được khởi động.

Loại khóa chống trộm hai tầng này cho dù là từ bên trong hay bên ngoài, đều phải có chìa khóa mới mở ra được.

Trên người Hướng Nam không có chìa khóa.

Nói cách khác, y đã bị khóa lại trong phòng này. <ins class="adsbygoogle"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK