Liên Hoa vừa nghe vội vàng lên tiếng giữ chặt anh: “Triển tổng, tôi có một yêu cầu quá đáng, mời anh đáp ứng làm người mẫu của tôi, có thể chứ? Tôi muốn lưu lại hình dáng của anh, vì kế tiếp làm một tham khảo để hiểu rõ Triển tổng, không biết anh có đồng ý không?” Liên Hoa đưa ra bút chì và bản phác họa, nhưng không đủ lắm, linh cảm của cô đang kêu gào nhanh xuất lấy ra dụng cụ vẽ tranh tốt hơn, lập tức bày ra đầy đủ các loại hình ảnh.
“Hử?” Triển Thiếu Khuynh ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Hoa trên mặt kia giống như trăm móng vuốt bứt thiết dày vò cào xé tim, khóe môi anh mỉm cười nhạt, “Em là có ý gì?”
“Tôi muốn đi lấy bàn vẽ và thuốc màu, muốn vẽ lại hình dáng của anh.” Liên Hoa đứng lên nhìn thẳng Triển Thiếu Khuynh, mạnh mẽ đối kháng sẵng giọng nói, “Ngày đó bức tranh kia của tôi có phải còn đang ở trong tay của Triển tổng hay không? Bức đó cho dù tặng cho anh, nhưng làm trao đổi, mời anh phải cho tôi cơ hội vẽ lại một bức... “
Ngữ khí của cô đã là uy hiếp mà không phải là thương nghị, nếu anh không đồng ý, như vậy cô sẽ đấu tranh đến cùng.
Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản linh cảm bộc phát của cô, cho dù Triển Thiếu Khuynh không đồng ý trở thành người mẫu của cô, cô cũng nhất định phải có bức tranh của anh.