Thúy Liễu chạy từ ngoài đi vào, dâng hai tay đưa lá thư cho Nguyệt Hoa :"Nguyên cơ trong cung cho người đến đưa cho ngài cái này", Nguyệt Hoa chống đỡ lưng mình đi lại nhìn xem, nàng tùy tiện mở bao thư ra nhìn bên trong viết hai chữ: "Phóng khoáng.
"
Nguyệt Hoa nhướn mày hỏi" "Là ai mang đến đây?"
Thúy Liễu cúi đầu ngập ngừng đáp: "Dạ là lão công công bên cạnh hoàng hậu mang đến cho ngài.
Nguyệt Hoa gật đầu, nàng nhìn lá thư suy nghĩ hoàng hậu lại muốn làm gì? Bà muốn nói nàng trách phạt Phạm Thị là không phóng khoáng hay sao?.
Đúng là thật nực cười mà.
Thúy Liễu còn nói: "Nguyên cơ không những lá thư hoàng hậu còn cho người mang tượng ngọc đến, có cần nô tì mang vô đây luôn không?"
Nguyệt Hoa mỉm cười nói: "Đã là vương mẫu hậu mang đến thì cứ mang vào đây đi, ta cũng muốn xem tượng ngọc ra làm sao?"
Thúy Liễu cúi đầu đáp: "Dạ" , nàng lui ra ngoài mang tượng ngọc vào, Nguyệt Hoa cầm tượng ngọc lên xem thử cảm thấy rất bình thường, chỉ là một bức tượng tống tử quan âm bình thường không gì đặc biệt, nàng đưa trở lại cho Thúy Liễu.
Trịnh ma ma đứng một bên nghi ngờ cầm lên nhìn thử, không biết tại sao bà ngửi thấy một mùi rất ngọt, bà ngửi kỹ một chút phát hiện đây không phải thuốc sản tử trong cung hay dùng hay sao.
Bà lo lắng nói: "Các ngươi mau mang bức tượng đi nơi khác, tốt nhất xa nơi này càng sớm càng tốt, nhanh lên.
"
Thúy Liễu tiếp nhận bức tượng ngơ ngác, nàng không hiểu chuyện ra làm sao nhưng Trịnh ma ma đã nói như vậy rồi, nàng cũng không chằng chờ vội vàng đem bức tượng rời đi.
Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi: "Trịnh ma ma làm sao thế, ta thấy bức tượng bình thường mà?"
Trịnh ma ma banh khuôn mặt, nghiêm túc nói: "Nguyên cơ bức tượng này có vấn đề, nô tì lúc đầu cũng nghĩ như người nhưng quan sát kỹ nô tì ngửi thấy một mùi hương rất lạ, ngửi kỹ mới biết thì ra đây là thuốc sản tử.
Nguyệt Hoa cụp mắt xuống hỏi: "Thuốc này có vấn đề gì?"
Trịnh ma ma biết nàng lo lắng tiểu hoàng tôn trong bụng, vội giải thích: "Chủ tử đừng lo lắng, thuốc này cũng không có gì ảnh hưởng xấu đến hoàng tôn trong bụng, nhưng nếu Nguyên cơ hít phải hoặc ăn vào có thể làm cho ngài sinh sớm hơn dự định, không khéo còn khó bề sinh sản, nô tì thiết nghĩ ngày sinh của Nguyên cơ cũng gần kề, tại sao hoàng hậu lại tặng cho ngài cái này.
"
Nguyệt Hoa cũng muốn hỏi câu này, rõ ràng nàng cùng hoàng hậu cũng không nhiều lui tới, tại sao bà ta lại muốn hại nàng, chuyện này nàng phải hỏi Phúc Đảm mới được.
Nguyệt Hoa vì chuyện của hoàng hậu nàng bực tức suốt một buổi sáng, đợi đến khi Phúc Đảm trở về nàng vội vàng kể lại cho hắn nghe.
Phúc Đảm cũng giống Nguyệt Hoa, hắn cũng không ngờ tới mẫu hậu lại làm như thế, hắn lấy tay đỡ trán nói: "Được rồi không giận dỗi, đợi có thời gian ta hỏi mẫu hậu, dù sao ta cũng không tin bà lại hại nàng cùng hài tử.
"
Nguyệt Hoa bức rứt khó chịu nàng quay đầu đi nơi khác không thèm để ý tới hắn, Phúc Đảm thở dài một cái, kéo đầu nàng lại nhìn thẳng vào mắt mình nói: "Ta sẽ giải quyết chuyện này mà, xem khuôn mặt nàng kìa, sắp làm mẫu thân rồi còn làm nũng giận dỗi, coi chừng hài tử ra đời cười vào mặt nàng cho xem.
"
Nguyệt Hoa nghe hắn nói như vậy nàng cũng bớt giận, gật đầu xem như cho qua chuyện này, Phúc Đảm mỉm cười xoa đầu nàng: "Như vậy mới ngoan chứ.
"
Phúc Đảm dường như nhớ cái gì đó, hắn liền nói với Nguyệt Hoa: "Đúng rồi, ta biết nàng sắp sinh có sai người tìm vài ma ma đến đỡ đẻ cho nàng", hắn nhướn mày nhìn Lê Tức.
Lê Tức hiểu được ý hắn bèn chạy ra ngoài dẫn mấy ma ma đỡ đẻ vào phòng, Nguyệt Hoa cũng ngồi thẳng dậy đánh giá, Phúc Đảm nắm tay nàng nói :"ta cũng sợ nàng gặp bất trắc nên kêu người xem xét rất kỹ, nàng cứ yên tâm chờ tới ngày sinh thôi, hai người này thân thế rất sạch sẽ, không làm ra cái gì miêu nị ở trong đó đâu".
Nguyệt Hoa tất nhiên tin tưởng hắn, nàng gật đầu cho mấy người đó lui ra ngoài.
Vì Nguyệt Hoa sắp sinh Phúc Đảm xin phép vua cha cho mình nghỉ một thời gian, hắn sợ để nàng sinh nở một mình, vua cha thông cảm với tâm tình của hắn, tuyệt bút vung lên cho phép hắn nghỉ hai tháng, Phúc Đảm vui mừng tạ ơn ông.
Được nghỉ ngơi Phúc Đảm rất rảnh rỗi, hắn thường ở trong thư phòng luyện chữ, nếu không thì đi qua chỗ Nguyệt Hoa trò chuyện.
Hôm nay như thường lệ Lê Tức canh gác, thường xuyên nhìn xem rồi thay trà nóng cho ông hoàng, Lê Tức lặng lẽ một bên nhìn thấy ông hoàng cứ lo viết sổ sách, có dấu hiệu không ngừng lại.
"Ông hoàng đã tới giờ dùng bữa trưa rồi ạ", Lê Tức bước lên nhắc nhở hắn nên nghỉ ngơi dùng bữa, Phúc Đảm ngừng bút cũng thấy có chút đói bụng gật đầu nói: "Đi qua chính viện đi.
"
Hắn đứng lên dọn dẹp án thư, đứng lên đi trước ra ngoài, Lê Tức nhanh chân đuổi theo sau.
Hắn vừa đến Chính viện Nguyệt Hoa đã ngồi đợi sẵn trên bàn ăn, thấy hắn đi tới nàng cười nói: "Chàng đến rồi.
"
Phúc Đảm nhìn Nguyệt Hoa cười cũng cảm thấy vui vẻ, hắn đi lại ngồi xuống kế bên nàng, vội nói: "Còn chờ gì nữa, cho người mang thức ăn lên đi.
"
Hai người vui vẻ ăn cơm rất nhanh, đợi người hầu dọn thức ăn đi xuống, mỗi người cầm một tách trà súc miệng, Phúc Đảm làm sao quên việc câu thông với hài tử trong bụng, hắn đưa tay sờ bụng Nguyệt Hoa.
Bình thường hắn cũng hay làm như vậy Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay cảm giác hài tử đá rất mạnh, khuôn mặt nàng nhăn thành mặt bánh bao, chịu không nổi nàng la lên một tiếng: "Ân.
"
Phúc Đảm nghe tiếng, cánh tay ở Nguyệt Hoa cái bụng đang di động đột nhiên khựng lại, giương mắt nhìn về phía Nguyệt Hoa.
"Làm sao vậy, đây là?" Phúc Đảm nhu hòa mặt mày, nháy mắt trở nên lạnh lùng lên, trong mắt hiện lên một mạt ưu sắc.
Không phải là chính mình cùng hài tử chơi đùa quá mức, Thực nhi chịu không nổi, động thai khí đi?
Tưởng như vậy, hắn càng thêm căng thẳng, đứng lên hướng ngoài cửa gọi lớn: "Lê Tức.
"
Nghe được giọng ông hoàng gấp tiếng hô tên mình, Lê Tức thiếu chút nữa té ngã lộn nhào vọt tiến vào: "Dạ?"
"Mau, thỉnh thái y tới!" Phúc Đảm phân phó xong Lê Tức, xoay người khom lưng, một phen bế lên Nguyệt Hoa, nàng ôm bụng mình kêu rên, nhíu mày đổ mồ hôi lạnh, hắn càng gấp gáp hướng trong phòng đi đến, cũng đem Nguyệt Hoa nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Danh Sách Chương: