“Ha ha—- Ha ha—-“ Không ngờ Tiếu Mịch Cầm vừa nói xong lại nghe thấy Trần Kiều cười lớn, lúc này tiếng cười lại không có sự đau buồn: “Tiếu Mẫn Chi, nàng ta không quen biết huynh, không quen biết huynh, ha ha—-“
“Cảnh sát Thẩm…” Trần Kiều ơi trước mặt có vẻ đang điên cuồng làm Tiếu Mịch Cầm sợ hãi, chỉ thấy cô cố lùi về núp phía sau Thẩm Hàn Lạc không dám đi tới gần.
“Tiểu Nhu…” Tiếu Mẫn Chi cũng không để ý tới Trần Kiều, chỉ thấy y thăm dò thử kêu một tiếng, nhưng chờ tới lúc Tiếu Mịch Cầm nhìn về phía y thì y đã yên tĩnh nằm trên mặt đất.
truyện tiên hiệp hay
Thấy thế, Thẩm Hàn Lạc vẫn luôn quan sát mấy người này lập tức nâng cao cảnh giác, không chỉ kiên quyết bảo vệ Tiếu Mịch Cầm phía sau mình hơn nữa tay trái cũng đã chuyển tới bên hông.
Nhưng mà sự thật chứng minh Thẩm Hàn Lạc lo lắng nhiều, hắn cùng Tiếu Mịch Cầm hai người đều không chịu bất cứ công kích gì.
Tiếu Mẫn Chi sau khi ngã xuống cũng không có dấu hiệu nào đứng dậy, ngược lại thân thể ở bên cạnh y lại từ từ có ánh sáng tụ tập lại, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng ánh sáng ngày càng chói mắt, Thẩm Hàn Lạc cùng Tiếu Mịch Cầm cũng không chịu được mà nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Nhu hiện tại muội có thể nhớ tới cái gì rồi chứ?” Ánh sáng vốn đang hội tụ cùng lời nói đầy chờ mong của Tiếu Mẫn Chi lập tức được thay thế bằng nam nhân tuấn tú mặc cổ trang màu trắng đang phiêu phiêu.
“Mẫn Chi, Mẫn Chi huynh rốt cuộc cũng chịu lộ ra diện mạo vốn có…” Nhìn thấy nạn nhân xuất hiện Trần Kiều có vẻ vô cùng kích động: “Mẫn Chi, Mẫn Chi huynh nhìn ta đi, nhìn ta đi…” Nàng giãy dụa đứng dậy khỏi mặt đất, cố gắng đi tới trước mặt y: “Mẫn Chi…” Nước mắt lưng tròng, sự cường hãn vừa nãy đã biến mất.
Tiếu Mịch Cầm nhìn Trần Kiều cùng Tiếu Mẫn Chi rồi lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc: “Cảnh sát Thẩm em đang nằm mơ phải không?” Một nam một nữ trước mắt đều đang mặc đồ cổ trang, cô nghĩ nguyên nhân có lẽ do mình ngày thường xem phim cổ trang nhiều quá.
Thật ra đâu chỉ Tiếu Mịch Cầm, ngay cả Thẩm Hàn Lạc cũng nghi ngờ có phải cũng đang nằm mơ hay không? Nhưng tiếc quá, ký ức nói cho hắn biết tất cả những thứ này đều là hiện thực.
Tuy rằng không rõ ràng, nhưng hắn khẳng định Tiếu Mịch Cầm cùng hai người trước mặt nhất định có quan hệ gì đó.
“Tiểu Nhu, muội cố nhớ lại, muội thật sự một chút cũng không nhớ nổi ra ta sao?” Tiếu Mẫn Chi muốn tới gần Tiếu Mịch Cầm nhưng lại bị Thẩm Hàn Lạc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại.
“Tuy rằng tôi không biết các người đã xảy ra những chuyện gì? Tuy nhiên tôi hy vọng trước khi mọi chuyện rõ ràng các người không có ai được lại đây.
” Dựa vào trực giác của mình Thẩm Hàn Lạc cảm thấy bọn họ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, cho nên hắn liền liều ý bảo đối phương phải giữ khoảng cách an toàn.
Nhưng sau khi Thẩm Hàn Lạc dứt lời trong đầu hắn lại xuất hiện một màn trong ảo cảnh: Một nam một nữ, nữ là Tiếu Mịch Cầm không cần nghi ngờ, còn người nam kia, hiện tại ngẫm lại không phải là vị Tiếu Mẫn Chi trước mặt này sao? Tuy rằng quần áo của y đã thay đổi, nhưng thân hình cùng khí chất lúc giơ tay nhấc chân cũng rất tương đồng.
“Anh có phải biết thổi tiêu?” Thẩm Hàn Lạc nhìn Tiếu Mẫn Chi hỏi.
Tiếu Mẫn Chi ngơ ra, tuy rằng không biết vì sao hắn lại hỏi cái này nhưng vẫn gật đầu: “Có biết sơ qua.
”
“Mới không có chuyện đó, Mẫn Chi huynh rõ ràng rất tinh thông âm luật.
” Tiếu Mẫn Chi trả lời thật sự khiêm tốn, nhưng Trần Kiều lại có bộ dạng vô cùng đắc ý: “Mẫn Chi huynh ấy chính là cung đình nhạc sư do bệ hạ khám điểm đó!”
Thẩm Hàn Lạc nhìn thấy sự sùng bái cùng ái mộ Tiếu Mẫn Chi trong mắt Trần Kiều, hắn nghĩ thầm có khi nào đó chính sự sùng bái cùng ái mộ này cuối cùng tạo ra một đống bi kịch mà người kia lại còn không biết.