Mục lục
Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhẹ nhàng, đối mặt với người cha khó chịu khẩu thị tâm phi*, anh rất biết điều đổi đề tài: “Cha, cha yên tâm, con có thân thể khỏe mạnh, nhất định sẽ đảm đương được trách nhiệm tương ứng! Cha có thể thả lỏng, sau này mọi chuyện của Triển thị đều giao cho con đi, cha thỏa thích làm những gì cha muốn, cho dù là ngậm kẹo đùa cháu bên cạnh Tiểu Bạch hay đi du lịch vòng quanh thế giới để tìm bạn bè lâu năm, cha đều có thể thỏa thích tận hưởng thời gian! Cha không cần phải lo nghĩ quá nhiều cho con, con đã hoàn toàn không càn quấy nữa rồi!"
*Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng làm một nẻo
"Thằng nhóc thối, vốn dĩ bốn năm trước cha đã có thể buông xuống tất cả mọi chuyện của công ty nhưng lại bị trận kia của con làm rối loạn toàn bộ kế hoạch!” Ông cụ không cam lòng, la ầm lên: “Bốn năm trước, chuyện con làm đúng đắn nhất chính là sinh ra Tiểu Bạch, sau này cha mặc kệ con làm gì đấy, cha phải chuyên tâm giáo dục cháu trai bảo bối, con phải đến làm trâu làm ngựa, bận rộn vì chuyện của công ty đi!”
"Cha..." Triển Thiếu Khuynh trưng ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: “Cha không thể có cháu trai rồi không cần con trai nữa đấy, rất nhiều việc còn cần cha xử lý, cần cha chỉ bảo con... Con rất không hiểu chuyện, rất cần cha đến gõ nhịp quyết định đó! Cha xem, bây giờ Tiểu Bạch đã gắn bó chặt chẽ không rời chúng ta, nhưng Liên Hoa còn chưa đồng ý gả cho con, chưa đồng ý làm con dâu cha, cha cũng không vội vàng sao? Hiện giờ cô ấy rời đi chẳng thấy bóng dáng đâu, cha có biết cô ấy đi đâu không, con thuận tiện đuổi theo cô ấy rồi cùng nhau hiếu kính cha ạ?”
Triển Thiếu Khuynh học được một loại kỹ năng từ Tiểu Bạch, đó chính là làm nũng với cha mình!
Vì có đứa trẻ nên anh mới có thể nhận thức được tấm lòng của cha mình, trong lòng ông cụ, anh vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, anh không ngại làm mất hình tượng to lớn để giả bộ đáng thương, làm nũng, dù sao cũng chỉ có cha ruột anh mới thấy được một mặt này, dù sao chỉ cần có thể biết hướng đi của Liên Hoa, anh hoàn toàn chẳng hề bận tâm gì nữa.
"Liên Hoa nó...” Suýt chút nữa ông cụ đã bị lời nói của con trai làm ông buột miệng thốt ra đột ngột, may mắn thay ông đã kịp thời đạp phanh, làm mấy lời sắp nói ra bị kẹt lại trong cổ họng: “Khụ khụ, thằng nhóc thối, con định mớm lời cho cha con đấy à? Lớn rồi nên có thêm bản lĩnh đấy phải không! Nó có chuyện phải đi vội, con không cần gấp gáp, cũng đừng lo lắng vớ vẩn nữa! Trong khoảng thời gian này nó không hy vọng con hỏi nhiều, con cũng không cần nói bóng nói gió, dù sao cha cũng chẳng biết nói cái gì cả!”
Bị cha mình nói trúng tim đen, Triển Thiếu Khuynh hơi lắp bắp, nhưng từ trong lời của cha, ít nhất anh biết được một chuyện, đó chính là Liên Hoa đã nói mục đích của mình cho ông cụ biết, đối với chuyện này, giữa hai người đó đã không còn bí mật gì nữa.
Chuyện này cũng coi như tin tốt, ít nhất Liên Hoa đi làm chuyện vô hại, cô không làm mấy việc kích thích khiêu chiến nguy hiểm, nếu không cha anh sẽ chẳng đồng ý để cô đi. Liên Hoa đã đạt thành thỏa thuận gì nhỉ, thế mà cha lại giúp cô lẩn trốn, phải lừa anh và Tiểu Bạch mọi thứ...
Ông cụ nhìn dáng vẻ buồn bã của con trai, dùng sức vỗ vai Triển Thiếu Khuynh, cất giọng ra lệnh nói: “Bây giờ trước tiên con đừng nhắc tới việc Liên Hoa đi đâu làm gì, con suy nghĩ thật kỹ cho cha, đợi sau khi gặp con bé rồi phải làm sao để lấy nó về nhà! Trước kia thân thể con không tốt, cha sợ thằng nhóc thối như con không theo đuổi Liên Hoa nổi, bây giờ cuối cùng đã có thân thể này làm tiền vốn rồi, còn không mau cưới người nhà mình về!”
"Hừ, Liên Hoa cũng sinh đứa trẻ cho con rồi, có khổ thì con và nó cùng chịu, mấy ngày qua nó lo lắng vướng bận chẳng hề ít hơn cha một chút nào, nếu con dám không cưới nó về, dám đối xử với nó không tốt, cha không tha cho con đâu!” Ông cụ có vẻ ngụ ý, nói với Triển Thiếu Khuynh: “Chính con cũng không có ý kiến, không có bất kỳ điều gì để bày tỏ à?”
Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nói rằng: "Cha, mấy việc này không cần cha phải nhiều lời, con tự có biện pháp đối phó! Trong khoảng thời gian Liên Hoa rời đi này, con đã nghĩ xong nên chuẩn bị cái gì, nhất định có thể đả động cô ấy, nhất định đủ để cô ấy đồng ý gả cho con!”
Đêm hôm đó thỏa thích hoan ái, anh có thể cảm nhận được tứ chi của Liên Hoa tản ra thứ


chuong-294-on-hue-lon-bang-troi-1551237576.0119.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK