Giờ phút này, không có ngoại lệ, tất cả mọi người đều sốt sắng nhìn vào sới bạc trung tâm dưới mái vòm vàng kim.
[Tui thấy tình hình ván này bây giờ, một người gian lận bị bắt, một người bỏ bài, trên sới còn lại tám người, trừ cậu tóc trắng cấp C, những người khác đều all in, là zị phớ hơm?]
[Đúng thế, sắp lật bài rồi, số tiền thưởng đã vượt quá 1.000.000 chip, ai mà đánh tổ hợp đặc biệt là húp trọn luôn.]
[Ủa? Các cậu không thấy quy tắc hệ thống chủ đã đưa ra à? Ở Las Vegas và hiện thực không giống nhau, giải thưởng trong chiếu bạc cuối cùng sẽ chia theo tỷ lệ, nếu có tổ hợp bài đặc biệt chắc chắn sẽ được chia phần lớn, chứ không đến mức lấy trọn cả 1.000.000 chip, tôi thấy trừ khi đánh thùng phá sảnh, hoho, nếu đánh thùng phá sảnh thì chắc là ăn cả 1.000.000.]
[Nói gì mắc cười, sao mà lật ra thùng phá sảnh được, mấy ông cmt chưa từng chơi bài à?]
[Tui cười xỉu, thím lầu trên chưa từng chơi thì có, trên bàn đã mở ba lá bài chung thuộc chất bích, sao không có khả năng góp thùng phá sảnh?]
Bão bình luận bay vèo vèo, trên chiếu bạc căng thẳng không kém, tình hình dần đến thời khắc quan trọng nhất.
Thầy trừ tà huýt sáo: “Nếu mọi người đã all in, chi bằng lật bài luôn ha.”
Đúng lúc này, Tông Cửu lại nói, “Từ từ đã.”
Chàng trai tóc trắng cười nhẹ: “Lật bài luôn thì hơi không công bằng.”
Trong mắt những người đang mong chờ cảnh tượng này, câu Tông Cửu vừa nói thực sự rất khó hiểu.
“Công bằng với chả không công bằng gì, cậu chưa chơi bài bao giờ à?”
“Đúng đấy, mọi người cùng all in thì cùng lật bài, có gì mà không công bằng?”
Đối mặt với những câu hỏi dồn, Tông Cửu vẫn bình tĩnh.
“Mặc dù mọi người đều all in, nhưng có người bỏ ít, có người bỏ nhiều chip.”
Nói đến đây cậu còn nêu ví dụ, “Ví dụ tôi là người có số chip ít nhất.”
“Mọi người nghĩ kỹ xem, chơi all in thế này, người nhiều chip cũng hưởng đãi ngộ mở bài như tôi, thế chẳng phải là không công bằng sao?”
Những người khác sửng sốt.
“Nghe có vẻ hợp lý.”
“Hình như logic phết.”
Người trên ghế chủ tọa đặt ly rượu xuống, chống cằm lên hai bàn tay bắt chéo nhau, vẻ hứng thú trong mắt ngày càng đậm.
Không hời không nhúng tay, nếu không có ý đồ, ai lại cố tình nói vậy?
Ác ma hiểu điều này hơn ai hết.
Cũng vì thế, hắn càng tò mò về hành động tiếp theo của người kia.
Trong tầm mắt mọi người, chàng trai tóc trắng nở nụ cười thần bí đặc trưng của ảo thuật gia, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi.
Trong khi chính bản thân Tông Cửu không nhận ra, cậu đã vô thức xem Las Vegas thành sân khấu đầu tiên sau khi trở lại của mình, không thể chờ đợi đến phần biểu diễn.
Thanh niên tóc trắng chuyển tầm mắt lên phía trên cùng chiếu bạc: “Cách giải quyết rất đơn giản, hay là bắt đầu từ người chơi có ít chip nhất đi, người chơi có nhiều chip nhất nên lật cuối cùng.”
Lúc nói câu này, Tông Cửu cố ý quay mắt đi, không chút e dè nhìn thẳng vào người trên ghế chủ tọa.
Đôi mắt màu hồng nhạt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bên trong như chứa luồng sáng chói lọi khiến người ta sợ hãi.
Vẻ đẹp bùng nổ trong chớp mắt đó, không thể diễn tả bằng bất cứ ngôn từ nào.
“Thế nào?”
Rõ ràng cậu đang khiêu khích hắn, ngông cuồng thật.
Đúng là một đôi mắt đẹp.
Ác ma liếm môi, uống một hơi cạn ngụm rượu vang lạnh cuối cùng trong ly.
Lâu lắm rồi không có ai dám đứng trước mặt hắn thốt ra yêu cầu như này.
Phải thừa nhận một điều, hắn đang hưng phấn.
Người chia bài áo tím nhíu mày, “Las Vegas chưa từng có tiền lệ đó.”
Nhưng cô vừa nói được nửa câu đã bị hắn cắt lời.
“Được thôi.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn No.1.
Tông Cửu cười vỗ tay, “Nếu đã được boss cho phép, tôi đành khoe cái dở của mình ra vậy.”
Mục đích của cậu đã đạt được.
Cùng lúc đó, Tông Cửu nhanh chóng liên lạc với hệ thống chủ.
Cậu đưa ra một quyết định cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.
Lúc trước Tông Cửu dùng hai manh mối [Quan hệ giữa Thịnh Ngọc và No.1], [Quan hệ giữa NPC và No.1] để đổi chip với hệ thống chủ, vẫn còn một lá át chủ bài trong tay.
Manh mối [Người hướng dẫn là No.1] chính là lá bài chủ chốt, cũng là món cược lớn nhất của Tông Cửu.
Cậu đang đánh cược, cược xem rốt cuộc hệ thống chủ có phải là một chương trình cao cấp, không có cảm xúc mà chỉ có quy tắc như cậu đoán hay không.
Từ đầu đến cuối, cậu không nhận được bất cứ mệnh lệnh hay hướng dẫn mang sắc thái chủ quan nào từ hệ thống chủ.
Chỗ chết của tất cả thực tập sinh là phó bản kinh dị, trừ khi vi phạm quy tắc trong vòng lặp vô hạn, nếu không hệ thống chủ tuyệt đối sẽ không chủ động gây nguy hiểm đến tính mạng Người sống sót.
Giống như lần đầu tiên vào vòng lặp vô hạn, thực tập sinh bước vào studio có thể tránh được một kiếp, những người không vào chỉ có xanh cỏ.
Mọi quyết định của hệ thống chủ, luôn mang cảm giác lạnh lùng và cứng nhắc.
Nếu Tông Cửu thành công, dù cậu có vạch trần sự thật người hướng dẫn chính là No.1 với hệ thống chủ, hệ thống chủ cũng sẽ không vượt quyền xóa sổ cậu.
Ngược lại, cậu còn có thể lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp Ác ma với hệ thống chủ, có được thứ mình muốn.
Còn nếu cược sai, ắt sẽ bị xóa sổ ngay tại chỗ, có lẽ là hồn phi phách tán, cũng có khi là kết cục khác đáng sợ hơn.
But who cares?
Con bạc sẽ chỉ tận hưởng trong sự tự phụ không gì sánh kịp của mình, còn trường hợp thua ấy hả?
Đó chắc chắn không phải điều họ quan tâm.
Ngay khi hai lá bài tẩy được lật ra, mọi người ngơ ngác ngỡ ngàng rồi bật ngửa.
Một giây sau, tiếng ngạc nhiên thốt lên gần như lật ngược mái vòm với bức tranh tường các vị Thần trên đỉnh Olympus.
Không vì gì khác, chỉ vì lá 10 bích và Q bích chói mắt trên mặt bàn.
[Ôi đệtttt cụuuu, vừa nãy ai nói thùng phá sảnh đấy, thánh tiên tri!!!]
[Máaaa tụi tui ngu người luôn.]
[Thùng phá sảnh, ờ mây zing gút chóp, ai ngờ nhỉ, bảo sao cậu tóc trắng này can đảm như vậy, khá lắm, tôi phải thốt lên quá bảnh, thì ra là chờ ở đây.]
[Nãy ai bảo thùng phá sảnh xuất hiện là có thể nhận được 1.000.000 đấy, 1.000.000 đấy mẹ ơi, giàu to rồi!]
[Ê khoan, vậy chẳng phải cậu ta gài tất cả người chơi trên sới bạc à? Cậu ta không nghĩ rốt cuộc người mà mình đang đối mặt là ai hở?]
Câu này vừa đăng lên, khu bình luận lập tức im lặng.
So với cuộc thảo luận trong livestream, sòng bạc đã chìm vào im lặng từ lâu.
Mọi người đã hiểu ý nghĩa của loạt hành động nãy giờ của Tông Cửu.
Đầu tiên là kêu gọi mọi người all in, sau đó tranh thủ lật bài tẩy của mình trước.
Mọi người còn đang ngạc nhiên, sao cậu lại bình tĩnh trước mặt các boss bự như vậy.
Chơi vố này, chẳng trách người ta bình tĩnh tự tin, hóa ra là tính trước cả rồi.
Nếu Tông Cửu thành thật chờ đến lượt thứ ba mới lật bài, mọi người sẽ không nghi cậu có vấn đề.
Tuy chơi bài mà all in là rất bình thường, nhưng cậu làm nhiều trò như vậy, ỷ mình là cấp C nên các boss không đánh giá cao, đào hố kéo mọi người lần lượt nhảy xuống.
Đây là cái bẫy, là dương mưu*.
*Dương mưu đề cập đến âm mưu ở một mức độ cao siêu hơn.
Nhưng chẳng ai biết, liệu hành động to gan này có làm mất lòng idol hay không.
Mấy người cấp S và cấp A trên chiếu bạc nhíu chặt mày.
Thế mà Tông Cửu đang nằm ở tâm điểm vòng xoáy bão táp vẫn bình thản, thậm chí còn có tâm trạng gọi phục vụ mang một ly Tequila.
Gian lận trùng nhau không mất mặt, ai lật bài sau nấy đội quần.
Dù sao cậu cũng đã cược, bài đã lật, tất cả công tác chuẩn bị đã được cậu tính kỹ từ lâu.
Kết quả cuối cùng ra sao, rốt cuộc là kéo Ác ma ngã ngựa, chia đều tiền thưởng, hay bị hắn hố lại một vố, chỉ có thể phó mặc ý trời.
Tông Cửu đoán, lúc này hệ thống chủ đã báo tin vui cho Ác ma, rằng cậu đã biết thân phận của người hướng dẫn.
Mặc dù Tông Cửu không biết người hướng dẫn là ai, nhưng bài tarot nói cho cậu biết, hoặc Ác ma chính là người hướng dẫn, hoặc Ác ma đã dùng một phương pháp không rõ nào đó để khống chế người hướng dẫn thật.
Quan trọng nhất là, tin tức này được hệ thống chủ nhấn mạnh là không thể tùy ý tiết lộ, hoặc là lúc này chưa tới thời điểm có thể tiết lộ.
Nếu không sao Ác ma không ngồi lên ghế cố vấn luôn, mà còn phải làm khổ mình xuất hiện với thân phận trùm cuối.
Mọi người im lặng, chờ một kết quả.
Bất ngờ là sau mấy phút đồng hồ, người trên ghế chủ tọa vẫn không tỏ thái độ gì.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế bành đỏ rực với tư thế tao nhã mà nguy hiểm, bím tóc nhỏ dài màu đen trượt xuống vai.
Đôi mắt hơi cụp xuống, hờ hững nhìn hai lá bài tẩy trước mặt.
Không ai biết rằng, hai lá bài này giống hệt hai lá bài vừa được lật ra.
Đôi tay khoanh lại của Ác ma mang găng trắng, xoa chầm chậm như đang rơi vào một loại suy tư vô thức nào đó.
Ánh sáng và bóng tối trải rộng trên đầu hắn, mặt sáng như có cánh chim trắng toát rơi xuống, mặt tối ẩn đầy những bóng đen không rõ.
Đương lúc mọi người tưởng sắp toang, Ác ma bỗng trầm giọng cười một tiếng.
“Hahahaha…”
Tiếng cười càng lúc càng lớn, chuyển từ thấp lên cao, cuối cùng là chói tai đến mức rùng mình.
Hắn đứng dậy từ chiếc ghế cao nhất, đôi giày da đen giẫm lên cái bóng phản chiếu đang nhe nanh múa vuốt của đèn chùm pha lê, nhắm mắt nghênh ngang cười to.
Giống như thằng hề Gotham luôn miệng nói “Why so seriuos”, đã quen làm bạn với bóng tối và tội ác trong truyền thuyết; cũng giống Mad Hatter điên khùng với mái tóc đỏ, đắm chìm trong thế giới của mình trong Alice in Wonderland.
Ai sáng suốt đều có thể nghe ra đây không phải nụ cười gằn hay mang ý mỉa mai, mà là một nụ cười thực thụ.
Đó là niềm vui phát ra từ đáy lòng.
Hiển nhiên những người đang ngồi không biết vì sao hắn lại cười vui như vậy.
Nhưng chắc chắn một điều, cảnh tượng này vừa khiến người ta lạnh sống lưng, vừa tràn đầy sức hấp dẫn kỳ lạ khó tả.
Người chia bài áo tím khẽ nhắc nhở: “Thưa ngài, không thể rời khỏi chỗ ngồi lâu trong quá trình đánh bạc.”
Từ khi phát bài tẩy và thêm cược ba lượt đến khi có kết quả ván bạc, tuyệt đối không được rời khỏi chiếu bạc trong quá trình này.
Nếu người chơi cố tình rời khỏi ghế quá ba phút, hệ thống chủ sẽ xử lý như bỏ bài.
Rõ ràng thời gian lúc này đã quá ba phút, và thật không may là toàn bộ bài chung đã được lật ra, bây giờ không thể bỏ bài được nữa.
Ngay lập tức, âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống chủ vang lên, [No.1 từ bỏ tư cách đánh bạc.]
Không ai ngờ trong tình huống không có tùy chọn bỏ bài, vậy mà No.1 lại trực tiếp chọn bỏ ván bạc.
Điều này có nghĩa là, hắn sẽ mất trắng toàn bộ số chip mà mình đã chi trên sới.
Nhưng dường như Ác ma không mấy bận tâm đến điều này.
Đôi mắt vàng sẫm của hắn nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên tóc trắng đứng đó, đột nhiên hắn cất bước.
Giày da giẫm lên mặt thảm đỏ vàng mềm mại, mang theo cái bóng kéo dài, mỗi bước chân lại đưa bóng tối lại gần hơn hai bước.
Quá trình này như trở nên vô tận, dài đằng đẵng.
Dài đến mức gần như trôi qua nửa thế kỷ, khiến người ta vô cùng ngột ngạt, nguy cơ rình rập, có ảo giác như đang đi đến bờ vực của cái chết.
Hắn vượt qua ranh giới tượng trưng cho nguy hiểm đối với người lạ, rút ngắn khoảng cách giữa họ chỉ còn một cánh tay.
Nhưng Tông Cửu vẫn đứng tại chỗ như một người ngoài cuộc, không hề lùi lại một bước, thậm chí còn nở nụ cười lịch thiệp.
Đậu mé.
Tông Cửu còn rảnh rỗi mắng thầm một câu.
Có phải những người trong vòng lặp vô hạn đều dùng điểm sinh tồn để tăng chiều cao không, sao tên nào cũng cao hơn cậu thế?
Cậu tự nhận chiều cao một mét tám mấy của mình coi như cũng khá, không ngờ sau khi vào đây lại liên tục bị hai người nhìn xuống từ trên cao, thật sự rất khó chịu.
Sau khi hai người đối mặt với nhau một lúc, Ác ma đã làm ra một hành động không ai ngờ.
Hắn bất ngờ rút một bông hồng đỏ vừa chớm nở từ trong ngực ra.
Tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên xung quanh.
Đây chính là idol, big boss trong truyền thuyết!
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến độ Tông Cửu có thể nhìn thấy hạt sương óng ánh vương trên cánh hoa đỏ tươi, nhìn thấy ác ý tanh tưởi quấn chặt trong đôi mắt người đối diện, như muốn kéo cậu vào vũng lầy, chìm trong lao tù vàng sẫm suốt đời.
Mọi người không biết hành động rút hoa hồng có ý nghĩa gì, nhưng ai cũng biết hoa hồng đỏ gần như là một trong những vật biểu tượng của Ác ma.
Chẳng lẽ hắn thấy tên cấp C tóc trắng này tài năng, nên bày tỏ sự tán thưởng của mình?
Hờ hờ~
Nếu trên người hắn không phả ra sát ý sắc bén khiến người ta dựng hết lông lá toàn thân, suýt thì Tông Cửu cũng tin.
Thực tế lúc này cậu đang bị bao phủ dưới cái bóng cao lớn của hắn, bắp thịt cả người căng cứng đề phòng.
Nhìn đôi mắt cảnh giác lóe xanh như mèo xù lông của cậu, Ác ma lại cười.
Hắn hạ giọng, đưa hoa hồng qua, giọng khàn ma mị khẽ vang lên như lời thì thầm giữa những cặp tình nhân.
“Anh rất vừa ý cưng.”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Bên ngoài No.1: Anh rất vừa ý cưng
Nội tâm No.1: Thanh niên không biết võ đức là gì, cưng chết mọe với anh!
Chíp Chíp: *vả bạt tay*.
*Giải thích phụ: Để hiểu dương mưu thì trước hết phải tìm hiểu từ âm mưu.
Âm mưu thường gợi người ta nghĩ đến những toan tính xấu xa, ngấm ngầm nhưng thường có dấu vết và sẽ bị lần ra.
Dương mưu được hiểu theo nghĩa ngược lại, đó là hành động tùy theo tình hình, không có dấu vết để lại, thường được thực hiện công khai và yêu cầu người dùng phải cao tay hơn.
Có rất nhiều cách giải thích về khái niệm “dương mưu”, trong đó có ý kiến của Nho gia ‘dương mưu là dùng trí tuệ chứ không dùng thủ đoạn tàn bạo’ khá phù hợp với nội dung truyện.
Tông Cửu chỉ dùng trí tuệ để gài tất cả người chơi lọt vào cái hố đã đào sẵn..
Danh Sách Chương: