• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất Doãn Tỉ Nguyệt cũng không dìu bọn họ dậy, chỉ thấy cậu ấy đánh giá trong phòng một hồi, sau đó ngồi xổm xuống nhặt một vật gì đó trên mặt đất.

“Tỉ Nguyệt ba người Kỳ Thanh sao rồi?” Thẩm Hàn Lạc đứng góc độ ngoài cửa chỉ thấy Doãn Tỉ Nguyệt ngồi xổm ở vị trí giữa Kỳ Thanh và Kha Manh, cho nên hắn mới vội vàng hỏi.

“Nếu lo lắng như vậy thì anh tự tiến vào xem sao?” Doãn Tỉ Nguyệt cất đồ trong tay đi rồi trả lời.

Nghe vậy Thẩm Hàn Lạc mới yên tâm chạy vào: “Kỳ Thanh? Kỳ Thanh?” Ngồi xổm xuống đẩy đẩy Kỳ Thanh kêu, nhưng thấy Kỳ Thanh không phản ứng lại hắn lại kêu người khác là Kha Manh, nhưng kết quả vẫn như cũ cho nên hắn tiếp tục đi tới bên người Tưởng Vũ vỗ vỗ vào mặt hắn: “Này, tỉnh tỉnh Tưởng Vũ, Tưởng Vũ?”

“Bọn họ ít nhất tới sáng ngày mai mới có thể tỉnh lại, anh hiện tại cho dù lớn tiếng kêu thế nào cũng vô dụng.

” Doãn Tỉ Nguyệt thật sự nhìn không nổi nữa mới lên tiếng nhắc nhở người nào đó: “Anh vẫn nên dẫn bọn họ đi trước thì tốt hơn.



“Tỉ Nguyệt bọn họ không có việc gì thật sao?” Thẩm Hàn Lạc thấy mình kêu nửa ngày cũng không có dấu hiệu khởi sắc nào mà có chút không yên tâm: “Cậu có thể nhìn kỹ bọn họ một tí được không? Hoặc là bảo bác sĩ tới kiểm tra một chút?”

Doãn Tỉ Nguyệt từ trước tới nay là người không thích nói nhiều, bởi vậy lần này cậu cũng chỉ để lại hai chữ: “Tuỳ anh.

” Sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, lúc đi tới bên cạnh cục trưởng Triệu mới dừng lại: “Cục trưởng Triệu không biết có một câu hơi lắm lời tôi có nên nói hay không?”

“Cứ nói đi không sao.

” Có lẽ do người này có quen biết với con trai mình nên cục trưởng Triệu có sự tín nhiệm không nói thành lời với Doãn Tỉ Nguyệt.

Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu nói: “Cục trưởng Triệu thứ tôi không nói thẳng đây không phải vụ án chết người bình thường, cho nên cá nhân cho rằng cảnh sát không cần tiếp tục điều tra mới tốt.



“Vì sao?” Tuy rằng trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng cục trưởng Triệu mong hai cái đáp án không giống nhau.

“Cục trưởng Triệu nếu trong lòng đã hiểu rõ thì cần gì muốn tôi phải nói ra chứ?” Doãn Tỉ Nguyệt bình tĩnh trả lời làm cục trưởng Triệu có chút không biết phải làm sao, cảnh sát bọn họ có nhiệm vụ phải đem hung thủ đưa ra trước ánh sáng, nhưng thử hỏi nếu hung thủ không phải là con người thì dùng pháp luật sao có thể phán quyết đây?

Có câu nói ‘Trước phong ba thường trời yên bể lặng’, có đôi khi bên ngoài thì bình thường, thật ra bên trong sóng gió đang mãnh liệt, mà thường vào ban đêm yên tĩnh sẽ càng đặc biệt.

Dời mắt nhìn về phía trời đêm phía đằng xa, Doãn Tỉ Nguyệt đóng cửa sửa lại rồi đi tới trước bàn làm việc.

Lúc này trên bàn đang đặt một chồng giấy A4, trên nó có một đóa hoa màu đen, đó là thứ ban ngày cậu nhặt được bên người Kỳ Thanh, Doãn Tỉ Nguyệt sở dĩ chú ý tới nó cũng không phải có lý do đặc biệt gì, chỉ là đóa hoa này vốn là gỗ đào được khắc hình hoa đào xuất phát từ chỗ của cậu, ngày đó sau khi Tiếu Mịch Cầm nhặt được liền tặng cho cô.

Gỗ đào vốn là vật trừ tà, cậu lại cố ý khắc thành hình hoa đào, lại nhúng vào nước bùa ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng hiện tại nó lại bị thứ dơ bẩn nhuộm thành màu đen, như vậy có thể thấy tà khí sâu bao nhiêu.

Nghĩ vậy Doãn Tỉ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, cậu vẫn nên giúp hay không giúp đây? Nếu ra tay hỗ trợ thì những ngày tháng bình yên sau này cũng không thấy đâu nữa.

Nhưng nếu cứ để vậy chỉ sợ không ai có thể trị được vật kia, đừng nói tới cảnh sát, thậm chí ngay cả Thẩm Hàn Lạc cũng sợ sẽ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK