“Quan tâm nhiều làm gì?”
…
Đúng lúc này, thiên thần đã đọc đến cái tên cuối cùng trong danh sách kẻ có tội.
“Kết thúc rồi, không phải kết thúc phó bản mà là kết thúc tất cả…”
Các thực tập sinh loại bỏ được vạch đen lộ vẻ hưng phấn và kích động.
Sau khi phán quyết và bay lên Thiên đường thì nhiệm vụ chính đã hoàn thành, bọn họ có thể tự do lựa chọn trở về ký túc xá thực tập sinh hay ở lại phó bản cấp S này.
Hiển nhiên các thực tập sinh chăm chỉ thanh tẩy vạch đen đã xác định lựa chọn của mình từ lâu rồi, đó là lúc bọn họ chĩa miệng súng vào những gương mặt thân quen mà rơi lệ, con đường tương lai rộng rãi này đã trải xong.
“Danh sách phán xét đã đọc hết.” Thiên sứ bay vỗ cánh bay lơ lửng trên không, cất phiến đất sét* trong tay, giọng điệu thờ ơ.
(*Công cụ để ghi lại tài liệu, người ta dùng bút sậy viết chữ lên phiến đất sét ướt và chờ nó khô, có tác dụng lưu trữ văn bản.)
[Ơ… Kết thúc rồi sao?]
Khán giả trong phòng livestream liên tục gửi mưa bình luận.
[Đúng là kết thúc rồi, thời gian thống nhất của phó bản này là bảy ngày, phòng livestream của mê cung chết chóc bên cạnh cũng đến màn cuối, thê thảm quá nên tôi không dám coi mà vội qua đây đó.]
[Chuẩn, vài phó bản làm người ta khó chịu lắm, phó bản Ngày phán xét này đỡ nhức mắt hơn, không có quỷ quái zombie tào lao mía lao, chỉ có người đẹp Ảo thuật gia thôi (just kidding)]
[Ủa khoan, nói đi cũng phải nói lại, những người bị đóng đinh trên mặt đất là chết chắc rồi hả? Chưa nói những người khác, Anthony cũng bị đóng đinh trên mặt đất kìa… Dù gì cũng là cấp A và đứng thứ hai của Dạ tộc, cứ thế mà toang thì khó tin quá.]
Đúng vậy.
Đám Người sống sót nhìn Anthony bị đóng đinh trên mặt đất bởi cây Thập tự giá bạc, toàn thân đang bị đốt cháy dưới ánh thánh quang mà bùi ngùi.
Huyết thống nửa Ma cà rồng là một ưu thế lớn mang thể lực vượt trội, nếu không cũng đâu thành tổ chức hàng đầu trong vòng lặp vô hạn.
Mọi người đều biết Ma cà rồng là sinh vật bóng tối, bọn họ có ưu thế tuyệt đối trong phó bản linh dị nhưng khi vào phó bản tôn giáo thì ưu thế đó sẽ biến thành điểm yếu lớn nhất.
Chẳng những không thể phát huy thực lực còn bị nhiều thứ khắc chế, dễ bị tổn thương từ các thanh Thập tự giá và nước thánh, huống chi đây còn là phó bản tôn giáo cấp S.
Nếu thật sự bỏ mạng ở đây thì phải nói Anthony kém may mắn.
Mọi người lắc đầu cảm thán.
[Mà nhắc chứ, mấy bà có thấy người tên Từ Túc không, cái nhóm không chọn nhiệm vụ chính thứ hai đã bị đóng đinh xuống đất rồi.
Bởi mới nói, cái ngu nào cũng phải trả giá, điều kiện phong phú bày ra trước mặt mà chả thèm đoái hoài.]
[Thấy rồi thấy rồi, hầy, ai cũng có chí hướng riêng mà.
Người ta bị hệ thống chủ áp chế tình cảm, mọi người không ở trong hoàn cảnh của người ta thì thôi đừng phán.
Chúng ta đều là kẻ thua cuộc trong cuộc thi thực tập sinh kinh dị thì nói chi phó bản cấp S mà chúng ta đang xem, quăng mấy thánh vào vòng biểu diễn cá nhân đầu tiên chưa chắc đã sống đâu, ngoáy mũi.jpg]
Trong khi khán giả đang nói chuyện phiếm thì biến cố chợt xảy ra.
Thiên thần đọc danh sách xong, bầu trời và mặt đất đã xuất hiện thay đổi rõ ràng.
Cán cân tội ác trước đài phán xét dần khôi phục trạng thái cân bằng ban đầu, sau lưng các thiên thần thoáng có một cánh cửa hiện ra mờ ảo với khung viền được mạ bởi ánh sáng bạch kim thánh khiết.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, các khe nứt lan rộng như những đường nứt nẻ của cành cây để lộ vực sâu tăm tối phía dưới.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy dung nham rực lửa đang tuôn trào, tựa như ánh hoàng hôn đậm màu lúc mặt trời lặn khiến người ta kinh hãi.
Cơn rung chuyển này không kém bất kỳ trận động đất nào, vẻ mặt nhóm người có tội bị Thập tự giá đóng đinh dưới đất nhuốm đầy vẻ hoảng sợ.
Trước khi rơi xuống Địa ngục, bọn họ còn phải chịu đựng sự thiêu đốt của dung nham, nhận hết mọi tra tấn.
Không hoàn thành nhiệm vụ chính và bị xóa sổ thì còn đỡ, nhưng ngặt nỗi nhiệm vụ chính là trải qua một lần phán xét.
Rất có thể thực tập sinh rơi xuống Địa ngục sẽ không chết mà là trả giá cho tội lỗi của mình.
Địa ngục chín tầng được ghi trong “Thần khúc”, sự tra tấn ở mỗi tầng phải nói là vô nhân đạo, chẳng ai sống nổi sau những tra tấn này nên thôi khử luôn cho nhẹ thân.
Khác với bọn họ, xung quanh nhóm người đã thanh tẩy tội lỗi phát ra ánh sáng trắng mờ ảo.
Dù dưới chân có nứt vỡ thế nào thì nhóm vô tội đã được ban phước này vẫn bình yên vô sự.
Giữa lúc trời đất rung chuyển, một bóng người cao ráo bỗng nhiên tăng tốc lao thẳng về phía khe nứt lớn nhất.
Khói lửa bốc lên khắp người cậu, mái tóc trắng của chàng trai bay phấp phới, bắp chân kéo căng, áo sơmi xõa bên ngoài quần dài vẽ ra dáng người xinh đẹp không chút mỡ thừa.
[Đù má, Ảo thuật gia tính làm gì vậy? Sao tự nhiên chạy qua đó?]
[Má ơi ổng chạy nhanh ghê hồn, đôi chân dài của ổng quá đỉnh.]
[Khoan khoan các chị em ơi, đừng vội ngắm người đẹp, các bà nhìn phía cậu ta đang chạy tới đi, chẳng lẽ cậu ta muốn cứu những thực tập sinh bị phán tội kia á?]
Suy đoán này không phải không có khả năng, vì Tông Cửu đang lao về phía trung tâm vết nứt và đâm kiếm vào ngay chính giữa.
Thiên thần bay lơ lửng trên không trung lạnh lùng cất tiếng, “Xin hãy dừng ngay hành động của mình lại, nếu không cậu sẽ bị gán tội đồng lõa với kẻ có tội.
Quả nhiên trên cánh tay trắng mịn của thanh niên đang có vạch đen nhàn nhạt sắp thành hình.
Khuôn mặt Tông Cửu lạnh lùng thờ ơ, tiếp tục chạy trong gió.
Thấy cậu như vậy, thiên thần không còn ý định khuyên nhủ nữa nhưng giây sau thiên thần phát hiện cán cân thiện ác không thể kết tội người mang ý chống đối bản án này!
Sao có thể? Cán cân cân bằng quản lý mọi sinh linh, mặc kệ là ai cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó, trừ khi là tồn tại đến từ thế giới cao cấp hơn.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thiên thần không rảnh nghĩ nhiều, ra lệnh cho quân đoàn thiên thần sau lưng.
“Thần đã nói, bất kỳ ai có ý đồ ngăn cản thẩm phán, giết không cần hỏi.”
Hàng nghìn viên đạn tia sáng rơi xuống từ trên trời như tấm lưới lớn đan xen vào bàn cờ.
Chàng trai tóc trắng linh hoạt luồng lách trong lồng giam ánh sáng này như đang làm ảo thuật, vượt qua từng viên đạn ánh sáng đầy hiểm hóc.
Nhờ vào thị lực tuyệt đối nên cậu chỉ cần ngẩng đầu là phân biệt được quỹ đạo tiếp theo của những viên đạn ánh sáng từ tầm nhìn động*, tránh được nó trước.
(*Dynamic visual acuity, khả năng thu nhận, phân tích và xử lý hình ảnh khi quan sát các đối tượng đang chuyển động.)
Cũng phải cảm ơn lúc trước vì đối đầu trực diện với No.1, Tông Cửu đã dùng điểm sinh tồn kiếm được từ hai phó bản và sự kiện để cường hóa tố chất cơ thể.
Nếu không với mức độ dày đặc thế này, cậu sẽ chẳng tránh thoát một cách nhàn nhã như vậy.
Bụi bặm tản dần, Ảo thuật gia hờ hững bước ra từ trong khói lửa.
Các thực tập sinh bị đóng đinh trên mặt đất rưng rưng nước mắt, nhất là Từ Túc, gần như khóc rấm rứt nhổm người lên.
“Các người chỉ có chút thủ đoạn này à?”
Tông Cửu cười nhạo, nhìn sân thẩm phán trên không trung đầy khiêu khích.
“Cậu…”
Thiên thần điên máu không thể tiếp tục ra vẻ lạnh lùng nữa mà rút thanh kiếm ánh sáng, vỗ mạnh cánh hóa thành luồng ánh sáng lao thẳng xuống.
Thấy thiên thần bay xuống đây, Tông Cửu cũng không sợ.
Một tay cậu nắm chặt lá poker đã được cường hóa, tay khác cầm cây xà beng màu trắng bạc nghênh đón đường kiếm ánh sáng của bọn chúng.
“Keng…”
Khoảnh khắc thanh kiếm ánh sáng và thánh kiếm vật lý học va vào nhau, ánh sáng của thanh kiếm ánh sáng còn bị hấp thụ mấy phần.
Thiên thần không dám tin nhìn cây xà beng trên tay cậu, vỗ cánh lảo đảo lùi về phía bầu trời.
Tông Cửu huýt sáo vì không ngờ thần khí cấp S thánh kiếm vật lý học lại hữu dụng đến thế, cậu áng chừng hai lần trong lòng bàn tay rồi xoay kiếm, bắp chân dồn sức bật lên không trung.
Mọi người mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu đánh nhau với thiên thần, dường như còn áp đảo đối phương.
[Ơ này, tình huống gì đấy, sững sờ.jpg]
[Tiên sư… Mạnh vãi linh hồn, đối đầu với thiên thần, cái gì đây trời, tôi nói thể lực của Ảo thuật gia đã cường hóa đến cấp S, không ai phản đối chứ.]
[Quả nhiên, phải cảm ơn ván bạc cuối cùng ở Las Vegas, một triệu chip, nơi giấc mơ bắt đầu.]
[Aaaa Ảo thuật gia đẹp trai quá mama yêu chớt mất! Quá mạnh! Để em đăng ảnh chụp màn hình lên diễn đàn!]
“Thời gian phán xét đã hết, đừng lãng phí thời gian nữa, Angel.”
Khi bọn họ đang đánh nhau, một thiên thần khác vỗ cánh bay xuống từ khe hở trên bầu trời.
Quả nhiên vừa dứt lời, thiên thần tên là Angel giận dữ lườm cậu rồi hóa thành luồng ánh sáng lao thẳng lên trời.
Tất cả các thiên thần bay lơ lửng trước đài thẩm phán, lạnh lùng tuyên bố.
“Phán xét bắt đầu.”
Vầng sáng trắng trên người Tông Cửu đột nhiên biến mất, sự thay đổi đột ngột khiến cậu mất thăng bằng rơi xuống vết nứt trên mặt đất.
Các thiên thần không thể phán xét tội lỗi của cậu, cùng lắm chỉ hủy bỏ lớp bảo vệ.
Đến khi mặt đất bị nham thạch nuốt chửng thì người không có lớp bảo vệ cũng sẽ rơi vào Địa ngục.
Những đám cháy đỏ rực tụ trong khe hở ở chân trời, cuốn theo lưu huỳnh, bầu trời quang đãng không một gợn mây cũng nổ sấm to, tia sét xé toạc mọi thứ rồi rơi xuống đất.
Ở nơi sâu hơn trong dung nham, lũ ma quỷ giương nanh múa vuốt hưng phấn chờ kẻ mang tội rơi xuống thế giới Địa ngục cùng tận hưởng sự tuyệt vọng và đau đớn tăm tối với chúng.
Khe nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn đến mức Người sống sót từng cường hóa cũng khó lòng vượt qua.
Tông Cửu nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé đó.
Nửa người nó đã trượt vào khe nứt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dính đầy bụi bẩn, đôi mắt nhắm nghiền, vô thức run rẩy giữa tiếng sấm vang vọng và tiếng lửa trời, nhưng nó vẫn ôm con thỏ búp bê trong tay, tuy khắp người dính bẩn nhưng vẫn ưỡn lên để bảo vệ con búp bê được sạch sẽ như mọi ngày.
Không biết sao Tông Cửu chợt nhớ về cậu bé nằm một mình trơ trọi trên đàn tế.
Mọi người đều vui mừng trong vinh quang của Đức Chúa Trời, không ai thấy ánh sáng hy vọng dần tắt ngấm trong đôi mắt của đứa trẻ đó.
Tông Cửu nghĩ mình điên chắc rồi, điên lắm mới xuyên qua khói lửa, chẳng ngại đánh nhau với thiên thần, từ bỏ nhiệm vụ chỉ vì muốn cứu kẻ thù chẳng đội trời chung.
Nhưng Ảo thuật gia làm việc thì cần gì lý do chứ? Quan tâm nhiều làm chi, muốn làm thì làm thôi.
Thanh niên tóc trắng khịt mũi.
Chợt cậu khom người, chạy lấy đà trên mặt đất rồi thình lình nhảy vọt lên, nếu cú nhảy này có chút sai sót nào thì cậu sẽ rơi thẳng vào khe nứt nham thạch.
May mắn tuy nguy hiểm nhưng không sao.
Vào giây cuối cùng, ở tận cùng của thế giới nơi mà lửa trời và lưu huỳnh gặp nhau… Ảo thuật gia ngồi quỳ một chân trên đất, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia… Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể người kia lơ lửng trên khe nứt, chân chấp chới trên không, dung nham trào lên cuồn cuộn dưới vực sâu, nhiệt độ cực cao thiêu đốt không khí đến mức nóng rực vặn vẹo, hơi nóng phả vào mặt.
Nhóc Ác ma đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt nâu đen nhìn bóng người thanh niên xinh đẹp dính đầy bụi đất, khóe miệng khô nứt, nhếch nhác đến mức dính đầy vết máu, bên trong chứa đầy những cảm xúc phức tạp nồng đậm không thể tan biến.
“Cố nhịn chút, anh kéo nhóc lên.”
Tông Cửu nói nhỏ, cậu chịu đựng sức nóng từ nhiệt độ cao mà dồn sức kéo muốn nó kéo nó lên.
Nhưng giây sau, chàng trai ngạc nhiên quay đầu lại.
Một cơn đau nhói lan ra trong lòng bàn tay cậu.
Nhóc Ác ma ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu, ánh mắt vô cùng bướng bỉnh.
“Em không muốn anh cứu.”
Nó nói xong, ôm con thỏ búp bê rồi đột ngột buông năm ngón tay, tuột khỏi bàn tay Ảo thuật gia rơi xuống vực sâu không đáy.
Bóng dáng nhỏ bé kia bị dung nham cuồn cuộn nuốt chửng, thoáng qua rồi biến mất không còn dấu vết gì nữa..
Danh Sách Chương: