Lúc Cát Vi Dân ra khỏi tàu điện ngầm thì đã hơn 5 giờ chiều, vừa ra khỏi cửa ga thì một trận gió lạnh mãnh liệt thổi đến, quật vào mặt phát đau. Mùa đông khắc nghiệt, trời mau tối, mới hơn năm giờ mà quang cảnh đã bắt đầu âm u. Cậu thở dài, nắm chặt túi công văn trên tay, ngược gió đi về phía trước. Đi được khoảng 500m, nhìn thấy cánh cổng trường quen thuộc cùng những dãy nhà cũ xưa phía sau, dưới gốc cây phượng khổng lồ tụ tập không ít người, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt. Vài cô cậu học sinh lưng mang túi sách đi ngang qua đều tò mò ngoái nhìn người đàn ông trưởng thành này vài lần.
Cát Vi Dân cẩn thận nhìn một chút, liền đi về phía một nhóm người, vỗ vỗ lưng một người thanh niên quay về phía mình nói.
“Hey, tớ đến rồi.”
Đám người im lặng trong 5 giây, sau đó gào lên một tiếng kinh thiên động địa.
“Aaaaaa! Là cậu sao Tiểu Cát! Mọi người mau đến xem này, không ngờ là Tiểu Cát!!!”
Cát Vi Dân đau đầu xoa xoa ót, biết thế nào cũng là phản ứng này mà. Sớm biết thì đã không đi họp lớp rồi.
Mùa đông năm Cát Vi Dân 24 tuổi, cậu đã tốt nghiệp được 2 năm, là một thành phần xã hội.
Cát Vi Dân sau khi tốt nghiệp vẫn lưu lại thành phố này. Đơn nguyện vọng sau khi nộp thì không thể chỉnh sửa nữa, cậu cuối cùng vẫn không thể quay lại nhà xưởng lúc thực tập. May mắn thay thầy chủ nhiệm tranh thủ danh ngạch của một xưởng sản xuất tự động hóa khác cũng khá lớn, so về phương diện nào cũng không kém nhà xưởng kia là bao, coi như là thuận lợi giải quyết vấn đề việc làm.
Cát Vi Dân từ ngày đầu tiên đã bị phân đến xưởng sản xuất, mặc bộ đồng phục màu xanh như bao người, cả ngày quay cuồng trong nhà xưởng nóng bức. Đoạn thời gian đó cha Cát thấy tay chân cậu gầy đi một vòng, cảm thấy thật đau lòng mà tự hận chính mình: lúc trước không nên nuông chiều để nó vào học trường nghề kia, nó còn nhỏ có biết gì đâu, cực khổ dùi công mài sử nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng phải làm công nhân như mình, vừa vất vả lại không có tiền đồ.
Bản thân Cát Vi Dân lại cảm thấy không vất vả mấy, dù sao thì hồi thực tập cũng đã từng trải qua rồi, khi đó còn không được nhận tiền lương nữa kìa. Hơn nữa dù sao trong tay vẫn thật sự nắm giữ tri thức, chỉ cần cố gắng thì vẫn có cơ hội phát triển rất lớn.
Sự thật chứng minh Cát Vi Dân quả nhiên không ở vị trí nhàm chán kia lâu lắm. Kĩ thuật của Cát Vi Dân chỉ ở mức bình thường, nhưng bản báo cáo công tác luôn được nộp đúng giờ, lại được viết rất tỉ mỉ sạch sẽ, chủ phân xưởng xem qua liên tục gật đầu.
Những người khác trong xưởng thì có kĩ thuật nhưng lại không có văn hóa, báo cáo công tác sai hết chữ này đến chữ khác, ngay cả viết một đoạn văn trôi chảy cũng không làm được; còn người có văn hóa nhưng không biết kĩ thuật, mấy đứa sinh viên tuyển vào chỉ biết lý luận suông, ngay cả thiết bị sản xuất ra sao cũng không biết. Người vừa có kĩ thuật vừa có trình độ lí luận cao như Cát Vi Dân, thật sự không được mấy người. Làm việc nửa năm, Cát Vi Dân được điều đến bộ phận thị trường, phụ trách thiết kế con dấu và bàn bạc với khách hàng, so với những sinh viên vào làm cùng lúc vẫn đang phải chiến đấu ở dưới xưởng thì tốt hơn rất nhiều.
Cha Cát phổng mũi, gặp ai trong tiểu khu kí túc xá cũng nói.
“Đứa nhỏ này không chịu thua kém ai, không giống như chúng ta đến chết cũng chỉ làm công nhân, giờ nó đã lên ngồi trong văn phòng!”
Cát lão gia vui vẻ xoa xoa đầu cậu, nói.
“Ta lúc nhỏ nhìn Vi Dân cũng đã biết, đứa nhỏ này vừa nhìn đã thấy linh khí rồi!”
Rồi lại nói, “Chuyện công việc ông nội cũng không quản được con rồi, nhưng có một việc ông luôn để trong lòng nha Tiểu Cát, chừng nào con mới đưa cháu dâu về cho ta xem mặt đây hả?”
Cát Vi Dân ngoan ngoãn cười cười, ngồi xổm xuống bên người ông.
“Ông nội, để con bóp chân cho ông, không phải hôm trước ông bảo bị đau chân sau.”
Dường như một khi bước vào xã hội liền nhận ra trọng trách trên vai mình, Cát Vi Dân hiện tại đã trở thành một người đàn ông chân chính biết chịu trách nhiệm, công việc cực khổ mệt mỏi cũng chưa từng than thở, tan sở lại giúp đỡ mẹ Cát quét dọn nhà cửa, cuối tuần cùng Cát lão gia đến bệnh viên, vô cùng kiên nhẫn chạy tới chạy lui. Hình ảnh bảo bối Cát gia vốn được nuông chiều từ bé, chuyện gị cũng động chút là nổi giận giờ chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt.
Cát gia dù sao vẫn luôn xem cậu như đứa nhỏ mà cưng chiều che chở, mẹ Cát vừa thấy cậu giành việc rửa chén liền trừng mắt.
“Vi Dân, bỏ chén xuống, đi nghỉ đi con.”
Cát lão gia cũng nói, “Ta đi bệnh viện có cha con đi theo rồi, con không cần đi đâu.”
Nhưng Cát Vi Dân vẫn là việc gì có thể làm được đều giành làm, có một số việc khi trải qua rồi mới hiểu rõ, cưng chiều và che chở cũng không phải chuyện muốn nhận là được. Chỉ ở một góc người khác không thể nhìn thấy, một Tiểu Cát vô tâm vô phế ngang ngược kia mới lét lút bộc lộ một chút.
Cát Vi Dân buổi sáng vẫn là không chịu rời giường, nhưng không còn ai mỗi sáng mang bữa sáng thơm ngào ngạt đúng giờ gọi cậu dậy, cũng chỉ còn tiếng chuông chói tai của đồng hồ báo thức. Khi cậu vất vả lắm mới rời khỏi ổ chăn được thì đã sắp bị trễ, vội vàng rửa mặc thay đồ xong thì Cát Vi Dân đành phải miệng cắn bánh bao vội vã chen lên xe bus chật kín. Sau khi nhận lương rồi Cát Vi Dân cũng không còn tìm thấy ai cũng cậu ngồi ở quầy hàng bên đường cùng ăn lẩu đậu hũ, cũng không còn có thể dương dương tự đắc nói “Này, tớ cũng có đóng góp cho quỹ chung đấy nhé”, Cát Vi Dân mỗi khi đi ngang qua máy ATM đều bực bội mắng “Chết tiệt”, nhưng vẫn theo quán tính mà nộp tiền vào tài khoản quen thuộc kia.
~*~*~*~
Danh Sách Chương: