Tiếng cười nói vốn ầm ĩ biến mất, những người đang vui chơi đến quên hết tất cả cũng dừng lại.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng nhạc nho nhỏ. Rất nhiều người cũng không biết có chuyện gì, thế nhưng bầu không khí không đúng, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, ù ù cạc cạc, hai mặt nhìn nhau.
Lăng Na vừa bị tát sững sờ ở đó một lúc lâu, sau đó mới phản ứng lại, cô nhướn mi, rống: “Ông dám đánh tôi?”
Cô ta đứng dậy đẩy Hướng Nam, Hướng Nam đụng phải Cao Hạo đang lái xe lăn tới. Cao Hách cùng Thường Triết lập tức có chút căng thẳng. Thường Triết vội vã lại đỡ Hướng Nam dậy, Cao Hách chạy đến bên Cao Hạo khẩn trương hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Cao Hạo phất tay gọi một người phục vụ lại, nói một câu, người nọ gật đầu chạy đi, tiếng nhạc bị tắt ngóm.
Cao Hạo hỏi: “Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu Kiệt cùng Trình Nam cũng tụ lại, Thiếu Kiệt thấy Hướng Nam cứ giãy dụa muốn thoát khỏi tay Thường Triết liền lại gần: “Đại thúc, anh làm sao vậy?”
Thiếu Kiệt bị Hướng Nam đã thành công giãy ra đẩy lùi một bước.
Hướng Nam chỉ vào cậu: “Chồng!”
Rồi chỉ vào Thường Triết: “Tình nhân!”
Lại chỉ vào Cao Hách: “Bạn trai!”
Đại thúc đã quên hết tất cả rồi, cứ ở đó một mình cười khúc khích. Sắc mặt bốn tên cậu ấm đều trở nên xám xịt, lạnh lùng nhìn đối phương. Trình Nam tiến lên định ngăn cản Hướng Nam đang say bí tỉ, không ngờ Hướng Nam lùi ra sau một bước lưng liền đụng vào người cậu. Hướng Nam vừa mới khỏi bệnh nay lại say rượu trước mắt tối sầm, thuận theo người Trình Nam mà trượt xuống dưới, trước khi ngã xuống sàn nhà được Trình Nam đúng lúc ôm lấy, mang đi.
Hướng Nam được đưa vào một phòng nghỉ nhỏ, buổi tiệc được Cao Hạo yêu cầu tiếp tục. Xảy ra chuyện như này, tất cả sự hào hứng vốn có của mọi người đều biến mất, rất nhiều người còn muốn bỏ đi, thế nhưng Cao Hạo sớm đã ra lệnh với người phục vụ, ngoại trừ Lăng Na được đưa về nhà, cửa nhà hàng bị đóng lại, không cho ai đi.
Trong phòng nghỉ, năm người ngồi lại một chỗ, ngoại trừ Cao Hạo, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
“Anh muốn nghe giải thích.”
Cao Hạo biến đổi sự ôn nhu thường ngày, trở nên rất nghiêm tục.
Hắn đảo mắt qua mỗi người ở đây, tất cả mọi người đều cúi đầu, không nói gì, hắn lại nói: “Lời vừa rồi Hướng Nam là thật sao?”
Lông mi Cao Hách khẽ run.
Qua một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Những lời hôm nay đại thúc say rượu nói còn có chuyện đánh người không thể truyền ra ngoài.”
Nếu không Hướng Nam chết chắc.
“Đồng ý.”
Thiếu Kiệt đáp lại, Thường Triết cùng Trình Nam cũng lập tức gật đầu.
“Lăng Na sẽ không tới làm phiền chứ?”
Lời này Thường Triết nói cho Cao Hạo nghe. Thiếu Kiệt vừa nghe, trong mắt lộ ra tia dữ tợn, nhe răng nanh: “Mụ ta dám!”
Nhưng lúc Thiếu Kiệt gặp phải ánh mắt Cao Hạo, cười gượng hai tiếng, thái độ dịu xuống.
“Chuyện của cô ấy anh lo là được.”
Cao Hạo nhìn phản ứng của từng tên sói con mà đoán chừng bọn họ, không nóng không lạnh nói: “Kỳ thực khó nhất là đám người ngoài kia, mồm miệng hỗn tạp vô cùng, cho dù thế nào…”
Cao Hạo khẽ nhếch khóe miệng: “Trước tiên phải khiến bọn họ câm miệng lại mới được.”
Cuộc họp kết thúc.
Mọi người cũng đi ra.
Cao Hạo được đẩy lên đài khách VIP, mọi người thấy vậy đều tụ lại về phía dưới hắn.
Hắn nhận lấy microphone Trình Nam đưa, hỏi mọi người: “Tối nay mọi người chơi vui không?”
Mọi người nâng chén rượu trong tay, trả lời: “Vui.”
Cao Hạo mỉm cười, hắn nói: “Tối nay ở đây xảy ra một chuyện rất không vui vẻ. Người phụ nữ của Cao Hạo tôi bị đánh, người đánh là một đại thúc lơ mơ say rượu hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Mọi người cảm thấy chuyện này tôi có nên truy cứu mà?”
Cao Hạo vừa hỏi, tất cả mọi người đều suy đoán ý tứ thực sự của hắn. Thiếu Kiệt đứng trong đám người nâng ly rượu uống một ngụm, kêu: “Anh Hạo, thôi đi. Không phải chỉ là một lão già thôi sao? Anh cùng ông ta tính toán cái gì.”
Có người mở đầu, tất cả lập tức hưởng ứng: “Đúng vậy, thôi đi.”
“Có thể thôi đi sao?” Cao Hạo hỏi.
“Có thể a.”
“Liền thôi vậy.”
“Không phải là say rượu sao? Đánh nhau là chuyện bình thường mà.”
Mọi người thảo luận sôi nổi, ý cười của Cạo Hạo từ từ hiện lên.
“Nếu mọi người đều có ý này, tôi sẽ không truy cứu nữa. Có điều Cao gia cần mặt mũi, nàng dâu sắp vào cửa bị người ta đánh dẫu sao cũng không là chuyện vinh quang gì, mong mọi người có thể giữ thể diện cho Cao Hạo tôi cùng Cao gia. Ra khỏi đây rồi, những chuyện xảy ra tối nay, kể cả những lời đang nghe đây, đều giống như chữ viết bằng phấn mà lau đi, có thể chứ?”
Tất cả mọi người đều nghe ra.
Cao Hạo là muốn mọi người giữ mồm giữ miệng về chuyện xảy ra rối nay.
Câu “Cao gia cần mặt mũi” tuy rất bình thường, nhưng mọi người nghe đều nghe ra môn đạo.
Cao gia không phải một gia đình bình thường, ai nhắc đến chuyện thị phi của người nhà Cao gia chính là cùng Cao gia đối đầu, đạo lý này đám người kia có thể không hiểu sao?
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ đồng ý.
Điều này làm Cao Hạo rất thỏa mãn.
“Để biểu thị sự áy náy, tôi đã chuẩn bị một món quà cho từng vị khách.” Cao Hạo cao giọng: “Tối nay mọi người phải uống thấy nhiều, quan trọng nhất là vui chơi thỏa thuê, không say không về.”
“Được!”
Lời Cao Hạo vừa dứt tiếng nhạc điếc tai liền vang lên. Bầu không khí lập tức được khích động, có người còn huýt sao, mọi người dần dần trờ nên hưng phấn, lại bắt đầu vui đùa cuồng loạn.
Buổi tiệc kéo dài tới nửa đêm, bốn tên sói con phải khuấy động hội trường, không đi được. Hướng Nam cùng Cao Hạo được đưa tới ký túc xá Cao Hách. Cao Hạo cho người rời đi xong liền vỗ vỗ lên mắt Hướng Nam, thấy y không có phản ứng gì, vốn định ra ngoài phòng khách, không ngờ Hướng Nam lại đột nhiên bật dậy.
“Khát quá…..” Hướng Nam mặt đỏ hồng, lầm bầm xuống giường. Y vô thức đi vào phòng tắm cầm lấy một cuộn giấy, cuộn giấy trước khi y vào lại phòng liền rơi xuống đất, y không biết, kéo một đầu vào tới trong phòng liền ngã xuống giường.
Cao Hạo thấy y như vậy, trở nên vui vẻ.
“Đại thúc anh muốn uống nước sao?”
Hướng Nam chôn mặt vào trong gối, ‘ừm’ một tiếng.
Cao Hạo quay xe lăn ra khỏi phòng, lúc trở lại trên tay có thêm một cốc nước.
Lúc hắn đi vào suy nghĩ một chút, khóa trái cửa lại.
Hắn từ xe lăn đứng lên, ngồi xuống giường vỗ nhẹ vai Hướng Nam, nhẹ giọng: “Dậy uống nước nào.”
Hướng Nam không muốn dậy, y rất mệt, nhưng Cao Hạo cứ gọi y, y đành phải bò dậy.
Hướng Nam cuộn tròn bò dậy xong liền vươn ngón tay sờ môi Cao Hạo. Cao Hạo nhíu mày, để mặc y sờ, Hướng Nam sờ một lúc lâu, lẩm bẩm: “Môi không khô, không cần uống.”
Lời Hướng Nam làm Cao Hạo dở khóc dở cười.
Cao Hạo trước khi y lại nằm xuống thì vòng tay qua đỡ lưng y dậy, đưa cốc nước đến trước môi y. Y có phản ứng, hai tay nhận lấy ly nước đang rót vào miệng mình đầu ngửa ra sau. Hướng Nam bị sặc nước, lập tức phun ra, quần áo cùng chăn đều bị làm ướt.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ….”
Hướng Nam ho tới khó chịu, Cao Hạo vỗ nhẹ lưng y để y tựa vào vai mình. Cuối cùng, Hướng Nam ngừng ho, Cao Hạo nhỏ giọng hỏi y: “Anh còn muốn uống nữa không?”
“Không muốn uống nữa….”
Giọng Hướng Nam vì ho mà trở nên khàn khàn.
“Được.”
Cao Hạo gật đầu, đặt ly nước lên chiếc tủ đầu giường, không ngờ Hướng Nam đột nhiên lại nói: “Thế nhưng rất khát nha….”
Sự thay đổi của Hướng Nam làm lông mày Cao Hạo lại khẽ nhíu lại.
Hướng Nam mặt đỏ ứng, buông tầm mắt bĩu môi nhìn chằm chằm ly nước. Cao Hạo thấy buồn cười, hỏi y: “Vậy anh muốn thế nào?”
Ngón tay Hướng Nam lại chạm lên môi Cao Hạo, khác ở chỗ, y cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi áp lên môi Cao Hạo mớm cho y. Lông mày Cao Hạo lập tức nhíu lại. Hắn vẫn đang ngậm miệng, Hướng Nam vẫn tiếp tục vô ý thức mớm. Nước từ môi hai người chảy xuống, làm ướt sũng áo của Hướng Nam cùng Cao Hạo.
Hướng Nam mớm xong lùi ra, thấy áo hai người đều ướt sũng, y kỳ quái: sao không được.
Cao Hạo lúc này híp mắt lại, hỏi Hướng Nam: “Đại thúc, anh thực sự say sao?”
Cao Hạo hiểu lầm, cho rằng Hướng Nam đang giả vờ say quyến rũ hắn.
Thế nhưng Hướng Nam hoàn toàn không có phản ứng với sự phán đoán của Cao Hạo. Y cảm thấy quần áo trên người ướt rất khó chịu, cởi áo mình ra rồi, tay vươn ra nắm lấy vạt áo Cao Hạo.
Cúc áo của Cao Hạo bị tháo bung.
Khác vẻ ngoài ôn nhu, Cao Hạo có một cơ thể tinh tế. Cao Hạo cũng không ngăn cản y, nhìn động tác tay y. Hướng Nam cởi được hơn phân nửa số cúc, cảm thấy mệt mỏi, y đẩy Cao Hạo ra ngã xuống giường rồi lại vùi mặt mình vào gối.
Y không tiếp tục làm Cao Hạo có chút ngoài ý muốn.
Cao Hạo ở đó đợi rất lâu, thấy Hướng Nam không có phản ứng gì liền vươn người ra gọi y, không ngờ Hướng Nam cư nhiên đã ngủ mất.
Đây là kiểu câu dẫn gì a?
Cao Hạo nhất thời không hiểu nổi.
Chẳng lẽ thực sự say rồi?
Chờ Cao Hạo phản ứng lại, ý cười hiện lên trên môi hắn.
Ngoài phòng truyền tới tiếng động.
Cao Hạo khẽ nhướn mi ngồi lại lên xe lăn. Hắn cài lại nửa hàng cúc áo đã bị Hướng Nam cởi ra, lái xe lăn ra mở cửa phòng.
Cửa mở, Cao Hạo như trong dự liệu nhìn thấy Cao Hách.
Cao Hách quét mắt nhìn cuộn giấy kéo từ ngoài phòng vào đến trong phòng, tầm mắt rơi xuống chiếc áo ướt sũng của Cao Hạo, Cao Hách hỏi: “Anh ấy tỉnh lại sao?”
“Tỉnh lại rồi, mơ mơ hồ hồ vào phòng tắm cầm cuộn giấy ra, còn ầm ĩ kêu khát.” Cao Hạo cười khổ: “Anh ta uống nước bị sặc, làm cho nước văng ra khắp nơi, ngay cả anh cũng bị anh ta làm ướt cả người.”
Cao Hách vào trong phòng, nhìn Hướng Nam nắm lấy áo mình nằm ngủ say sưa sắc mặt trở nên dịu dàng.
Hắn tay trái nắm lấy tay Hướng Nam nhẹ nhàng nâng nửa người Hướng Nam dậy, sau đó đem quần áo cùng chăn bị ướt ném xuống đất.
Hắn lấy ra hai chiếc áo từ trong ngăn tủ, đưa một chiếc cho Cao Hạo: “Anh, anh trước hết thay chiếc áo ướt ra đi.”
“Được.”
Cao Hạo cởi chiếc áo ướt ra. Hắn thấy Cao Hách vòng tay trái qua cổ Hướng Nam rồi lại nâng Hướng Nam dậy, tay vốn định mặc áo vào lập tức ngừng lại.
Hướng Nam đang ngủ say giống như con búp bê lớn, yếu ớt dựa vào lòng Cao Hách đang ngồi sau lưng y. Bản thân Cao Hách tay không thuận tiện cũng hoàn toàn không ngại phiền phức, thong thả mặc áo vào cho y, cài lại cúc, Hướng Nam ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng Cao Hách, khóe miệng Cao Hách khẽ cong lên.
Khung cảnh hài hòa này làm Cao Hạo hạ tầm mắt.
Hắn lặng im mặc áo vào, Cao Hách thấy hắn mặc xong rồi, hỏi: “Anh, anh tối này ngủ cùng em hay là ngủ một mình?”
“Anh ra phòng sách ngủ là được rồi. Em chăm cho anh ta đi, đỡ cho anh ta đến lúc đó lại lăn qua lăn lại.”
“Dạ.”
Cao Hách đứng lên ra phòng sách chuẩn bị cho Cao Hạo.
Cao Hạo nhìn chằm chằm Hướng Nam nằm trên giường, trong mắt có chút gì đó thay đổi.
=. =. =. =. =
Lúc Hướng Nam tỉnh lại cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung.
Y vừa ngồi dậy đã bị Trình Nam tập kích. Trình Nam nhào tới, hai vuốt sói lập tức đặt lên mặt Hướng Nam, nghiêm túc hỏi: “Tôi là ai?”
Hướng Nam có chút không hiểu, giọng khàn khán nói: “Trình Nam…”
“Tôi là ai?”
Trình Nam cục cưng đương nhiên biết mình là ai. Đêm qua ba trong số bốn tên sói con đều được Hướng Nam điểm danh, chỉ có Trình Nam là không được. Trong lòng Trình Nam rất để ý, lúc này đang hỏi Hướng Nam muốn một danh phận.
Thế nhưng Hướng Nam không hiểu. Y thấy rất kì quái, híp mắt nhìn cậu một lúc lâu, nghĩ thầm: Không sai a.
Y lại nói: “Trình Nam.”
“Tôi là ai?”
Tình tình cáu kỉnh của Trình Nam dâng lên, bắt đầu to tiếng, tay đặt trên mặt Hướng Nam lập tức bấu chặt.
Hướng Nam nhíu chặt mày.
“Trình Nam!”
“Nói mau, tôi là ai a!”
Không nhận được đáp án mình muốn, Trình Nam cục cưng bắt đầu rống lên.
Đầu Hướng Nam thực sự rất đau, Trình Nam cứ như vậy giày vò người ta. Y cho rằng Trình Nam lại tiếp tục chấp nhật chuyện ‘bạn của chủ’ ngày hôm qua, đau khổ vươn tay nắm lấy vạt áo Trình Nam vùi đầu vào trong lòng cậu, oán giận nói: “Ân nhân a. Cậu đừng đùa nữa, đầu tôi thực sự rất đau a…”
Hành động làm nũng vô cùng thân thiết lập tức dập tắt toàn bộ lửa giận trong lòng sói con Trình Nam.
Trong lòng giống như được rót vào một thứ gì đó, cậu ôn nhu mỉm cười, hôn lên gáy Hướng Nam.
Hướng Nam ngạc nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu lập tức đụng phải cằm Trình Nam.
Lúc này thì hay rồi.
Một người đau đớn xoa đầu, một người đau đớn xoa cằm.
Trình Nam tức giận, rống: “Anh muốn giết người à!”
Hướng Nam nhăn mặt giống như buồn bực.
“Tôi lại làm sai cái gì rồi…”
“Sai lầm lớn rồi!” Tay Trình Nam lại một lần nữa véo mặt Hướng Nam, nói: “Anh đêm qua uống say, tát Lăng Na.”
“Hả?!”
Lần nay hay rồi.
Hướng Nam đại thúc triệt để choáng váng. <ins class="adsbygoogle"