Phúc Đảm đưa Nguyệt Hoa trở về cung trên đường còn ghé tiệm bán trang sức, hắn dẫn nàng xuống hai người vào trong xem xét, Phúc Đảm lựa cho nàng mấy bộ trang sức đắc giá cùng vòng ngọc thạch giá trị rất cao.
Nguyệt Hoa tính từ chối nhưng hắn lại tỏ ra không vui, nàng thấy hắn bắt đầu muốn giận dỗi đành phải nhận lấy, hai người còn đi dạo xung quanh phố chợ, Nguyệt Hoa từ nhỏ là tiểu thư đài cát việc ra đường xá đều bị cấm đoán, chỉ có những lúc làm ăn nữ cải nam trang mới được ra ngoài, nhưng đi ra ngoài cũng chỉ là ngồi trên xe ngựa chạy thẳng đến chỗ cần đến chứ không như bây giờ được tự do đi lại trên phố.
Đám trẻ con chạy giỡn một một đứa nhỏ khoảng 5, 6 tuổi vô tình té vào người tứ hoàng tử, thị vệ xung quanh cảnh giác tiến lại kéo đứa bé ra, đứa bé bị họ làm hoảng sợ bật khóc, Nguyệt Hoa tính đi lên cản họ lại thì bị Phúc Đảm dành trước hắn quát vào mặt thị vệ: "Làm gì mà hùng hổ như vậy làm đứa nhỏ khóc rồi kìa, các ngươi không biết phân biệt thích khách hay sao, ta còn cần các ngươi nữa làm gì hả?"
Hắn quát xong tiến lên một bước thay đổi giọng an ủi đứa nhỏ :"này đừng khóc nữa huynh cho đệ kẹo được không, mấy người đó không biết chuyện vô tình làm đệ đau huynh thay bọn họ xin lỗi đệ thấy thế nào" hắn cầm kẹo đưa cho đứa bé, đứa bé có vẻ được an ủi nên nín khóc nhận kẹo nói: "Cảm ơn, chuyện lúc nãy coi như không có gì hết, huynh cũng đừng trách phạt bọn họ là đệ vô ý xin lỗi.
"
Hắn xoa đầu đứa nhỏ nói: "ừ, ngoan.
"
Đứa nhỏ ăn kẹo vui vẻ chạy đi tìm bạn, Nguyệt Hoa nhìn cảnh này nghĩ thầm có lẽ hắn rất thích trẻ con, Phúc Đảm cười tủm tỉm đi lại chỗ nàng hai người đi dạo thêm chút nữa rồi trở về cung.
Buổi sáng Nguyệt Hoa nằm trên giường một mình sờ bên cạnh thấy trống trải giường cũng đã lạnh từ lâu, có lẽ ông hoàng đã thức dậy đi từ sớm, nàng gọi người vào phòng bưng nước tắm rửa, hôm qua bị hắn hành cho tới nửa đêm mới được ngủ, cho nên mặt trời mọc cao rồi nàng mới tỉnh lại, Nguyệt Hoa cảm thấy cả người đều lười biếng ngay cả nhắc tay cũng thấy lười nàng nhờ hai ma ma tắm rửa giùm, thoải mái thanh tân thay quần áo ngồi ăn sáng.
Lúc này trong cung Phúc Đảm đứng yên trong điện nghe Gia Long nói: "Lấy chính thất rồi thì phải có phủ thiếp nhập phủ, ta biết con không muốn Nguyên cơ của con buồn nhưng điều lệ là điều lệ không thể chối từ, Phúc Đảm ta chỉ muốn nhắc cho con nhớ con là hoàng tử Đại Nam mà không phải là phu quân của Hồ Thị nhớ chứ.
"
Phúc Đảm siếc chặt hai tay thành nắm đấm cúi đầu đáp: "Vâng thưa vua cha.
"
Gia Long hài lòng gật đầu cho hắn lui ra ngoài, Phúc Đảm đi trở về điện Quang Minh hắn mệt mỏi vào sảnh đường ngồi trên ghế ngửa đầu ra sau hắn cảm thấy rất có lỗi với Nguyệt Hoa, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác chỉ đành ủy khuất nàng.
Nguyệt Hoa đang ngồi chống tay lên bàn nghe Trần ma ma báo cáo sự vụ trong phủ, nàng cầm bút bất đầu tính toán sổ sách thu chi, công việc này đối với nàng không khó kiếp trước nàng còn từng đều hành cả một công ty lớn, bây giờ chỉ là mấy cái sổ sách cỏn con này đối với nàng dễ như một bữa ăn.
Nàng còn kêu Trịnh ma ma đem sổ sách thuế điền của cải riêng của nàng mang lại đây luôn nàng làm luôn một thể, Phúc Đảm vừa vào phòng đã nhìn thấy Nguyệt Hoa mất hình tượng nằm sấp trên giường đất, hai chân để lên trời một tay cầm sổ sách một tay cầm bút viết viết , hắn nhìn lên trời cảm thấy đầu óc của mình lại mở mang thêm một kiến thức mới, có người lười đến mức ngồi không nổi phải nằm làm việc như vậy cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết Nguyệt Hoa hành xử luôn khác người thường, giống như khi mới lần đầu gặp mặt nàng ấy luôn tỏ ra thủ lễ xa cách, lần sau thì sẽ né tránh như sợ phiền phức, nếu như đã quá thân mật thì nàng ấy cũng không cần phải giữ khoảng cách hình tượng giống như bây giờ nằm như vậy, không ngần ngại để hắn nhìn thấy.
Nguyệt Hoa thấy phu quân về rồi vui cười ngoắc ngón tay gọi hắn: "Phu quân lại đây xem nè.
"
Phúc Đảm đi lại chỗ nàng hắn ngồi xuống, Nguyệt Hoa ngồi dậy dựa vào lòng hắn đưa sổ sách cho hắn đọc, Phúc Đảm đọc kỹ nói: "Có gì lạ đâu.
"
Nguyệt Hoa nói: "Tính ra không gì lạ chàng mới là hoàng tử chưa phong tước phong phủ, ở tại điện quang minh nhưng thu chi hàng tháng hơn 30 quan tiền, bổng lộc một năm là 600 quan tiền, và 260 phương gạo hơn cả hoàng quý phi tới 300 quan tiền tại sao kỳ lạ vậy.
"
Phúc Đảm cũng nhìn lại nàng, hắn cũng không thể nói là phu quân nàng nhận bổng lộc là của giai cấp hoàng thái tử, bây giờ hắn chỉ mới là tiềm để chưa thể nói ra chuyện này để người đồn đoán, nhưng nhìn Nguyệt Hoa nhíu mi sầu não hắn không nỡ gạt nàng nên hắn để sát vào tai nói cho nàng nghe: "Ta được vua cha cho làm tiềm để, bổng lộc nhiều hơn một chút để dễ đi ra ngoài làm sự vụ.
"
Nguyệt Hoa cũng học theo hắn nói nhỏ: "Sự vụ gì đừng nói chàng đi rượu hoa qua lại với bọn quan lại để lôi kéo thế lực, như thế chẳng khác nào như lũ sâu mọt đục khoét của công.
"
Hắn đánh đầu nàng một cái nói: "Ăn nói lung tung ta là được phụ hoàng cho đi đàm phán chứ không phải rượu hoa, hay đi với bọn tham quan sâu mọt đó, là bàn chính sự quốc gia hệ trọng.
"
Nguyệt Hoa xoa đầu bĩu môi, bàn cái gì chính sự giống nàng kiếp trước thôi đi họp đêm vũ trường cùng với bọn quan chức cấp cao để lấy lòng bọn họ cho tiện đường củng cố thế lực.
Phúc Đảm biết nàng là không tin, hắn thầm nghĩ chắc nàng lại đi ghen tị, hắn ôm Nguyệt Hoa vào lòng hôn một cái lên má an ủi nàng: "Nàng yên tâm trong lòng phu quân chỉ có một mình nàng thôi, mấy cái kia chỉ là bắt đắc dĩ ta phải nhận lấy, cho nên Thực Nhi không đuợc ưu buồn biết chưa" , hắn nói với nàng cũng như nói với bản thân mình, trong lòng hắn chỉ có một người đó là nàng mà thôi.
Danh Sách Chương: