• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất ít khi thấy Cao Tân im lặng thế này, chỉ nở nụ cười rất nhẹ.

Cát Vi Dân vứt đoạn vỏ táo bị đứt đi, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Cao Tân thật im lặng nằm úp sấp trên giường, chăn bông đắp hững hờ trên người, nửa thân trên chỉ quấn vài vòng băng gạc trần trụi trong không gian rét buốt của tháng mười hai, cậu lại như chẳng hề phát giác. Gương mặt vốn luôn vui vẻ đến sắp bay lên giờ an phận cúi xuống, dưới ánh sáng trắng của bóng đèn hiện ra vài phần tối tăm.

Cát Vi Dân buông trái táo trong tay xuống, đi qua giúp cậu đắp chăn lại, miệng cũng không nhàn rỗi.

“Xì, cậu tưởng mình mạnh mẽ lắm sao?”

Cao Tân nhẹ nhàng nhếch khóe miệng nói tiếng “Cảm ơn”, rồi lại vươn hai cánh tay ra khỏi chăn, cầm gối đè lên đầu, thanh âm rầu rĩ từ dưới gối truyền ra.

“Thật ra cũng không có gì, mấy năm nay tớ cũng quen rồi.”

“…”

“Tớ được mẹ nuôi lớn, từ khi mở mắt chào đời thì chưa từng thấy cha. Lúc trước hỏi cha đâu, mẹ tớ liền nói cha tớ chết lâu rồi. Tớ cũng vẫn cứ tưởng cha tớ đã chết.”

Cát Vi Dân không nói gì, trong phòng bệnh nho nhỏ chỉ có giọng nói thầm thì mơ hồ của Cao Tân phiêu đãng.

“Lên cấp II đột nhiên có một người đàn ông đến tìm tớ, nói là cha của tớ, tớ lúc ấy còn tưởng ông ta là một tên lừa gạt. Một thời gian sau mới chấp nhận được, nguyên lai là mẹ tớ vẫn luôn gạt tớ, tớ có cha, hơn nữa chưa chết.”

“Ông ta bỏ rơi mẹ tớ, kết hôn với người phụ nữ khác, sinh con. Sau khi sự nghiệp thành công rồi mới nhớ ra mình còn một đứa con đáng thương.”

“Mẹ tớ vẫn không cho tớ gặp ông ấy, cũng không chịu nhận tiền của ông ta, khi tớ còn nhỏ, hai mẹ con đang lúc cùng cực đi nữa mẹ vẫn không cần.”

“Mẹ tớ đơn thân nuôi tớ thật sự rất vất vả. Cái tiếng bà mẹ không chồng rất khó nghe, mẹ lại là một người hiếu thắng, dù thế nào cũng không chịu thua dưới tay người khác, vẫn luôn cố hết sức cho tớ cuộc sống và sự giáo dục tốt nhất. Mẹ đã rất cực khổ mới được như ngày hôm nay…”

“Mẹ không muốn tớ thân thiết với cha, mẹ hận ông ấy. Tớ lẽ ra cũng nên hận ông ta, bỏ rơi mẹ con tớ, hại mẹ tớ phải chịu bao nhiêu là khổ cực… Nhưng tớ không biết phải làm sao để hận một người mà tớ cứ tưởng đã chết từ lâu rồi.”

“Nhưng hễ nhìn thấy ông ta lại cảm thấy khó chịu. Lúc trước bị người ta chê cười mình không có cha, bị người ta bắt nạt, tớ sẽ tự an ủi mình rằng, cha mình đã chết rồi, đó là chuyện không cách nào thay đổi. Cha cũng không phải cố ý bỏ mặc tớ. Bây giờ biết rồi, nguyên lai ông ta thật sự là cố ý bỏ rơi tớ.”

“Nhìn mẹ tớ và cha tớ cãi nhau cũng rất khó chịu. Nếu bọn họ không yêu nhau, tại sao lúc trước lại ở bên nhau? Tại sao phải sinh tớ ra chứ?”

Cao Tân bỏ cái gối trên đầu ra, đôi mắt hoe đỏ, nở một nụ cười khó coi.

“Haha, kì thật cũng không sao nữa rồi. Bây giờ gia đình không cha cũng nhiều, trên TV cũng thường chiếu mấy vở kịch nội dung sến súa thế này, thật sự là không sao.”

Cát Vi Dân yên lặng ngồi một bên, từ trước đến nay Cao Tân trước mặt cậu luôn là cười sáng lạn đến vô tâm vô phế không chút ưu phiền, cậu chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt bất lực thế này của cậu ta. Tâm tình của Cát Vi Dân thật phức tạp, phẫn nộ, đau thương, khổ sở, đau lòng… Rất nhiều thứ cảm xúc rối ren vào nhau, ngay cả chính cậu cũng không phân biệt được.

Phải làm sao để cậu ấy không đau đớn nữa? Cát Vi Dân mười bảy năm cuộc đời, đến bây giờ vẫn chưa từng có kinh nghiệm an ủi người khác, cậu cố gắng nhớ lại bản thân lúc buồn bã sẽ làm gì đó, đá banh một trận, hoặc đánh nhau một hồi, cả người đẫm mồ hôi, mọi chuyện đều không còn, nhưng có vẻ như mấy cách này đều không thích hợp. Cát Vi Dân nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói.

“Cậu muốn nghe truyện cười không?”

“Mẹ Tiểu Minh làm cho cậu ấy một cà men sủi cảo thật đầy để cậu mang đến trường làm bữa trưa. Tiểu Minh trên đường đến trường gặp một người ăn mày hướng cậu xin cơm, Tiểu Minh ôm chặt không cho, tên ăn mày oán hận nói rằng, “Mày sẽ bị báo ứng”. Kết quả là giữa trưa lúc ăn cơm, Tiểu Minh mở cà men ra thì thấy, vốn dĩ là hai mươi cái sủi cảo nay chỉ còn mười chín cái. Cậu sợ hãi, đậy nắp hộp cơm lại rồi mở ra lần nữa, phát hiện chỉ còn mười tám cái. Cậu vẫn không tin, thế là lại đóng lại, lại mở ra… Rốt cuộc mỗi lần mở ra đều thấy mất đi một cái, cuối cùng toàn bộ sủi cảo đều không còn. Cậu đoán là tại sao?”

“…”

“Haha, là bởi vì mỗi lần cậu ta mở cà men, một cái sủi cảo sẽ dính lên nắp. Tớ lại kể cho cậu một truyện khác nhé. Lúc trước có một người nửa đêm băng qua nghĩa trang không một bóng người, chợt nghe một tràng âm thanh leng keng quỷ dị, anh ta sợ đến mức trái tim đập bình bịch, vừa chạy vừa nhìn, mới phát hiện nguyên lai là một người đang ngồi xổm trước mộ cầm cái đục đục. Anh ta nói với người đó, “Làm tôi sợ muốn chết, anh nửa đêm ở trong này làm gì thế?” Kết quả người kia trả lời…”

“Họ viết sai tên tôi rồi, tôi muốn sửa lại.” Cao Tân đột nhiên mở miệng, Cát Vi Dân nhìn cậu, một bên khóe miệng Cao Tân cong lên, lộ ra nụ cười lười biếng mà Cát Vi Dân quen thuộc. Cái tên Cao Tân thiếu một dây thần kinh đã trở lại.

“Truyện cười của cậu xưa quá rồi. Tớ kể cho cậu mấy cái mới cho.”

“Lúc trước có củ khoai tây, nó đi tới đi tới liền té ngã. Hahahaha, có phải buồn cười lắm không?”

“…”

“Không buồn cười sao, tớ kể cái khác vậy. Ngày xưa có một que diêm, nó ngứa đầu nên gãi gãi đầu, kết quả liền cháy rụi, hahahaha…”

“Không cần kể mấy truyện cười nhạt phèo đó nữa!”

“Lần này vẫn là que diêm, nó vào bệnh viện…”

“Còn kể tiếp mấy truyện cười nhạt nhẽo đó là tớ đánh cậu đánh!”

“Sau khi băng bó đầu liền biến thành… Ui da, đừng đánh… Haha… Ha… Ha… Cha mẹ ơi…”

~*~*~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK