Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay Liên Hoa, kéo cô vào ngồi chung với mình mặc cô giãy giụa.
Thắt chặt dây an toàn, một tay Triển Thiếu Khuynh đỡ Tiểu Bạch một tay ôm Liên Hoa, tàu siêu tốc kịch một tiếng xong bắt đầu chạy.
“Aaaaaaaaaaaa!”
“Aaaaaaaaaaaaaa!”
Triển Thiếu Khuynh ngồi vững trên tàu siêu tốc, ôm chặt hai người mà anh yêu thương nhất, nhẫn nhịn tiếng hét của hai người, tứng tiếng hét ngày càng lớn gần như muốn rách lỗ tai anh!
Nhìn vẻ mặt vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi của Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh nở nụ cười ấm áp, thì ra cô cũng có lúc như thế này.
Cô là một người phụ nữ rất đáng yêu, luôn muốn tìm kiếm cảm giác kích thích nhưng bẩm sinh lại sợ kiểu mạo hiểm này, vì vậy mới hình thành nên dáng vẻ mâu thuẫn đó.
Tiểu Bạch ở bên này hoàn toàn vứt bỏ mặt nạ ông cụ non, cậu chính là một đứa trẻ, ở mỗi khúc rẽ đều hét lớn, bàn tay nhỏ xíu của Tiểu Bạch nắm chặt tay áo anh, mong được anh cổ vũ và bảo vệ.
Cuối cùng tàu siêu tốc cũng dừng lại, tiếng hét chói tai cũng ngưng theo, Triển Thiếu Khuynh xoa xoa tai, uhm, hình như tai anh ù mất rồi….
Bước xuống tàu siêu tốc, Triển Thiếu Khuynh nhìn hai mẹ con, Liên Hoa cả người vì gào thét mà đổ mồ hôi, hai má đỏ ửng nhưng trong mắt tràn đầy vui vẻ và hưng phấn.
Kế bên cô là Tiểu