Mục lục
Thực Tập Sinh Vô Hạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Những điều y tá trưởng vừa nói, khiến bầu không khí u ám trong nhà ăn càng trở nên nặng nề hơn.

Sau khi trải qua ký túc xá thực tập sinh kinh dị và sự kiện kinh khủng đêm qua, có một người mới đã đến bên bờ vực sụp đổ.

Sau khi y tá thông báo lịch trình, cậu ta bất chợt chạy tót lên trước, quát to với mấy cô.

“Tối hôm qua có người chết rồi! Tiên sư chúng mày còn chút lương tâm nào của nhân viên y tế không hả?!”
Trong con ngươi cậu ta lóe lên sự giận dữ không chút che giấu: “Tao làm đéo gì bị bệnh tâm thần, tao thấy chúng mày tâm thần thì có!”
“Ở đây là bệnh viện, sinh lão bệnh tử là chuyện hết sức bình thường.”
Khuôn mặt tái nhợt của y tá trưởng lộ ra nụ cười chế giễu, “Vậy cậu nói xem, cậu chứng minh mình không bị tâm thần thế nào đây?”
Bệnh tâm thần là một vùng xám đáng sợ.

Tội phạm có thể dùng nó để thoát tội, người trong sạch thì vô cớ bị tống vào tù.

Không cần lý do, chỉ cần “Nó bị tâm thần” là đủ.

Còn làm thế nào để chứng minh, mình có bị tâm thần hay không… Người bị tâm thần, chưa bao giờ thừa nhận mình bị bệnh tâm thần cả.

Không có cách nào để chứng minh.

Hay nói cách khác, đây chỉ đơn giản là một yêu cầu bất khả thi.

Người mới rùng mình, bờ môi ngập ngừng chẳng thốt nổi câu nào.

Ngay khi mọi người đều cho là cậu ta sẽ im lặng, đột nhiên cậu ta hét lên một tiếng rồi lao ra khỏi nhà ăn như phát điên, chui một mạch thẳng đến cầu thang.

“Bắt cậu ta về.”
Y tá trưởng vẫy tay với nhóm nhân viên chăm sóc, dứt khoát ra lệnh.

Sau khi bọn họ rời khỏi nhà ăn, những người khác mới hơi tỉnh táo từ bầu không khí ngột ngạt vừa rồi.

Đâu chỉ những người ở nhà ăn, ngay cả khu bình luận trực tiếp cũng tranh cãi ầm ĩ.

Chỉ trong thời gian ngắn, phòng livestream của Tông Cửu đã ổn định với 1k người.

Mặc dù không thể so với các boss có hàng triệu người xem, nhưng với một người mới cũng coi như rất nổi bật rồi.

[Nhìn dấu hiệu này, xem ra đêm nay chắc mẩm là có chuyện rồi.]
[Chuẩn cmnl, sống sót ba ngày.

Ngày đầu tiên chào sân thôi, ngày thứ hai, thứ ba mới vào nội dung chính nè.]
[Có đứa mới lén từ phòng trực tiếp bên cạnh chui qua đây kể lại với tui, nhiệm vụ chính của show biểu diễn cá nhân bên cạnh cũng là sống sót qua ba ngày.

Mặc dù bên kia không có nội gián và nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhưng thực tập sinh cũng chết gần nửa rồi… Bên này có Thánh Tử, chắc tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn á.]
[Hệ thống chủ ác vl, đây mới vòng đầu của thực tập sinh kinh dị mà thiết lập độ khó cao như này, không sợ người mới có bóng ma tâm lý à?]
[Rep lầu trên, bồ nhớ lại coi có bao nhiêu người đứng trong studio trong đợt sơ tuyển… Đông vl đông, chắc hệ thống chủ cũng lười chờ người mới trưởng thành nên vứt vào phó bản khó, sàng lọc để vào vòng đấu loại luôn.]

Cơn khủng hoảng âm thầm lan tràn.

Trong tình huống này, yêu cầu bức thiết là phải có một nhà lãnh đạo do tập thể bầu ra, phát huy tác dụng của người chỉ huy cũng như khiến mọi người yên tâm.

Rất hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên Messiah trải qua tình huống này.

Thánh Tử tóc vàng đặt bộ đồ ăn xuống, đứng dậy khỏi bàn ăn, “Mọi người bình tĩnh đừng vội.”
Tầm mắt mọi người trong nhà ăn đều dồn về phía anh ta, sự náo động dần lắng xuống.

“Trọng điểm của ngày hôm nay là thu thập manh mối và thông tin, chờ chút nữa tôi sẽ phổ biến cho các bạn tất cả những thông tin mà tối qua tôi tìm được.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, sau khi quan sát hiện trường trị liệu, mọi người có thể chia tổ tiến hành thu thập tin tức.

Chúng ta đã thảo luận ra kết quả, nếu đã ghép nhóm phòng bệnh thì cứ chia tổ mà ở thôi.”
Messiah nở nụ cười khiến mọi người yên lòng, “Các bạn cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ các bạn an toàn.”
Nếu người khác nói câu này, chưa chắc đã có hiệu quả như vậy.

Nhưng nếu người nói là Thánh Tử, thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Sau khi được nhóm người cũ phổ cập kiến thức vào tối qua, nhóm người mới cũng đã hiểu sương sương về anh chàng No.7 này.

Thánh Tử có danh tiếng, nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng trong vòng lặp vô hạn, không chỉ vì thích làm việc tốt, hiền lành bao dung, mà hơn hết là do thực lực của anh ta.

Messiah cũng không phải tên gọi đầy đủ, tên đầy đủ của anh ta là “Messiah Mục Bắc”.

Theo nghĩa tôn giáo phương Tây, Messiah mang nghĩa “Người được Chúa chọn”, là một danh hiệu tôn giáo.

Bất cứ ai đã trải qua nghi thức xức dầu, được phong làm Vua hoặc làm vật tế lễ, đều có thể thêm tôn hiệu Messiah vào trước tên mình, ví dụ như Messiah Joshua, Messiah Judas… nổi tiếng.

Messiah từng nhận được tấm thẻ căn cước là Đại tế ti của Israel cổ đại, trong một phó bản kinh dị cấp S được tạo ra dựa trên Kinh thánh.

Sau khi trải qua nghi thức xức dầu, trở thành người thay thế Chúa ở nhân gian trong phó bản đó, từ đó tên anh ta mới kèm thêm tiền tố Messiah.

Thành công sống sót sau phó bản gần như không có lối thoát, đạt đánh giá cấp A đáng kinh ngạc, không chỉ màu tóc của Messiah mà thân phận Đại tế ti Israel cũng giữ lại, vào ngày mùng mười tháng bảy lịch Do Thái bước vào khu Chí Thánh, sau khi đọc chính xác tên thật của Chúa thì nhận được một cây gậy.

Cuốn “Exodus” đã ghi lại, tiên tri Moses và tiên tri Yaren mỗi người có một cây gậy.

Gậy của Moses dùng để phán xét và điều khiển ý chí của Thượng Đế, đã từng được sử dụng trong tác phẩm nổi tiếng “Moses rẽ biển Đỏ”.

Còn gậy của Yaren – anh trai Moses thì được cất giữ trong “Hòm giao ước” của người Do Thái.

Chiếc gậy mà Messiah nhận được từ phó bản này, chính là bản phục chế gậy của Yaren.

Mặc dù bản phục chế không có khả năng hồi sinh như bug của gậy Yaren hàng auth, nhưng cũng có khả năng trị liệu xuất sắc, đồng thời nhờ hơi thở sinh mệnh và ánh sáng gắn trên gậy, nên có tác dụng thần kỳ trong các phó bản linh dị.

Nói cách khác, Messiah tương đương với thiết bị trị liệu biết đi.

(*Trị liệu aka buff)

Trên đời này, trêu vào ai chứ trêu vào trị liệu là không được à nha! Trong vòng lặp vô hạn thiếu nhất là trị liệu, huống chi còn là trị liệu kèm hiệu quả xoa dịu (đám đông).

Trong tất cả các nhóm cấp cao ở vòng lặp vô hạn, tỉ lệ tử vong của nhóm Thánh Điện do Messiah lãnh đạo là thấp nhất, hàng năm lúc tuyển thành viên mới luôn nhận được hàng chục nghìn hồ sơ ứng tuyển.

Được cổ vũ tinh thần, nhóm người mới biết Messiah tài giỏi mới chịu bình tĩnh, ánh mắt nhìn Thánh Tử tóc vàng càng thêm cuồng nhiệt.

Với trường hợp này đừng nói Messiah, mấy người Hạ Kiến Lam cũng chẳng lấy làm lạ.

[Quả nhiên trong phó bản có Thánh Tử là yên tâm hơn hẳn!!]
[Ké team với buff nó khoẻ vậy đó, không hổ là năng lực còn quý giá hơn cả linh môi.]
Khu comment liên tục trầm trồ: [Nhóm newbie phó bản này sướng dễ sợ.]
“Bảy giờ năm mươi, còn mười phút nữa, chúng ta đi nhanh lên.”
Dù đồng hồ trong nhà ăn đang chỉ sáng sớm, nhưng hành lang bệnh viện vẫn tối tăm âm u như cũ.

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, kéo theo bầu không khí căng thẳng tiến về phía cánh cửa sắt bị khóa ở phía nam của tầng một.

Đoạn đường này không dài, nhưng trong lòng ai nấy đều thấp thỏm.

Thịnh Ngọc đi sau cùng, bên cạnh là Hạ Kiến Lam chịu trách nhiệm hỏi cậu ta chi tiết những gì đã xảy ra vào tối qua.

Có thể do bị trạng thái của Kính Mắt dọa sợ, gương mặt cậu nam sinh nhợt nhạt lộ rõ quầng thâm.

Thấy chàng trai tóc trắng ngoảnh đầu, khuôn mặt ỉu xìu của Thịnh Ngọc mới hơi phấn chấn.

Hạ Kiến Lam lập tức nheo mắt cảnh giác, “Cậu quen cậu ta à?”
Thịnh Ngọc vô tư trả lời: “Ừm, đó là anh Cửu của tui.”
Tông Cửu gõ một tràng ba chấm trong lòng, không quan tâm tới tình hình phía sau nữa.

Bây giờ người trong nhóm chỉ huy do Messiah đề cử, cậu chính là kẻ duy nhất bị cô lập.

Các người cũ trong nhóm chỉ huy xem thường kẻ cấp E như cậu, cảm thấy cậu không xứng ngồi ngang hàng với mình.

Những người cũ không thể tham gia nhóm chỉ huy càng ghét bỏ cậu, nghĩ mình dẫu gì cũng mạnh hơn một thằng cấp E, mong sao có thể thay chân cậu vào nhóm chỉ huy.

Còn nhóm người mới, biểu hiện càng rõ ràng hơn.

Cấp bậc bọn họ như nhau, sao Tông Cửu lại được góp mặt vào nhóm chỉ huy? Không những thế, còn ôm cả đùi Thánh Tử nữa? Trong thời điểm tính mạng bị đe doạ này, ai mà không ghen tỵ cho được.

Cho nên hiện tại, Tông Cửu như lạc trôi thành bia đỡ đạn mất lòng cả ba bên.

Chưa kể Hạ Kiến Lam luôn dõi theo cậu chòng chọc, đề phòng cậu muôn nẻo.

Ví dụ như sáng nay mới vệ sinh cá nhân xong, Tông Cửu đến các phòng bệnh khác tìm manh mối, gã lén la lén lút bám theo cậu, cố gắng tìm bằng chứng chứng minh cậu là nội gián.

Tông Cửu cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội, rõ ràng chẳng làm gì lại bị một tên cấp B căm thù.


Đáng hận hơn là thằng cha Hạ Kiến Lam đó khá hòa đồng trong nhóm, nên ánh mắt mấy thực tập sinh khác nhìn cậu cũng đầy vẻ khinh thường, một kẻ trong đó thiếu điều viết thẳng lên mặt.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này khá phù hợp với ý định của Tông Cửu.

Hành động theo team có cái hay, nhưng đương nhiên cũng có cái dở.

Tông Cửu theo nhóm sẽ thu thập được những manh mối mà mình muốn, nếu nó vô ích thì bỏ đi cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Cậu vừa buồn ngủ, y tá trưởng đã đưa chiếu manh, đúng là rất may mắn.

Trong mắt những người khác, Gia Cát Ám khôn ranh như yêu quái, vừa chính vừa tà, không tuân theo sắp xếp của tổ chức, là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí nội gián.

Nhưng với Tông Cửu mà nói, Gia Cát Ám lại là người đầu tiên có thể loại trừ hiềm nghi nội gián, trong toàn bộ bệnh viện tâm thần này.

Điều này phải cảm ơn nguyên văn.

Cuốn truyện có mô tả chân dung nhóm nhân vật, lúc tác giả viết thiết lập thẻ căn cước cho nhân vật đã tình cờ chuyển góc nhìn sang Gia Cát Ám.

Vì vậy Tông Cửu biết, Gia Cát Ám chỉ lấy một tấm thẻ căn cước bình thường, không dối trên lừa dưới.

Không ngờ đúng hông, Gia Cát Ám trông giống nội gián nhất lại là người sạch sẽ nhất!
Nghĩ tới đây, Messiah đã dẫn đoàn tới trước cửa sắt.

Cánh cửa vẫn y nguyên khóa kín như cũ, không thể nghe được chút âm thanh nào bên trong.

Thánh Tử tóc vàng ra hiệu cho linh môi cấp B bên tay trái, người kia lập tức hiểu ý nhắm mắt.

Một lát sau lại mở mắt ra, khẽ gật đầu như đảm bảo.

Messiah giãn lông mày, “Đi gõ cửa, an toàn rồi.”
Tần Dã bước lên trước, đang định gõ thì cửa bất ngờ phát ra tiếng “Kẽo kẹt…”
Cánh cửa sắt nặng trịch, tự động mở ra từ bên trong.

Tốc độ phản ứng của Tần Dã rất nhanh, gần như ngay khi cửa sắt có động tĩnh thì anh ta đã nhảy lùi về, bày ra tư thế phòng ngự.

Không chỉ Tần Dã, nhóm người cũ đứng ở hàng đầu cũng làm vậy.

Phía sau cánh cửa không có ai, cũng không có cảnh tượng kinh khủng như trong tưởng tượng của bọn họ.

Đây là một căn phòng phẫu thuật cũ kỹ, có tuổi đời khá lâu.

Còn tại sao bọn họ nhận định đây là phòng phẫu thuật, là vì bên trong có trưng bày một chiếc bàn phẫu thuật cũ bằng gỗ.

Ngọn đèn trên đó chính là nguồn sáng duy nhất trong phòng, trên khay của tay vịn có đặt nhíp, kìm cầm máu, dao mổ cùng vài cục bông bẩn nữa.

Tuy không có cảnh tượng kinh khủng, nhưng căn phòng phẫu thuật này vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.

Bởi vì dụng cụ giải phẫu trên bàn phẫu thuật rõ ràng có dấu vết đã sử dụng, phía trên dính vết máu đen loang lổ.

Trong thùng rác còn vứt một vài chất hỗn hợp đỏ rực không rõ.

Ngoài bàn phẫu thuật, góc tường còn có chiếc ghế điện cũ kỹ đầy dây chằng, bên cạnh cắm một đống dây điện.


Chiếc tủ sắt cũ bằng đồng dựa vào tường, mặt kính màu trà bẩn thỉu bày đủ thứ không biết tên.

Có người mới nhìn kỹ, sau khi phát hiện ra đó là một cái đầu lâu khô quắt thì suýt hét ầm lên.

“Giống như xác ướp đã qua xử lý chống phân hủy.”
Messiah nói.

Tông Cửu hứng thú nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu kia, chợt phát hiện điểm đáng nghi.

Rõ ràng cái đầu này đã để lâu rồi, rã màu vàng nâu nhạt.

Nhưng đôi mắt không chỉ vô cùng sống động, mà khi dòm gần còn thấy tơ máu nâu xanh.

Đây rõ ràng là cặp tròng mắt vừa bị khoét ra không lâu, ngay cả phần dễ hư hại nhất cũng lành lặn không chút sứt sẹo, chứng tỏ kỹ thuật vô cùng hoàn hảo.

Ai lại nhét mắt sống vào hốc mắt của người chết chứ?
Tông Cửu nheo mắt, nhìn đám người mới sợ đứng run như cầy sấy, cực kỳ săn sóc không nhắc đến chuyện này.

Tông Cửu bẩm sinh rất ít cảm xúc nhưng khả năng chấp nhận thì khá vô cùng, thậm chí còn tâm trạng quan sát các tiêu bản khác đặt trên tủ trưng bày.

Chẳng có món nào là ngoại lệ, hầu như đều là ‘đồ chơi’ hoặc các bộ phận cơ thể kỳ lạ, đầu người với những hình dạng khác nhau.

Có khi nào, bác sĩ Chử của bệnh viện này là người thích sưu tầm không?
Ngay lúc Tông Cửu đang suy nghĩ, người mới thình lình rú lên.

“Aaaa, nó cử động, nó vừa cử động!”
“Ở đây này, cái tiêu bản kia, con mắt nó nhúc nhích đó!”
Nhóm người cũ đang quan sát căn phòng phẫu thuật hơi nhíu mày, không coi đây là chuyện to tát gì.

Vừa nãy linh môi đã xác định, bên trong cửa sắt không có thứ gì ô uế.

Cho dù thật sự có thứ gì đó, chẳng nhẽ linh môi đứng gần vậy mà không cảm nhận chút dị thường nào sao?
Một người mới khác mất kiên nhẫn nói, “Cử động đâu mà cử động, giờ ai cũng lo gần chết, cậu lại còn nói chuyện giật gân…”
Vừa nói được nửa câu, đột ngột im bặt.

Con ngươi màu đen của chiếc đầu lâu kia bất ngờ biến mất, chỉ để lại tròng mắt trắng đục nhìn lom lom vào mặt cậu ta, khiến cậu ta hoảng sợ ngã ngồi xuống đất.

Rõ ràng là cảnh tượng khá kinh dị, nhưng người cũ lại chẳng bận tâm.

Ánh mắt cuồng nhiệt của họ đang đổ dồn về một nơi khác.

Ở phía bên kia bàn phẫu thuật, một vầng sáng đột ngột hiện lên trong mắt các thực tập sinh, một chữ “S” nho nhỏ đang lặng lẽ xuất hiện.

Đạo cụ đặc biệt cấp S cực kỳ quý giá!
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có người hỏi về khu bình luận, cứ coi người bình luận như netizen tấu hề là được.

Người sống sót cũng chia 7749 loại nha mí chế, những Người sống sót cấp cao đều tham gia cuộc thi, còn lại là quần chúng ăn dưa đó.

Yên tâm đi, dù trong thế giới tàn khốc vô hạn lưu thì tinh thần giải trí của loài người cũng hổng lụi tàn đâu.

Cuộc sống khổ cực như vậy, vất vả lắm mới có livestream mà xem, bình luận tấu hề chút cũng bình thường, đừng quá bận tâm chi tiết này ha!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK