“Tiểu Nhu muội… Muội có hận ta không?” nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt này Tiếu Mẫn Chi có sức nói: “Muội có trách ta không?”
“Không hận cũng không trách…” Trần Nhu lắc đầu: “Mặc dù trước kia thì có, nhưng hiện tại đã không còn.”
“Muội…”
Tiếu Mẫn Chi còn muốn nói gì đó đã bị Trần Nhu ngăn lại: “Người trong lòng huynh vốn không phải là ta, là ta sai rồi.”
Nghe Trần Nhu nói vậy, Thẩm Hàn Lạc xích lại gần Doãn Tỉ Nguyệt một chút: “Tỉ Nguyệt tôi hơi khó hiểu tí, Trần Nhu nói người Tiếu Mẫn Chi thích không phải là cổ, vậy người anh ta thích là ai?”
Doãn Tỉ Nguyệt nhìn hắn mà không trả lời, cậu chỉ dời tầm mắt tới phía Trần Kiều.
“Có ý gì? Ngươi nói vậy là có ý gì?” Người khó hiểu hơn cả Thẩm Hàn Lạc là Trần Kiều, chỉ thấy nàng đi từng bước tới gần Tiếu Mẫn Chi cùng Trần Nhu: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hai tỷ muội chúng ta đều bị hắn lừa sao? Đều… đều bị lừa rồi sao?”
Nàng không có cách nào chất nhận, không thể chấp nhận… Nếu Tiếu Mẫn Chi không yêu nàng, cũng không yêu Trần Nhu, vậy hai tỷ muội bỏ cả tính mạng tranh giành là vì điều gì? Vì cái gì?…
Sau khi nhận được đáp án Tiếu Mẫn Chi lựa chọn khép hai mắt lại.
“Ngươi nói đi? Tiếu Mẫn Chi ngươi nói đi chứ? —-“ Trần Kiều dường như muốn điên, nàng không biết tới cùng người đàn ông này coi hai tỷ muội bọn họ thành cái gì? Vì sao nàng đau khổ thế này mà mãi không được một ánh mắt từ y? Vì sao y sau khi dẫm nát tim nàng còn muốn dẫm đạp thêm lần nữa?
“Tỷ tỷ, tỷ còn chưa rõ sao?” Trần Nhu đứng lên nhìn Trần Kiều: “Người huynh ấy yêu là tỷ đó!”
“Cái gì?” Trần Kiểu lảo đảo lui về sau: “Ngươi nói cái… cái gì?”
“Người huynh ấy yêu từ đầu tới cuối đều là tỷ, vẫn luôn là Trần Kiều.” Không thấy sự lừa gạt nào trên biểu tình của Trần Nhu: “Người Mẫn Chi vẫn luôn muốn là Trần Kiều có thể cùng huynh ấy cầm tiêu hợp tấu, chứ không phải Trần Nhu chỉ biết nhảy múa, nói như vậy tỷ đã hiểu chưa?”
“Không… không có khả năng… không có khả năng…” Trần Kiều không tin, nàng không tin: “Ngươi gạt ta… gạt ta…”
“Muội vì sao phải lừa tỷ?”
“Không… ta không tin… không tin…”
“Tỷ thử nghĩ lại xem tỷ tỷ…” Trần Nhu có ý nhắc nhở Trần Kiều: “Trước kia sau khi tỷ bóp chết muội ở trong phòng vì sao không có việc gì? Giết người thì phải đền mạng a tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ không không nghi ngờ sao?”
“Ta… ta…” Trần Kiều nghĩa tới, lúc trước lòng đố kị của nàng dâng lên, chờ phản ứng lại Trần Nhu đã không còn thở.
Lúc ấy nàng chết trân tại chỗ không biết phải làm sao, nhưng sau đó không biết thế nào lúc tỉnh lại lại phát hiện mình đang ở trong tẩm cung.
Sau đó nàng nghe được vào đêm Trần Nhu gặp nàng, nàng bị đạo tặc xông vào Trần gia đánh ngất xỉu, còn Trần Nhu bị mất mạng tại chỗ.
Nhìn Trần Kiều đang nhớ lại Trần Nhu tiếp tục nói: “Là Mẫn Chi đánh tỷ hôn mê.”
“Huynh ấy…” Trần Kiều cứ nghĩ cứ nghĩ Tiếu Mẫn Chi thấy được cảnh nàng giết tân nương của y nên mới…
“Tỷ tỷ, muội biết trong lòng tỷ đang nghĩ là cái gì? Nhưng mà không phải…” Trần Nhu nhìn Tiếu Mẫn Chi rồi nói: “Đêm đó Mẫn Chi định tới muốn nói với muội hủy hôn lễ ngày mai, bởi vì huynh ấy không có cách nào chấp nhận muội, cũng không thể coi muội là cái bóng giữ lại bên người.
Nhưng chưa gặp được đã thấy cảnh muội bị tỷ giết hại, huynh ấy vì bảo vệ tỷ không chút do dự đánh tỷ ngất xỉu rồi tạo ra hiện trường đạo tặc tới trộm… Chuyện kế tiếp tỷ cũng đã biết.”
Sau khi Trần Nhu chết, Tiêud Mẫn Chi sống ở Tướng Quốc Tự không gặp bất cứ ai, mọi người đều cho rằng y bởi vì người thương đã chết thương tâm quá độ lướt chọn quy y cửa Phật.
Lúc Trần Kiều gặp Tiếu Mẫn Chi lần nữa đã là chuyện của ba năm sau, hơn nữa còn là trước di thể của y.
Trần Kiều không có cách nào chấp nhận chuyện Tiếu Mẫn Chi đã rời xa nhân thế cho nên lấy đi ‘Toả hồn’ trấn chùa nhiều thế hệ của Tướng Quốc Tự, lấy máu tươi của mình làm chất dẫn giam giữ hồn phách của Tiếu Mẫn Chi ở bên trong để y mãi mãi ở bên cạnh mình..