Rốt cuộc, hôm nay cô cũng đã hoàn thành một tác phảm rất vừa ý, cô vẽ cảm giác ngày hôm này ra, một loại không cảm giác thỏa mãn gì sánh được xông lên đầu.
Tâm tình hình như cũng bị bức tranh tẩy rửa một phen, cô đã cảm thấy rất lâu mình không tiến bộ rồi, bức tranh này, lqđ để cho cô lóe ra linh cảm cùng giác ngộ, để cho cô giống như lại tiến về lý tưởng cảnh giới cao nhất thêm một bước vậy.
“Hình giám hôm nay của anh là gì?” Triển Thiếu Khuynh tắm xong thay hết quần áo, anh nhẹ nhành ngồi thê xe lăn buông lỏng cơ thể, thấy Liên Hoa dùng bút, đi tới ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Người mới có hiểu không?”
“Anh tới nhìn xem.” Liên Hoa cười nhìn về phía Triển Thiếu Khuynh, bây giờ cô cần một người để thưởng thức bức tranh của cô, mặc dù đó cũng khoogn phải vì cô sửa bản thiết kế cho Triển thị, nhưng lần này cô tương đối hài lòng với tác phẩm này, cô không kịp chờ đợi hi vọng có người có thể hiểu được cô vẽ cái gì.
Triển Thiếu Khuynh đứng lên quan sát, vừa mới đứng lên, chỉ liếc bức tranh kia một cái, anh hoàn toàn bị chấn động.
Vẽ lên là hai người, bối cảnh chung quang là bầu trời trong xanh, anh ngồi trên xe lăn, đưa hai cánh tay ra làm động tác ném, ánh mắt của anh nhìn lên phía trên, trong ánh mát vừa vui vẻ, [email protected]~đ vừa nhớ thương, cả người chuẩn bị lúc nào cúng có thể tiếp được Tiểu Bạch bị anh ném lên trên. Tiểu Bạch quơ quơ hai cánh tay, ở trên trên bầu trời màu xanh dương được lấy làm bối cảnh, giống như một loại bạy lượn không ngừng trên không trung, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười ha ha sắc mặt rất vui vẻ hài lòng, không thấy một chút sợ hãi sùng khửng hoảng nào, chỉ cỏ một vẻ đơn thuần nhất ngây thơ vui vẻ.
Người cha ném con trai lên không trung, chân tay cùng cơ thể vẫn giữ vững tư thế ném như cũ , lúc nào cũng cũng đề phòng con trai có thể rơi xuống đất, luôn sẵn sàng đón lấy con trai; còn trai được cha tung lên giữa không trung, vui vẻ hưởng thụ niềm vui bay lượn, người cha đang ở phía dưới, cậu bé yên tâm chơi đùa, không sợ hãi một chút nào khả năng sẽ bị rơ xuống đất rất nguy hiểm.
Cha của cậu bé, như một ngọn núi to lớn vững chắc, Tiểu Bạch là còn trai, sinh mạng bướng bỉnh bám vào ngọn núi, ngọn núi dùng sự kiên cố nhất của bả vai để sinh mạng như gia đình lấy làm chỗ dựa vào, nâng sinh mạng đến độ cao cao nhất, dùng thân thể mình làm thang lên trời cho đứa bé, dùng tất cả của mình để đổi lấy tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con trai.
Cha con gắn bó, thân mật tin cậy, không thể chia lìa.
“Rất đẹp, vô cùng đẹp, đay là anh sao?” Triển Thiếu Khuynh sủng sốt, anh cưa bào giờ từng thấy vẻ mặt này của mình, nhìn Tiểu Bạch như là toàn