• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trúc Hiên Viện.

Ngô Thị vừa ở chỗ thái giám nghe được tin tức Trần Thị được thả ra ngoài, tâm tình kém xuống cực điểm, đưa tay quăng ngã hết chén tách trà ở trên bàn, bực tức nói: "Tức thật, tính kế như thế rồi mà vẫn bị người hớt tay trên.

"
"Chủ tử đừng nóng giận, lần này xem như bà ta may mắn, nhưng chưa chắc lần sau sẽ may được như thế!" Phỉ Thúy cũng không ngờ Trần Thị lại may mắn đến thế, rõ ràng định sẵn là người sắp chết nhưng vẫn có thể cứu sống lại được, đúng là điều nàng không ngờ tới, nhưng thứ quan trọng trước mắt vẫn là khuyên Ngô Thị bớt giận, nếu chuyện đồ đạc trong Trúc Hiên Viện bị hư hỏng truyền ra ngoài không khéo sẽ bị người khác nghi ngờ.

Ngô Thị trừng mắt nhìn nàng ta quát lớn: "Làm gì có chuyện lần sau, ngươi nghĩ ả ta là đồ ngu ngốc à, bị một lần vẫn chưa chịu khôn ra.

"

"Chủ tử bớt giận đã, người nghe nô tì nói trước đã, đúng là bà ta sẽ không ngu ngốc lại rơi vào bẫy, nhưng sau chuyện lần này bà ta cũng kiên kỵ chủ tử vài phần! Ít nhất không vô cớ gây sự như lúc trước", Phỉ Thúy bị Ngô Thị trừng mắt có chút lo sợ nhỏ giọng nói.

"Mong được như ngươi nói, còn đứng đó làm gì mau dọn dẹp phòng đi", Ngô Thị lên ghế ngồi trở lại, hừ lạnh rồi ra lệnh cho mấy cung nữ khác quét dọn phòng, trong đầu thầm nói: Tha cho ngươi lần này, Trần Thị Tuyến chờ đó xem ta chơi chết ngươi không.

Phỉ Thúy nhìn thấy Ngô Thị đã bình tĩnh trở lại cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đi ra sau lưng Ngô Thị đưa tay lên xoa bóp hai vai cho Ngô Thị, mỉm cười nịnh nọt nói: "Chủ tử, theo nô tì thấy kế hoạch của chúng ta rất hoàn hảo nhưng đáng tiếc giữa chừng lại nhảy ra một cái cây lớn, người nghĩ chúng ta có nên đốn cái cây lớn đó luôn không?
"Câm miệng của ngươi lại, ngươi nói ai là cây lớn, nàng ta là cổ thụ, ngươi tưởng muốn đốn là đốn được à! Ngươi coi thường nàng ta quá rồi", Ngô Thị nghe Phỉ Thúy nói cứ như nghe chuyện cười, một cung nữ nhỏ bé lại có tâm lớn muốn hạ Nguyên cơ đúng là tức cười, nhưng hiện tại nàng cần ả này làm cánh tay, trước mắt cứ để lại đã sau này hẳn diệt trừ cũng không muộn.

Phỉ Thúy cúi đầu không dám mở miệng nói nữa sợ lại chọc giận Ngô Thị, thật sự nàng tâm rất lớn, trước kia nàng tuyển nhập hoàng cung cũng muốn kiếm được người quyền quý lấy làm phu quân, nhưng gia thế nàng bần hàn không thể tuyển tú chỉ có thể lo lót làm cung nữ.

Sau đó không lâu nàng được nội vụ phủ phân vào điện Quang Minh, do bản thân lanh lợi cuối cùng được chọn làm đại cung nữ theo hầu Phạm Thị.

Vốn dĩ nàng cũng bình tâm lại rồi, theo hầu Phạm Thị cũng tốt, không ai dám đá động tới nàng, nhưng có một lần nàng theo hầu Phạm Thị đi dạo hoa viên nhìn thấy cảnh Ông hoàng cùng Nguyên cơ ngồi ở trong đình cười nói đùa giỡn với nhau rất là vui vẻ, lúc đó nàng nghĩ đến thì ra ông hoàng cười lên cũng rất ôn nhu, nàng không khỏi ảo tưởng người ngồi bên cạnh ngài ấy chính là mình, nhưng hiện thực lại tàn khốc, nàng chỉ có thể làm cung nữ, còn Nguyên cơ mới là người danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh ngài ấy, hưởng hết vinh sủng của ngài.

Nàng bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng chán ghét Nguyên cơ, cũng âm thầm so sánh mình với bà ta, tính về sắc đẹp nàng cũng không kém bà ấy là bao nhiêu, chỉ do bà ta mệnh tốt hơn nàng sinh ra đã là tiểu thư đài các, còn là con gái của Hồ tướng quân quá cố mà thôi, thử bà ta sinh nhà bình dân mà xem có với tới được ông hoàng hay không, tới lúc Phạm Thị rơi đài nàng vẫn giữ vững ý định chán ghét Nguyên cơ, muốn tìm cách gạt chân bà ta ra khỏi đây, nên nàng mới bày mưu tính kế với Ngô Thị, cốt lõi gieo rắc cho Ngô Thị nổi ghen tuông cùng thù hận để hạ bệ Nguyên cơ.

Phỉ Thúy vừa xoa bóp vai cho Ngô Thị vừa thầm nói trong đầu: Thứ mà nàng cả đời này muốn mà không có được, vậy thì đừng ai mong có được.

Tây Lê Xuân Viện.


"Mẫu thân!"
Trần Thị đang được Thanh Tâm nâng đỡ trở về phòng, nghe thấy giọng nói của Phúc Dục vội quay đầu nhìn lại: "Phúc Dục.

"
Phúc Dục vừa nhìn thấy Trần Thị trở về, vui mừng phát khóc dang hai tay ra chạy về hướng nàng, mẹ con hai người ôm nhau khóc, mới không gặp vài ngày mà như cách ba thu, Trần Thị hít mũi nhìn Phúc Dục từ trên xuống dưới lo lắng nói: "Sao con lại vừa gầy vừa đen thế này, nói cho mẫu thân biết có phải có người ăn hiếp con đúng không, mẫu thân ở đây không sợ cứ nói thẳng mẫu thân cho người đánh người nọ.

"
"Không có ai ăn hiếp con cả, là tại Phúc Dục không ngoan bị phạt quỳ thôi, mẫu thân trở về phòng trước đã", Phúc Dục không chịu nói thật mình đã quỳ xin phụ thân, chỉ cười nói mình bị phạt lừa mẫu thân để mẫu thân đừng lo lắng cho mình, rồi cùng Thanh Tâm nâng mẫu thân về phòng nghỉ ngơi.

Trần Thị mới nằm sấp trên giường không bao lâu thì Lê Thị đến, nàng mặt mày xanh xao nói với Trần Thị: "Tuyến tỷ chịu khổ rồi, là muội vô năng không giúp được gì cho tỷ, Lê Thị nói xong không kiềm chế được nước mắt, ngồi che mặt khóc thầm.

Trần Thị cười khổ nói: "Đâu phải lỗi của Ái muội, đổi ngược lại là ta, ta cũng giống muội thôi, nín đi khóc nhiều mệt lắm, ta mới vừa trở về vết thương còn chưa hồi phục đâu.

"

"Vâng, muội quên mất, hay để muội thoa thuốc cho tỷ", Lê Thị nghe Trần Thị nói xong mới chợt nhớ đến vết thương trên lưng Trần Thị, vội vàng lau nước mắt nói.

"Ừ được, Phúc Dục ra ngoài trước đi, để Ái mẫu thân giúp mẫu thân thoa thuốc", Trần Thị gật đầu với Lê Thị rồi nhìn sang Phúc Dục bảo.

"Dạ", Phúc Dục ngoan ngoãn gật đầu đáp, rồi xoay người đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.

Lúc này Trần Thị mới cởi y phục ra, Lê Thị nhìn vết thương trên người nàng ta mà đau lòng, nhẹ tay thoa thuốc lên trên miệng vết thương.

_______________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK