Cô không biết bản thân mình là dạng người từ trước tới giờ không bao giờ ngủ trong lớp lại chả biết tại sao ngủ như vậy, nhưng nghĩ tới giấc mộng vừa rồi thì thật đáng sợ mà.
Giấc mộng kia vô cùng chân thật, cho dù là người đàn ông kia hay là sợi dây đó cũng thế, tất cả mọi thứ đều giống như cô đã được trải nghiệm, đặc biệt là màn cửa thang máy đóng lại cùng máu chảy lênh láng vẫn không tài nào xoá ra khỏi trí nhớ, nếu không phải hiện tại đã tỉnh lại cô cũng không biết đó là cảnh trong mơ hay là hiện thực.
Thẩm Hàn Lạc và Kha Mạnh lúc tìm thấy Tiếu Mịch Cầm đã thấy cô bé ngồi ngơ ngác giữa phòng học không còn ai khác, hơn nữa cả người còn rất mệt mỏi.
“Sếp anh nói thử xem cô nhóc có phải tỏ tình thất bại mà bị sốc không?” Kha Manh có chút đồng tình nhìn người bên trong phòng mà nói.
“Cô có thể tự tiến lên hỏi.
” Thầm Hàn Lạc gợi ý nói.
Kha Manh nghe thế khịt mũi: “Đàn ông mấy người thật là vô tình mà…” sau đó đi một mình về phía trước đưa giấy ủy nhiệm của mình tới trước mặt Tiếu Mịch Cầm nghiêm nghị nói: “Xin chào bạn học Tiếu Mịch Cầm, chị là Kha Manh thuộc đội xử lý những vụ án đặc biệt, có thể làm mất thời gian của em một chút được không? Tụi chị có một trường hợp cần em hỗ trợ.
”
Nhìn thấy nữ cảnh sát với nét mặt hiền lành bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, Tiếu Mịch Cầm đầu tiên là ngây người sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu…
Nhân lúc Kha Manh đang nói chuyện với Tiếu Mịch Cầm, Thẩm Hàn Lạc quyết định rời đi, dù sao thì một người đàn ông to lớn như hắn nếu ở lại sẽ gây ra ảnh hưởng cho việc thẩm vấn, đầu tiên là gây ra áp lực tâm lý nhất định cho người kia; hai là cũng không trợ giúp được gì nhiều.
Cho nên Thẩm Hàn Lạc vừa đi vừa lần nữa thưởng thức phong cảnh ở Z đại, trong lúc tình cờ hắn đã bị thu hút trong vô thức bởi tiếng đàn piano tao nhã, chờ tới khi lấy lại tinh thần đã phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng học nhạc, sau đó Thẩm Hàn Lạc nhìn sang đã nhận ra người đang ngồi trước đàn piano chơi nhạc.
“Tôi đã từng nghe qua bản vialon của bài ‘A Prise of Love’ này, nhưng không ngờ bản piano của nó cũng hấp dẫn như vậy.
” Sau khi bản nhạc kết thúc Thẩm Hàn Lạc vừa vỗ tay vừa tới gần đàn piano nói.
Doãn Tỉ Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn người với tới, sau đó đóng nắp đàn piano lại nhẹ nhàng nói: “Một bản nhạc hay cho dù dùng loại nhạc cụ nào cũng sẽ dễ nghe.
” Nói xong cầm lấy sách vở ở kế bên chuẩn bị rời đi.
Thẩm Hàn Lạc khi thấy thứ đã dùng cả người chặn đường đi của cậu ấy: “Tôi tên là Thẩm Hàn Lạc, không biết có được vinh dự được kết bạn với cậu hay không?”
“Xin lỗi tôi còn có tiết đi trước đây.
” Doãn Tỉ Nguyệt cố tình phớt lờ cánh tay phải đưa ra cho mình mà đi về phía cửa.
Thấy người kia không chịu bắt tay với mình Thẩm Hàn Lạc cũng không tức giận, hắn chỉ rút tay về, sau đó xoay người nhìn bóng người đã rời đi mà như đang suy nghĩ chuyện gì…
Bên kia Kha Manh cũng hỏi được kha khá, Tiếu Mịch Cầm không chỉ quen biết Lý Mộng mà hai người còn có quan hệ chị em họ.
Ngày hôm qua Tiếu Mịch Cầm hẹn Lý Mộng sau khi học xong sẽ cùng đi thăm bà ngoại bị té phải nhập viện, sau đó bởi vì cô phải trở về trường học gấp nên phải về trước, Lý Mộng thì ở lại bệnh viện chăm sóc bà.
Còn về chuyện thẻ thư viện của Tiếu Mịch Cầm, cô đoán rằng có thể lúc mở túi lấy đồ bị rớt xuống được Lý Mộng thấy mà thôi.
Nghe Tiếu Mịch Cầm nói xong Kha Manh không có gì sai, vì thế sau khi xin thông tin liên lạc của cô thì tách nhau ra, sau đó báo cáo cho Thẩm Hàn Lạc qua điện thoại rồi cả hai người cùng tới bãi đậu xe cùng nhau đi về cục cảnh sát.