"Phúc Đảm", Nguyệt Hoa nắm chặt cánh tay hắn, nàng đau đến thở không nổi, thều thào kêu tên hắn.
Phúc Đảm trở tay nắm chặt lại tay nàng, tuy rằng có chút hoảng loạn, nhưng hắn vẫn bày ra bộ dáng trấn định, nhẹ nhàng phát âm an ủi Nguyệt Hoa: "Nàng yên tâm, ta kêu Lê Tức đi thái y viện tìm thái y đến rồi, sẽ không sinh non đâu.
"
Nguyệt Hoa: "! "
Làm gì có chuyện nàng sinh non, bụng nàng đã chín tháng, từ đâu ra từ sinh non, Nguyệt Hoa đau đến rút khí, bụng nàng truỵ xuống, từng cơn đau cứ liên tiếp dồn dập tới, Nguyệt Hoa đứt quãng nói: "Không, thần thiếp! thần thiếp khả năng muốn sinh.
"
Phúc Đảm cứng đờ lại một giây, trong lòng thầm nghĩ không sinh non vậy tốt quá.
Hắn chợt phát hiện "Thực Nhi muốn sinh", không thể sinh ở đây được, vội vàng chạy ra ngoài lớn tiếng kêu Trịnh ma ma, trong phòng lúc này một trận gà bay chó sủa.
Trịnh ma ma đỡ Nguyệt Hoa đi đến phòng sinh, Phúc Đảm cũng đi theo nhiều lần muốn ôm lấy Nguyệt Hoa, đều bị Trịnh ma ma ngăn cản: "Ông hoàng cứ để nguyên cơ đi bộ đến phòng sinh, như vậy đến lúc sinh sẽ sinh ra nhanh hơn", hắn mím môi gật đầu.
Tới nơi Trịnh ma ma dẫn Nguyệt Hoa đi vào trong đỏng cửa lại, phúc Đảm là nam nhân không thể đi vào chỉ có thể qua phòng cách vách ngồi chờ đợi.
Đỡ đẻ ma ma đều chạy vào, Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh là cô nương không thể bước vào chỉ có thể ở ngoài truyền lời.
Phúc Đảm ngồi chờ lâu quá không thấy bên trong có tiếng động, hắn nóng lòng hỏi Lê Tức: "Bên trong sao không có tiếng động.
"
Lê Tức ngay lập tức á khẩu trong lòng lại nghĩ hắn làm sao biết được, hắn vội vàng nhìn sang hướng Thúy Liễu, nàng nhanh nhẹn nói: "Đỡ đẻ ma ma làm nguyên cơ cắn khăn tay, giữ sức lực khi sinh đỡ mất lực hơn.
"
Phúc Đảm nghe nàng nói xong mi cũng giản ra, khuôn mặt cũng bớt căng thẳng hơn.
Nguyệt Hoa dù trước kia đã chết qua một lần, nhưng vẫn không cảm thấy đau bằng như bây giờ, lúc đó nàng mất đi tri giác nên không nhớ có đau hay không nữa, còn bây giờ nàng phải tỉnh táo chịu những cơn đau dồn dập truyền đến từ bụng mình, Nguyệt Hoa bị đau đến độ mặt mày tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng ướt cả mái tóc.
Nhưng cho dù nàng có chật vật như thế nào, đỡ đẻ ma ma cùng Trịnh ma ma nhìn thấy cũng không quá mức lo lắng.
Bởi vì, các ma ma đều rõ ràng sản phụ thông thường liền sẽ có lăn lộn, hơn nữa các ma ma đã nhìn ra, Nguyệt Hoa trên thực tế khí lực vẫn là có đủ.
Đúng lúc này, Nguyệt Hoa cảm giác bụng mình một trận co rút lại, nàng mở lớn mắt, cắn chặt khăn tay, nhưng cho dù nàng đã cắn thật chặt, nàng vẫn nhịn không được đau kêu lên một tiếng, nàng cảm thấy có cái gì đó chảy ra khỏi người mình.
Nguyệt Hoa cứng đờ người lại, nàng có chút xấu hổ, tự nhiên muốn khóc, sinh hài tử tại sao lại giống đi tiểu quá vậy nè.
Ngược lại với Nguyệt Hoa ngượng ngùng, mắc cỡ, các ma ma vui mừng lớn tiếng nói: "Nước ối vỡ rồi.
"
Nguyệt Hoa nghe các ma ma nói như vậy, muốn đào cái hố tự chôn sống mình, nàng còn có mặt mũi gặp người nữa sao trời.
Mặc kệ Nguyệt Hoa ngượng ngùng như thế nào, rất mau hài tử liền sinh ra, như vậy là tốt rồi.
Rất nhanh Nguyệt Hoa bị cơn đau làm cho tỉnh lại, nàng đau đớn đến rơi nước mắt, nàng trong đầu nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nàng siết chặt thanh sắt trên đầu giường, nghe theo lời hướng dẫn của đỡ đẻ ma ma, cắn răng dùng khí.
Phúc Đảm lo lắng thở dài liên tục, đợi mấy canh giờ rồi bên trong vẫn không có động tĩnh, hắn buồn bực để ngón tay lên bàn gõ.
Lê Tức dâng trà lên hắn cũng không nhận lấy, lắc tay kêu hắn để qua một bên, đứng lên bất đầu đi đi lại lại trong phòng.
Bên trong, Nguyệt Hoa mồ hôi đầy đầu, miệng cắn chặt khăn, tay nắm chặt thanh sắt bắt đầu dùng sức rên rỉ.
Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn như cũ không sinh ra được, Nguyệt Hoa mệt mỏi muốn buông xuôi, đúng lúc này, nàng nghe được cả kinh hỉ thanh âm.
"Cung khẩu khai" , Nguyệt Hoa mừng đến phát khóc, có thể sinh!
Thật tốt quá, liền nhanh lên, Nguyệt Hoa lấy lại tinh thần một lần nữa, nghe lời đỡ đẻ ma ma dùng hết toàn lực, đem trong bụng hài tử đẩy ra ngoài, nàng nhả khăn tay ra la lớn: "Làm ơn ra đi.
"
Liền ở phòng sinh, vô cùng chờ mong hài tử nơi cung khẩu chỗ thò đầu ra thời điểm, ở phòng kế bên Phúc Đảm giật mình đứng hình khi nghe giọng Nguyệt Hoa hét lớn, vội vàng đi ra ngoài phòng sinh xem.
Hắn hỏi Thúy Liễu: "Bên trong thế nào rồi?"
Thúy Liễu cúi đầu đáp: "Bên trong vừa truyền ra, cung khẩu mới khai, Nguyên cơ có thể sinh.
"
Phúc Đảm nhăn đầu mày, dùng sức siết chặt tay mình lại.
Đỡ đẻ ma ma nhìn cung khẩu nói: "Thò đầu ra rồi, chủ tử nhanh lên dùng sức.
"
Nguyệt Hoa lại dùng sức, lần này nàng không còn sức lực gì nữa, giây lát sau nàng cảm thấy bụng mình nhẹ đi rất nhiều, bên tai là tiếng khóc: "Oa oa oa! "
Phúc Đảm bên ngoài nghe được tiếng khóc, ánh mắt sáng ngời nói: "Sinh!"
Hắn tính vào trong thì bị người chặn lại: "Ông hoàng phòng sinh dơ bẩn không thể bước vào.
"
Hắn khó chịu nói: "Nguyên cơ đã sinh, là hoàng tôn hay là hoàng nữ không nhanh ôm ra cho ta nhìn.
"
Nguyệt Hoa mệt mỏi nhìn đứa bé, Trịnh ma ma bế lại cho nàng xem, vui mừng nói: "Nguyên cơ là một cái khỏe mạnh tiểu hoàng tôn nha", lúc này Nguyệt Hoa mới yên lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trịnh ma ma biết nàng thoát lực không dám làm phiền, vội lau khô, mặc tã lót cho tiểu hoàng tôn, rồi bế đi ra ngoài cười nói: "Chúc mừng chủ tử, nguyên cơ sinh được một cái khỏe mạnh tiểu hoàng tôn nha.
"
Phúc Đảm vui mừng ôm lấy hài tử, vì lần đầu ôm hài tử hắn không quen tay, may có Trịnh ma ma sửa lại cho hắn ôm đúng cách, hắn cười tươi nhìn hài tử rồi quay sang hỏi ma ma: "Nguyên cơ như thế nào rồi.
"
Trịnh ma ma cúi đầu đáp: "Dạ, nguyên cơ sinh tiểu chủ tử xong thoát lực nghỉ ngơi rồi ạ!"
Hắn lúc này mới an lòng ôm hài tử trong lòng mà nhìn kỹ, mặt hài tử mới sinh còn quá xấu không thể nhìn ra cái gì, nhưng hắn lại cảm thấy hài tử lại giống Thực Nhi hơn giống chính mình.
Phúc Đảm không quan trọng vấn đề giống hay không giống, chỉ cần là con của hắn cùng nàng như vậy là được rồi, nghĩ đến đây hắn vui vẻ chọc ghẹo hài tử trong lòng mình.
Danh Sách Chương: