Không phải cơn đau bình thường mà đau muốn nứt ra, tựa như khi say rượu giả cồn cào mắc ói vậy.
Ngay sau đó, vô số ký ức vụn vỡ dần ghép lại trong đầu. Vài tiếng trước Tông Cửu khăng khăng mình là Thần cổ đại, giang hai tay lên trời gào to bản thân chính là Chúa tể thế giới, khinh thường xỉa thủ lĩnh giáo hội là con kiến, trò chuyện thân thiết với Tà thần bằng giọng điệu uy nghiêm mà thân quen, thậm chí gần chết đến nơi vẫn cố chấp cho rằng mình sắp được giải trừ phong ấn.
Tông Cửu: “…”
Trong phút chốc, cậu rất muốn mua vé tàu đứng rời khỏi hành tinh này ngay trong đêm.
Sau ba giây im lặng, cậu bắt đầu tự an ủi mình.
Thủ lĩnh giáo hội chết rồi, Shub – Nicholas thì đời này chắc không gặp lại, còn Ác ma… hắn đến muộn mà, chắc hổng thấy gì đâu!
Tốt lắm, hãy để gió cuốn quá khứ nhem nhuốc này tan vào hư vô đi!!!
Sẽ không ai biết Ảo thuật gia từng mắc chứng hoang tưởng trong phó bản siêu cấp S, cũng chẳng biết lịch sử đen tối của cậu!
Trong cơn đau đầu, Tông Cửu chợt nghe thấy một giọng nói mất kiên nhẫn nóng nảy dội vào tai.
“Mày tính ngủ tới chừng nào? Diễn viên chính đã đến rồi, cái đồ diễn viên thế thân nhà mày không muốn làm việc nữa hả?”
Giọng người này khá tệ, rõ ràng đang cáu bẩn.
Tông Cửu chẳng hiểu mô tê gì, cố gắng mở mắt. Thật kỳ lạ, không gian trước mắt cậu chỉ một màu xám đen.
Không phải kiểu tối đen vì bị mù, mà tối do mang kính râm. Xuyên qua ánh sáng phân cực bị khúc xạ bởi kính râm, cậu có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình phản chiếu trên cửa xe.
Chiếc áo choàng màu vàng rách rưới đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo phông và quần jean rất bình thường. Trên mặt kính râm to bản cộng với cái khẩu trang đen sì, trông rất bí ẩn và đặc biệt.
Chuyện gì vậy?
Tông Cửu phớt lờ người đàn ông đang la hét trước mặt mình, cậu cố gắng liên lạc với hệ thống chủ trong biển ý thức.
Quả nhiên, nỗ lực liên lạc như đá chìm đáy biển.
Về lý nếu cậu còn sống, hoặc là hệ thống phụ cuối cùng cũng liên lạc được với hệ thống chủ, giúp cậu dịch chuyển không gian, hoặc là No.1 đánh bỏ mẹ Tà thần rồi đưa cậu về ký túc xá thực tập sinh. Nhưng bây giờ cả hai tình huống đều không xảy ra, điều này rất kỳ lạ.
Tông Cửu đang suy nghĩ, người trước mặt bị cậu bơ nãy giờ rốt cuộc cũng nổi giận.
“Đũy mẹ mày rốt cuộc có nghe bố mày nói không?”
Gã đưa tay muốn đánh bay kính râm của chàng trai bỗng nhiên bị tóm lấy, nhẹ nhàng gập ra sau.
“Áuuuuu…”
Tên kia tru lên như heo bị làm thịt, nước mắt vô thức ứa ra lập tức lăn dài trên khuôn mặt mập ú.
Trước mặt gã, chàng trai tóc trắng nhổm dậy từ ghế trong xe, kính râm xếch xuống để lộ con ngươi hồng nhạt sắc bén bên trong.
Rõ ràng chẳng làm gì, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở chết chóc lạnh lẽo đáng sợ.
Tông Cửu lạnh lùng lên tiếng: “Nói đàng hoàng không chịu, cứ phải đấm nhau mới thích à?”
“Buông… buông ra!”
Tông Cửu vẫn bất động, giữ nguyên tư thế bẻ cong cổ tay tên kia. Dù năng lực cường hóa của cậu đã bị giải trừ, nhưng xử lý một tên mập vẫn dư sức.
Vì động tác vừa rồi, kính râm trượt xuống sống mũi cao thẳng để lộ hơn nửa khuôn mặt.
Nhiệt độ bên ngoài xe rất cao, đang là ngày hè nóng nực. Tông Cửu vừa lẩm bẩm ‘sao trời nóng mà lại có người bịt khẩu trang kín mít thế này’, vừa giơ tay cởi khẩu trang đánh giá khung cảnh ngoài xe.
Xa xa là một tòa lâu đài cổ kính nguy nga với màu nền xám đậm, bốn phía là tháp nhọn đứng sừng sững, phía trên còn sót lại màu xanh sẫm đã phai. Nom kiểu dáng này có vẻ cùng phong cách với lâu đài Neuschwanstein nổi tiếng ở Đức, đều là kiểu phổ biến nhất trong thời kỳ Phục hưng Cổ điển.
Xung quanh lâu đài là núi non hoang sơ, cây cối cao lớn che khuất cả bầu trời chỉ có thể nhìn thấy chút đốm sáng từ khu rừng. Có thể tưởng tượng ban đêm ở đây sẽ tối cỡ nào, ánh trăng không rọi sáng nổi.
Ngay trước lâu đài, rất nhiều nhân viên mặc áo cộc tay đang đi qua đi lại.
Có người cúi xuống buộc Steadicam lên người, ray trượt màu đen đặt trên mặt đất, bên cạnh là tripod thủy lực chưa lắp vào máy quay. Thư ký trường quay cuộn tờ giấy trắng trong tay, chỉ huy khắp nơi. Xa hơn một chút, có người đang chỉnh độ cao của micro thu âm, điều chỉnh hiệu ứng và hướng của đèn rèm sân khấu trông rất chuyên nghiệp.
Tông Cửu nhìn lại, ồ, hóa ra chiếc xe cậu vừa bước xuống là một chiếc xe bảo mẫu cỡ nhỏ.
Bây giờ cậu có thể xác định, mình đang đi lạc vào trường quay.
Lạ thật, không kết nối được với hệ thống chủ, chẳng lẽ cậu đã về thế giới hiện thực rồi à? Nhưng như vậy cũng vô lý, vì cách ăn mặc, quần áo trên người hoàn toàn khác với Tông Cửu trước khi xuyên sách.
Tông Cửu đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên người trước mặt lại thay đổi trạng thái.
Gã mập không giãy nữa.
Gã đứng đó như quên cơn đau nơi cổ tay, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã cởi khẩu trang của chàng trai tóc trắng, khắp khuôn mặt đầy mỡ là biểu cảm ngạc nhiên và say mê.
“?”
Tông Cửu vốn còn muốn cho gã nếm mùi đau khổ nhưng ánh mắt này lại khiến cậu ớn lạnh sống lưng, vội vàng thả tay ra.
Dù vậy, tầm mắt tên kia vẫn không tém lại mà càng trần trụi dòm cậu lom lom.
Gã mập ấp úng lên tiếng: “Cậu, cậu…”
Quái lạ, có gì trên mặt cậu hả?
Tông Cửu quay đầu nhìn ảnh phản chiếu bản thân trên cửa sổ xe. Bóng dáng chàng trai không khác gì trí nhớ của cậu, nhưng trông có sức sống trẻ trung hơn nhà ảo thuật hết thời, hai tay tàn tật trước khi xuyên sách.
Cậu chưa trở về thế giới hiện thực.
Sau khi xác nhận điều này, Tông Cửu chẳng những không thất vọng mà còn thấy hưng phấn. So với thế giới hiện thực buồn chán không có nhiều thử thách và thú vui, đương nhiên cậu thích vòng lặp vô hạn đầy kích thích hơn.
Thấy chàng trai tóc trắng thờ ơ với mình, gã mập không hề nổi giận. Gã vừa dán chặt mắt vào khuôn mặt kia, muốn thử lại gần xơ múi miếng.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng họ.
“Đạo diễn Lý.”
Tông Cửu lười biếng ngẩng đầu, thấy chiếc Mercedes-Benz Sprinter màu đen đang đậu cách đó không xa.
Trước chiếc xe bảo mẫu hạng sang này có cả đám nhân viên đang cầm khăn và nước lạnh, vây quanh bóng người cao gầy đang đi về phía họ như muôn sao vây trăng.
Gã mập đang tính dê trai bỗng giật mình, vội tỉnh táo lại từ trạng thái si mê khác thường kia, khom người chào: “Chào buổi sáng ảnh đế Diệp.”
Người được gọi ‘Ảnh đế Diệp’ là một chàng trai trẻ cao gầy.
Hắn ta mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây rất bình thường, trên mặt còn đeo một cặp kính râm, khí chất nhã nhặn không giống người trong ngành giải trí mà giống đàn anh trẻ tuổi trong trường đại học hơn.
“Đây là thế thân của tôi sao?”
Ảnh đế bước tới nhìn cậu mấy lần, có vẻ khá hứng thú: “Tháo kính râm xem nào.”
Chẳng hiểu sao, Tông Cửu có cảm giác đề phòng không lý do.
Ở người đàn ông này có sự ác ý rất đột ngột. Dù chỉ thoáng qua, nhưng không thể giấu được đôi mắt giỏi cảm nhận cảm xúc của Ảo thuật gia. Điều thú vị nhất là ác ý này hoàn toàn khác với Ác ma, nó giống một loại oán khí lạnh lẽo như khi bị thứ ô uế dính vào.
Vì vậy, Tông Cửu cố ý nhìn xuống chân hắn ta.
Ừm, có bóng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, ảnh đế bảo cậu tháo kính xuống kìa!”
Đạo diễn Lý quay đầu, nhỏ giọng thúc giục cậu.
Tông Cửu dừng lại, ngón tay mảnh khảnh đặt lên kính râm.
Có quá nhiều bí ẩn mà cậu không thể giải thích, bao gồm cả lý do tại sao cậu đột nhiên bị chuyển từ phó bản siêu cấp S đến đây, quần áo và phong cách hoàn toàn khác biệt, tình huống khó hiểu trước mặt, kể cả sự si mê bất thường của gã đạo diễn mập vừa nãy.
Trong trường hợp không có bất cứ lời giải đáp nào, cậu đành phải lẳng lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.
Chàng trai tóc trắng tháo kính râm xuống, bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
Tất cả mọi người, dù nhìn thẳng hay nhìn nghiêng, dù vô tình hay cố ý, hễ nhìn thấy khuôn mặt cậu đều đứng sững tại chỗ như bị cố định, sâu thẳm trong con ngươi lóe lên làn sương đen nhàn nhạt cùng với biểu cảm si mê không giấu nổi.
Tông Cửu phát hiện trong số rất nhiều người ở đây, chỉ có ảnh đế Diệp trước mặt là người đầu tiên bình tĩnh lại sau phút ngỡ ngàng.
Hắn ta bật cười, phá tan sự yên lặng.
“Ồ, sao thế thân trông chẳng giống gì tôi thế?”
Đâu chỉ không giống, một người tóc đen một người tóc dài màu trắng, đứng cạnh nhau cũng thấy khí chất hoàn toàn tương phản, ngoại hình lại càng khác xa.
Riêng giá trị nhan sắc, diễn viên quần chúng không có tên tuổi này thậm chí ăn đứt ảnh đế, người tình trong mơ của bao người.
Đạo diễn béo giật mình, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đoàn phim bọn họ vốn là tổ sản xuất kinh phí thấp, tất cả nguồn đầu tư đều nhờ ảnh đế Diệp mang tiền vào ekip. Về bối cảnh hay ô dù, studio này đều không đọ nổi đối phương.
Chẳng ai ngờ, cố gắng tìm thế thân lại xảy ra sơ suất.
Gã đang soạn lời giải thích trong đầu, định giải thích thì người kia lại nói.
“Vậy đi.”
Ảnh đế Diệp cong mắt, “Tôi thấy cậu trai này cũng có thiên phú, hay là giữ lại sắp xếp một vai nhỏ cho cậu ấy.”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt ghen tỵ đều đổ dồn vào chàng trai tóc trắng.
Được ảnh đế tự đề cử, nếu là một người có ngoại hình kém hơn thì đâu may mắn cỡ này?
Đạo diễn Lý sững sờ, vội gật đầu đồng ý: “Được.”
Đây đúng là ý của gã.
Ngoại hình này như phủ thêm vẻ đẹp ma mị, dễ dàng khơi dậy khát vọng sâu xa nhất trong lòng người.
Ai mà không muốn chiếm lấy cậu?
Bỗng nhiên, một giọng nói máy móc lạnh lẽo quen thuộc bỗng vang lên trong đầu Tông Cửu.
[Hệ thống phụ đang khởi động… Khởi động hệ thống thành công.]
[Thực tập sinh cấp S Tông Cửu, hiện đang ở trong phó bản trừng phạt.]
[Nhiệm vụ chính của phó bản: Sống sót đến khi quay phim xong.]
[Lưu ý: Kiểm tra phát hiện trên người thực tập sinh có nguồn ô nhiễm không xác định. Sau khi kiểm tra xác định, đó là dấu vết lời nguyền của Shub – Nicholas. Lời nguyền có đặc điểm lây lan như dịch bệnh. Nếu không thể hóa giải lời nguyền, hệ thống chủ sẽ từ chối yêu cầu trở về ký túc xá của thực tập sinh, thực tập sinh hãy tích cực tìm cách hóa giải lời nguyền trong phó bản trừng phạt.]