• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn quẻ bói đang đặt ngay ngắn trước mặt nhưng lại không biết nên giải từ đâu làm Doãn Tỉ Nguyệt bất đắc dĩ dựa cả người vào ghế đằng sau, người ta thường nói xem bói có thể xem cho người khác nhưng không thể tự coi cho mình, cậu từ trước tới giờ không tin vào mấy lời này, nhưng giờ phút này không thể không tin tưởng.

Nếu quẻ này coi cho người khác, vậy chiếu theo quẻ đó là điềm lành, nhưng hôm nay cậu lại cố tình coi cho mình, nhìn vào đơn giản có thể hiểu ngay, nhưng thực tế lại không thể giải thích… cho nên cảm xúc hỗn loạn thành một đống…

Lấy tay khều khều mũi cảm nhận sự thất bại mà thở dài, mắt nhìn lướt qua con thỏ nhà mình đang quỳ rạp trên mặt đất lấy chơi trước ấn ăn món đồ chơi hình cà rốt.

“Tiểu Bạch lại đây…” Doãn Tỉ Nguyệt ngoắc tay gọi thỏ con tới.

(Truyện của Lại Trùng Cung)

Thỏ nhỏ vốn đang chơi hăng say một mình nghe thấy chủ nhân gọi đầu tiên hai cái lỗ tai giật giật, sau đó bốn cái chân ngắn nhỏ ‘bịch bịch bịch’ nhảy tới chỗ Doãn Tỉ Nguyệt.

Doãn Tỉ Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên đầu gối mình, nó lập tức vững vàng nhảy lên đó tìm một vị trí thoải mái mà an tĩnh ngồi xuống.

Nhìn tiểu Bạch ngoan ngoãn như thế nét mặt Doãn Tỉ Nguyệt thoáng nét cười…

Bởi vì trước đây đã tới Z đại, cho nên lúc này Thẩm Hàn Lạc ngựa quen đường cũ trực tiếp đỗ xe vào bãi.

Lúc hắn đỗ xe xong đang muốn đi xuống thì nhìn thấy Tiếu Mịch Cầm nét mặt khẩn trương chạy vào hành lang dài bên cạnh bãi đỗ xe, xuất phát từ trực giác của cảnh sát bảo hắn phải nhanh chóng đi theo.

Nghe thấy tiếng đập cửa việc đầu tiên Doãn Tỉ Nguyệt làm là xoa xoa làm rối loạn quẻ bói trên bàn sau đó mới ôm tiểu bạch đứng dậy mở cửa.

“Học trưởng…” Cửa mới vừa mở ra đã có một đang người nhào vào lòng Doãn Tỉ Nguyệt, hơn nữa cả người còn run lẩy bẩy: “Mịch Cầm, chuyện gì đã xảy ra?” hình ảnh nhào vào lòng mình Doãn Tỉ Nguyệt thấy qua rồi, nhưng vừa khóc lóc vừa ôm mình thế này quả thật là chưa thấy lần nào.

“Xem ra tôi tới không đúng lúc…” Thẩm Hàn Lạc bám đuôi nhìn thấy hai người ôm nhau mà dựa vào một bên tường mở miệng nói.

Doãn Tỉ Nguyệt nhìn về nơi tiếng nói phát ra vừa lúc ánh mắt chạm ánh mắt của Thẩm Hàn Lạc, sau đó cậu thấy trong ánh mắt của người kia lại chứa đầy ý cười trào phúng.

“Mịch Cầm, buông ra trước rồi nói sau!” Doãn Tỉ Nguyệt cau mày đẩy Tiếu Mịch Cầm từ người mình ra rồi nhường đường để cho người vào.

Sau khi Tiếu Mịch Cầm vừa mới rời khỏi thì tiểu bạch hồi nãy bị kẹp giữa hai người lúc này bắt đầu rung đùi lấy móng vuốt chải chuốt lại lông trắng bị người làm rối, cho đến khi vừa lòng rồi mới lần nữa tìm chỗ ngồi.

Doãn Tỉ Nguyệt sờ sờ đầu tiểu bạch sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Hàn Lạc thì phát hiện đối phương đã không còn ở đó.

“Tỉ Nguyệt đang tìm tôi sao?” Không biết Thẩm Hàn Lạc từ khi nào đã đi tới phía sau Doãn Tỉ Nguyệt, còn cúi đầu nói nhỏ bên tai Doãn Tỉ Nguyệt.

Không nghĩ tới sau lưng mình lại có người, bên tai đột nhiên có tiếng nói làm Doãn Tỉ Nguyệt hoảng sợ, theo phản xạ xoay đầu lại, trong khoảnh khắc đó đã thấy khuôn mặt phóng lớn của Thẩm Hàn Lạc.

“Tiếc thật…” Thẩm Hàn Lạc n

mỉm cười nhìn đôi môi đỏ mọng gần như sắp tiếp xúc gần với mình mà tiếc nuối nói: “Thiếu chút nữa là có thể hôn lên rồi…”

“Anh…” Doãn Tỉ Nguyệt sợ hãi vội vàng lùi về sau vài bước mới dừng lại, những lời định nói tiếp lại không thể nói, lần đầu tiên trong đầu xuất hiện hiện tượng chả biết phải làm sao.

Nhìn chức năng ngôn ngữ của Doãn Tỉ Nguyệt gặp rào cản, tâm trạng của Thẩm Hàn Lạc trở nên tốt hẳn, lần nữa đi vài bước tới trước mặt Doãn Tỉ Nguyệt: “Dáng vẻ thẹn thùng của Tỉ Nguyệt thật đáng yêu nha!” Giọng nói không lớn, nhưng đủ cho Doãn Tỉ Nguyệt đứng trước mặt nghe rõ ràng.

Thẩm Hàn Lạc cho rằng mình cố ý nói như vậy Doãn Tỉ Nguyệt sẽ lập tức xù lông, không ngờ đợi vài giây người kia vẫn đứng yên tại chỗ, ngay cả trên mặt cũng chả có biểu tình khác biệt nào.

Tuy nhiên cuối cùng sự thật chứng minh Thẩm Hàn Lạc nghĩ nhiều rồi, bởi vì không chờ hắn nói câu tiếp theo Doãn Tỉ Nguyệt đã nở một nụ cười vô cùng thân thiết.

Tuy nhiên lúc Thẩm Hàn Lạc đang mê mẩn vì nụ cười này Doãn Tỉ Nguyệt lai sờ sờ đầu tiểu bạch nói tiếp: “Đi đi, tiểu bạch tiến lên cắn anh ta…”

Quả nhiên, sau khi tiểu bạch nghe được mệnh lệnh của chủ nhân lập tức nhắm vào Thẩm Hàn Lạc, hơn nữa hai chân sau còn dùng sức dẫm mạnh rồi nhào tới….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK