Thời tiết từ đầu thu đã chuyển vào rét đậm, áp lực thi đại học như quần áo mặc trên người, càng ngày càng chồng chất thêm. Tháng 12 gió bắc phần phật, Cát Vi Dân vào một buổi chiều yên ắng đẩy cửa phòng bước vào, nhìn mấy cậu bạn bị núi sách lung lay sắp đổ chôn vùi.
“Cao Tân đâu rồi?”
“Cậu ta hình như có việc gì đó, đã xin nghỉ từ tiết 3 buổi chiều rồi bỏ đi, hình như tiết tự học buổi tối cũng xin nghỉ.”
Mãi đến lúc Cát Vi Dân xong tiết tự học buổi tối, Cao Tân vẫn chưa về. Kim đồng hồ nhích dần từ thời gian tắt đèn đến lúc đóng cổng kí túc xá, tiếp tục qua 11 giờ rưỡi, 12 giờ, Cát Vi Dân ló đầu ra khỏi chăn nhìn chiếc giường trống rỗng bên dưới, cảm giác bất an ngày càng tăng, cậu đóng lại quyển sách giáo khoa sử cả đêm chưa lật được trang nào, tắt đèn pin, buộc bản thân phải đi vào giấc mộng.
Sau một đêm tinh thần bất an, ngày hôm sau Cát Vi Dân liền mang đôi mắt gấu mèo chạy đến buồng điện thoại gọi vào di động Cao Tân, nhưng mà gọi bao nhiêu lần đều bị báo chủ điện thoại tắt máy.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học buổi chiều, Cát Vi Dân tâm phiền ý loạn đẩy cửa kí túc xá, đang định nếu đêm nay quay về vẫn không thấy Cao Tân thì sẽ báo cho thầy chủ nghiệm và cảnh sát, lại thấy trên giường Cao Tân nổi lên một khối to to. Cát Vi Dân đến gần thì thấy, Cao Tân ngã chỏng vó trên giường, đang ngủ say. Cát Vi Dân nín thở ngồi xuống đầu giường cậu, lẳng lặng nhìn đôi mắt nhắm nghiền cùng sóng mũi thẳng vút của cậu.
Hai mắt Cao Tân đột nhiên mở bừng, đôi con ngươi sâu thẳm đen láy chiếu thẳng đến, Cát Vi Dân nhìn vào đó, nói.
“Tớ thiếu chút nữa đã định đi báo cảnh sát.”
Cao Tân nhu hòa cười, nói, “Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ.” Cậu từ trên giường bước xuống duỗi người. “Mệt muốn chết~ Không có tớ, tối hôm qua cậu chắc chắn là ngủ không ngon đúng không?”
Cát Vi Dân bị cậu ta nói trúng, đang thẹn quá hóa giận muốn động thủ, Cao Tân đã nói.
“Tớ từ trước đã nghĩ, cậu nhỏ con nhẹ cân vậy còn ngủ tầng trên, nếu không phải có tớ ở giường dưới đè lại, cái giường này chắc chắn nghiêng trái quẹo phải lắc lư dữ dội luôn. Hôm qua cậu không bị lắc rớt xuống đó chứ?”
Cát Vi Dân đen mặt, cách suy nghĩ của tên này rốt cuộc là như thế nào hình thành a. Chính mình cư nhiên còn lo lắng cho tên chết tiệt này suốt một đêm, thật sự là ngu quá mà. Cậu dùng lực kéo tay Cao Tân đi ra ngoài.
“Đi ăn cơm với tớ đi.”
“Tiểu Cát…”
“Có chuyện gì nói mau!”
“Chứng điên loạn của cậu vẫn chưa chữa khỏi sao?”
“Cậu chết đi!”
Ăn cơm tối xong hai người liền chui vào vườn sinh vật của trường. Cát Vi Dân đứng trên thành hồ răng lập cập đánh vào nhau, không biết mình trúng gió gì mà lại theo Cao Tân chạy đến đây hứng gió lạnh thổi. Cao Tân chăm chú nhìn chằm chằm những vệt sáng lay động dưới hồ, bỗng nhiên nói.
“Hôm qua tớ đi gặp cha.”
Cát Vi Dân liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Cao Tân nở nụ cười, vỗ nhẹ lên vai cậu, nói.
“Đừng nhìn tớ như thế, tớ trong suy nghĩ của cậu yếu ớt đến vậy sao.”
Cao Tân miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng.
“Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là cha tớ muốn tớ chuyển hộ khẩu sang bên ông ấy.”
“Cha tớ hình như là Hoa kiều, nếu chuyển hộ khẩu sang bên ông ấy thì tớ sẽ được xem như học sinh Hoa kiều, lúc thi đại học có thể được hưởng thêm điểm. Ông ấy cũng muốn nhân cơ hội này cho tớ nhận tổ quy tông. Mẹ của tớ đương nhiên không đồng ý, sau đó đến ngay cả vợ hiện nay của cha tớ cũng tới thêm một tay, vậy là thành một đám hỗn loạn, dày vò nhau đến tận bây giờ.”
Cát Vi Dân hỏi, “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Cao Tân nói, “Tớ không cần, thành tích của tớ, cho dù có cho thêm tớ 100 điểm thì cũng như nhau cả thôi. Tớ chỉ là cảm thấy thật chán nản, bọn họ tại sao lại gọi tớ đến chỉ để xem họ cãi nhau.”
Cát Vi Dân “Hừ” một tiếng, nói, “Cậu rõ ràng là rất để tâm, giả bộ cái gì.”
Cát Vi Dân lại nói tiếp. “Đụng tới những chuyện này, ai cũng tức giận. Nếu là tớ, tớ nhất định bỏ của chạy lấy người ngay tại chỗ. Chết tiệt, bọn họ xem cậu là món đồ chơi hay sao chứ, không thích thì ném một bên, thích thì giành giật đoạt lấy. Cậu có tức giận thì cứ bùng phát, tớ sẽ không cười cậu.”
Cao Tân nhẹ nhàng bật cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Cát Vi Dân.
“Tớ vốn dĩ có chút không thoải mái, bất quá nghe cậu nói như thế rồi, mọi chuyện đều chẳng còn nữa.”
Cát Vi Dân bị cậu ta nhìn đến hốt hoảng, quay phắt đi chỗ khác, vươn người về phía trước, làm ra vẻ đang ngắm cá chép.
“Tránh sang một bên. Hiếm khi bổn đại gia còn định kể cho cậu nghe truyện cười mới nhất, xem ra cậu vô phúc hưởng rồi.”
“Nếu là truyện cười mới nhất của cậu thì phải là 5 năm trước rồi a!”
“Cao.Tân…”
“Á, đừng sử dụng bạo lực. Như vậy đi, cậu kể cho tớ một chút về gia đình cậu cũng được.” Cao Tân nói, “Tớ đến bây giờ vẫn chưa từng biết một gia đình có cha có mẹ là như thế nào cả.”
Cát Vi Dân nhìn cậu ta một cái, ấm úng nói, “Cũng không có gì. Thì mẹ tớ nấu cơm giặt giũ, cha tớ thay bóng đèn, năm thì mười họa cũng sẽ gây lộn một lần, mẹ tớ lấy cái muôi gõ đầu ba tớ này nọ, cũng chẳng có gì đáng nói.”
Cao Tân nói. “Tốt thật. Cha mẹ tớ năm đó cũng yêu đến oanh oanh liệt liệt, nghe nói còn dắt tay nhau bỏ trốn, bây giờ gặp nhau thì như kẻ thù truyền kiếp, thật chẳng hiểu bọn họ năm đó làm sao mà yêu nhau được.”
Gió lạnh buổi đêm thổi vạt áo bay phần phật, trong tiếng gió gào thét, Cát Vi Dân nghe thấy Cao Tân ở cạnh cậu nói.
“Nếu tớ yêu ai đó, nhất định sẽ là chuyện cả đời.”
Cát Vi Dân đầu “Oanh” một tiếng chỉ còn một mảnh trống trơn, chân bước lảo đảo thiếu chút nữa là lao xuống hồ, may mà Cao Tân nhanh tay lẹ mắt kéo cậu vào trong ***g ngực mình. Cát Vi Dân nhắm mắt lại, phía sau là nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến người ta an tâm, cách lớp quần áo thật dày vẫn có thể cảm nhận được, nhịp tim mạnh mẽ của người kia.
~*~*~*~
Danh Sách Chương: