Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng anh bất đắc dĩ thở dài, hình như khi con trai phát hỏa khóc lóc om sòm, Liên Hoa sẽ khuất phục không điều kiện, lập tức đá ba của đứa nhỏ đi. So với con trai, địa vị của anh quả thực là cực kỳ bé nhỏ.
Xem ra, một nhà ba người muốn hòa thuận tường hòa sẽ rất khó khăn, sau này anh cần phải chiến đấu thật tốt với Tiểu Bạch, hai cha con sẽ vì quyền sở hữu Liên Hoa mà tranh đoạt một phen. . . . . .
Liên Hoa sững sờ, không nghĩ tới Triển Thiếu Khuynh lại nói như vậy, nóng nảy cương quyết chầm chậm mềm nhũn ra. Cô đẩy anh đi ra ngoài, ở tại cửa ra vào nói với Triển Thiếu Khuynh: "Hôm nay anh về trước đi, Tiểu Bạch phát hỏa không dễ dàng nguôi lại, hay là ngày mai trở lại thì tốt hơn. . . . . .Vết thương của con cần phải nằm viện, em không thể bỏ đi, anh về nhà giúp em một chút, đến nhà em tìm dì Ngô thu dọn mấy đồ dùng và quần áo của Tiểu Bạch để dùng trong mấy ngày nay, đợi ngày mai cầm đến, đến lúc đó em nhất định nói cho Tiểu Bạch biết mọi chuyện. . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh bị Liên Hoa thuyết phục, nghe cô nói địa chỉ nhà cô rồi nhớ kỹ, không thể làm gì khác hơn là đi về trước.
Xoay người lại, anh nghiêm túc nói với Liên Hoa: "Khi anh về, sẽ để bác sĩ gia đình tới chăm sóc mẹ con em, nếu như có bất cứ vấn đề gì, bất kỳ chuyện gì về Tiểu Bạch, em phải nhanh chóng thông báo cho anh. . . . . .Con không phải con của một mình em, nó cũng là con của anh!"
Mặc dù ngày đầu tiên làm ba, hơn nữa còn làm ba của đứa bé bốn tuổi, nhưng anh là thật lòng thương yêu con trai, muốn quan tâm tất cả mọi chuyện về Tiểu Bạch; huống chi hiện tại Liên Hoa một lòng một dạ lo lắng cho con trai, anh chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy, anh là ba của Tiểu Bạch, hai người có chung huyết mạch, khi cô nhìn con trai, sẽ nhớ tới anh.
Liên Hoa gật đầu bảo đảm: " Tiểu Bạch bên này có chuyện gì, em sẽ lập tức thông báo cho anh! Trước kia là em không đúng, em ấy nhân cách bảo đảm, về sau tuyệt đối không lừa anh bất cứ chuyện gì của Tiểu Bạch . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ tay Liên Hoa: "Đừng mệt mỏi quá, con rất quan trọng, em càng quan trọng hơn. Ngày hôm qua em còn hôn mê, hiện tại cơ thể mới vừa chuyển biến tốt, nếu như mỏi mệt ngã xuống, Tiểu Bạch phải làm thế nào ——"
Hắn nuốt vào câu "Anh phải làm thế nào" ở phía sau, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Liên Hoa, không để cô chào tạm biệt, nhẹ nhàng chuyển xe lăn, chuẩn bị trở về. Anh muốn đi an bài cho người phụ nữ và con trai của anh, để cho mẹ con hai người bọn họ được chăm sóc tốt nhất.
Liên Hoa đưa mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh đi xa, thở dài, bước nhanh trở về phòng bệnh.
"Mẹ, người kia đi rồi chưa?" Tiểu Bạch vừa thấy Liên Hoa đi vào, vội vàng muốn ngồi dậy, "Mẹ đuổi chú đi chưa, đừng nói là chú ấy còn đứng ngoài cửa!"
Liên Hoa vội vàng đè Tiểu Bạch lại, nóng nảy nói: "Chú ấy đi rồi, con đừng cử động, bác sĩ nói con nhất định phải tĩnh dưỡng, tay bị gãy xương không được hoạt động!" Liên Hoa nóng nảy mồ hôi rịn đầy đầu, trời ạ, tiểu tổ tông của cô, cũng không nhìn bây giờ cơ thể đã ra nông nổi nào, sao lại lộn xộn như thế! Con trai muốn cô lo lắng chết phải không!
"Đi là tốt rồi, con không muốn gặp lại chú ấy——" Tiểu Bạch nhăn mũi, "Người kia thật là đáng ghét, ánh mắt rõ ràng có mưu đồ bất chính với mẹ, động tác của chú ấy với mẹ càng thêm quá đáng, quả thật chính là Đại Sắc Ma! Chú ấy không có mẹ ư, sao lại giành với con! Mẹ, rốt cuộc chú ấy là ai, tại sao lại nói là ba của con?"
Liên Hoa đắp chăn cho Tiểu Bạch, than thở một hồi, đều do vừa rồi Triển Thiếu Khuynh chọc giận khiêu khích Tiểu Bạch, khiến ấn tượng đầu tiên mà anh lưu lại cho Tiểu Bạch thành như vậy. . . . . . Chỉ là cho dù Triển Thiếu Khuynh có ôn nhu với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không có sắc mặt tốt với anh.
Ai, lời của Tiểu Bạch đã trễ rồi, Triển Thiếu Khuynh mưu đồ bất chính đã bày ở trên mặt rồi, ra đa là Tiểu Bạch không ở bên cạnh cô, cô liền để Triển Thiếu Khuynh đến gần cô xâm chiếm cô, bây giờ đã không cách nào thay đổi kết cục. . . . .
Liên Hoa nhìn con trai, nhìn ánh mắt mong đợi của con, hỏi Triển Thiếu Khuynh rốt cuộc là ai, cô lại không thể nói xấu ba của bé, chỉ có thể nghiêm túc nói: "Chú ấy là ba của con, là người ba ruột thịt của con, Tiểu Bạch, con phải nhớ, con là con của chú ấy, không cho phép con nói như vậy nữa."
"Cái gì!" Tiểu Bạch bị dọa sợ ngây người, người kia giới thiệu là ba của bé, bé có thể không tin, nhưng lời nói này lại nói ra từ trong miệng mẹ, nghiêm túc nói với bé người nọ là ba của bé, bé không thể không tin tưởng!
Nhưng sao người kia lại là ba của bé! Làm sao mẹ sẽ cùng người kia sinh ra bé, người kia đã biến mất bốn năm rồi, hiện tại từ đâu xông ra!
Cái tên xấu xa kia muốn cướp đoạt mẹ bé, nhất định là muốn cướp mẹ đi! Mọi động tác thần thái của người kia đối với mẹ đều rất quá đáng, tại sao có thể để người xấu đến gần mẹ của bé. . . . . .
Tiểu Bạch giống như con cá, nằm trên giường bật lên: "Mẹ, con không có ba, không có! Con muốn nói cho chú ấy biết, cách xa chúng ta ra!"
"Tiểu Bạch!" Liên Hoa bận rộn lo lắng đè con lại, kéo bé thật chặt, để cho bé nằm yên trên giường, "Bảo bối, con đừng cử động, đừng động ——"
"Được rồi, chúng ta không nói cái nữa, không nói chuyện của chú ấy ——" Liên Hoa lo sợ luôn miệng trấn an Tiểu Bạch, lập tức nói sang chuyện khác. Con trai kháng cự Triển Thiếu Khuynh như vậy, cự tuyệt thừa nhận ba ruột, cô không thể nói tiếp nữa. Ngộ nhỡ khiến con trai kích động làm ra chuyện xấu gì, sẽ khiến cô ân hận vạn năm.
Còn nhiều thời gian, hôm nay Tiểu Bạch rất kích động, cơ thể của bé không thể hoạt động mạnh, về chuyện giới thiệu Triển Thiếu Khuynh, về chuyện thuyết phục Tiểu Bạch nhất định phải thừa nhận ba của bé, Liên Hoa bất đắc dĩ lùi chuyện này lại. Cô còn có thể làm sao, đợi ngày khác lại nhắc đến chuyện này.
Cô lôi kéo Tiểu Bạch nói rất nhiều về chuyện khác, nhằm phân tán lực chú ý của con trai. Bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, trong mắt Liên Hoa rưng rưng nỉ non với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lúc con ngã xuống từ lầu hai con có sợ không? Bác sĩ nói con chỉ bị thương như vậy thật là một kỳ tích, nếu đứa bé khác ngã xuống như vậy, cơ hồ sẽ nguy hiểm đến sinh mạng. Mẹ biết Tiểu Bạch tuyệt nhất rồi, mỗi lần đều gặp dữ hóa lành, con phải nghe lời mẹ, cho dù ở thời điểm nguy hiểm nhất, phải bảo vệ mình, nếu không mẹ nhất định sẽ đau lòng chết mất. . . . . ."
Tiểu Bạch hả hê cười hì hì: "Mẹ, lúc con ngã xuống, là có bí mật nhỏ nha!"
Bé như hiến vật quý cười trộm nói, "Mẹ còn nhớ rõ lần đó Hollywood chiếu phim《 tướng quân ca 》 không, chính là đích thân đi tìm mẹ làm hiệu ứng 3D cho bộ phim kia! Lúc ấy mẹ đi theo đoàn phim thường dẫn con đến tổ diễn kịch chơi, con ở tổ diễn kịch quen rất nhiều diễn viên và quay phim, phần lớn bọn họ rất chăm sóc con. Bởi vì đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng lớn, cho nên trong tổ diễn kịch có rất nhiều minh tinh có bản lĩnh, con có quan hệ rất tốt với một chú lợi hại nhất trong đó, khi chú ấy nhàn rỗi sẽ dạy con rất nhiều chiêu thức thực dụng, khiến con chịu khổ nhiều. . . . . . Chẳng qua khi con rơi xuống lầu, chính là cái khó ló cái khôn nhớ tới, chú đã từng đã dạy con phương pháp tự cứu mình trong tình huống khẩn cấp, con dựa theo động tác làm thử, quả nhiên hữu dụng nha!"
Liên Hoa nghe Tiểu Bạch nói, quả thật lại muốn khóc ra nước mắt.
Bây giờ cô rất cảm ơn những công việc lúc trước, khi cô ở nước Mĩ, trong công việc rất lơ là thanh nhàn dẫn thep Tiểu Bạch, cho nên mới có cơ hội lần đó, Tiểu Bạch đi theo ngôi sao hành động học tập kỷ xảo phòng thân, mới có thể cứu bé một mạng trong nguy hiểm ngày hôm nay. . . . . .
"Tiểu Bạch thật là giỏi, học công phu nửa năm trước con còn nhớ rõ. . . . . ." Liên Hoa dịu dàng sờ tóc Tiểu Bạch, nhẹ giọng hỏi thăm, "Là vị minh tinh hành động nào, là Cổ Bích, hay là Tiền Vũ?"
Hai vị này được coi là minh tinh hành động xuất chúng nổi danh nhất trong tổ diễn kịch, không biết là vị nào dạy Tiểu Bạch công phu, gián tiếp cứu Tiểu Bạch. . . . .Sau này cô nhất định sẽ tới cửa nói cám ơn, cảm kích người nọ đã dạy Tiểu Bạch. . . . . .
"Thôi đi, công phu của Cổ Bích kia ở đẳng cấp nào, mắt mọc trên đỉnh đầu, danh tiếng nát như vậy diễn xuất càng kém hơn, con không có mắt mới học với chú ấy!" Tiểu Bạch khinh thường khẽ hừ, "Chú Tiền Vũ mới là minh tinh vừa có tài vừa có đức, là chú ấy dạy con điều này! Công phu của chú Tiền rất lợi hại, lúc ấy con còn vô cùng hâm mộ võ công của chú, khi đánh nhau không cần tìm thế thân, con còn thiếu chút nữa muốn bái chú ấy làm sư phụ ——"
"Đứa bé ngoan, con phải nhớ kỹ chú Tiền Vũ, nếu như không phải là chú ấy dạy con, hôm nay sẽ không biết con như thế nào đây. . . . . . Lần sau gặp chú ấy, con nhớ nói tiếng cám ơn chú ấy. . . . ." Liên Hoa hôn ngón tay Tiểu Bạch, lẩm bẩm nói. Tiền Vũ là ân nhân cứu mạng Tiểu Bạch, cô và con trai sẽ nhớ kỹ ân đức của anh.
"Dạ. . . . . ." Tiểu Bạch ngáp một cái, mới vừa rồi đại náo giày vò một hồi, khiến cơ thể bé sau khi bị thương càng thêm mệt nhọc, tác dụng của thuốc giảm đau bắt đầu phát tác, ánh mắt của bé có chút không mở ra được.
"Ngoan, mệt nhọc thì nằm ngủ đi. . . . . ." Liên Hoa vỗ nhè nhẹ con trai, trước lúc bé ngủ nói với bé, "Tiểu Bạch, mặc dù con đã học một chút chiêu thức phòng thân, ở thời khắc nguy cơ có thể có chút tác dụng, nhưng sau này con nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện như vậy nữa! An toàn của con phải đặt trên hết, chỗ nguy hiểm, chuyện nguy hiểm không được dính tới, hôm nay con không cẩn thận ngã lầu, khiến mẹ thiếu chút nữa gấp chết ——"
Tiểu Bạch mệt mỏi, nghe Liên Hoa nói, hơi híp mắt lại, lại lắc đầu nhỏ giọng mơ mơ màng màng nói với Liên Hoa: "Không đúng. . . . . . Mẹ, không phải. . . . . . Không phải là con không cẩn thận, là có người đẩy con xuống ——"
Nghe giọng nói mềm nhũn của Tiểu Bạch, Liên Hoa chỉ cảm thấy huyết dịch cả người lập tức hạ xuống thấp!