• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cát Vi Dân cắn chặt môi, giọng nói run rẩy nhẹ bẫng, nhưng vẫn nhìn cậu bạn, kiên định mở miệng, giải thích cho cậu ta, cũng là cho chính mình.

“Lâm Kính Tổ, tớ thật sự rất thích cậu ấy.”

Vì thích, nên không đành lòng nhìn cậu ấy đau khổ chịu ấm ức; vì thích, nên lúc cậu ấy nói thích mình mới không đẩy cậu ấy ra, thậm chí còn ngầm thuận tình theo; vì thích, nên mới cho phép một người cùng giới tính với mình làm những chuyện phản lại sinh lí bình thường; vì thích, nên mới hiểu rõ, dù không thể đi đến cuối cùng, vẫn nguyện ý ở bên cậu ấy trong 3 năm; vì thích, nên bắt đầu nghĩ đến chuyện nắm tay nhau đi suốt cuộc đời, cho dù biết rõ con đường đó sẽ chỉ có gai góc đau khổ.

Không phải là thỏa hiệp, cũng không phải là dung túng, mà là thật lòng yêu thương.

Một khi đã nói ra, thứ tình cảm từ trước đến giờ cậu vẫn không dám đối mặt cũng không muốn hiểu rõ đã không thể che giấu được nữa, bằng không vẫn có thể lừa mình dối người. Cát Vi Dân biết mình đã lún quá sâu, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Đẩy cửa phòng lần nữa, liền thấy Cao Tân cúi đầu ảo não đứng bên giường, dáng vẻ chịu tội rất đáng thương, khóe mắt chỉ thiếu chút đã cụp xuống đất, giống đứa bé làm sai chuyện gì mà thấp thỏm nói.

“Thật xin lỗi.”

Cao Tân nói, “Đều là do tớ, nếu không phải là tớ ép cậu, chúng ta cũng sẽ không… Cậu bạn kia cũng sẽ không phát hiện, đều là tớ vô liêm sỉ, xin lỗi cậu.”

Nói xong cậu lại kích động đứng bật dậy, “Tớ sẽ đi nói với Lâm Kính Tổ, không liên quan gì đến cậu, việc này đều là do tớ, nếu vậy…”

Cũng không nói được nữa. Bị bắt gặp thời điểm như vậy, không thể nói là đang cởi quần áo chơi đô vật rồi. Lâm Kính Tổ cũng không ngốc. Cát Vi Dân bật cười, ở cùng người kia lâu rồi, mười phần thì chỉ một phần cảm thấy cậu ta đẹp trai, bốn phần cảm thấy cậu ta thật biết cách làm người khác hộc máu, hai phần cảm thấy không thể nào tranh luận với cậu ta được, ba phần còn lại cảm thấy cậu ấy làm mình thật cảm động. Nhưng đây là lần đầu, cậu cảm thấy bộ dạng chán nản hoang mang của Cao Tân lại rất đáng yêu.

Cát Vi Dân bước đến dùng sức kéo cậu ta xuống, trán kề trán, chân đạp xuống…

“Ui da!” Cao Tân đau đến nỗi mắt đầy nước, nhưng không né.

Cát Vi Dân nhìn gương mặt kề sát của cậu, hung tợn mắng.

“Ngu ngốc!”

“…”

“Cậu định nói gì hả? Định nói cậu cưỡng gian tớ, tớ vô tội sao? Tớ đâu phải con gái, nếu muốn phản kháng lại nhất định là được, chẳng phải sao? Lời này nói ra cậu nghe cũng không tin, người khác sao tin được hả?”

Cát Vi Dân gõ gõ trán cậu.

“Ngốc, là tớ tự nguyện.”

“Cậu không có ép tớ. Nếu chuyện này là sai, tớ với cậu đều có tội.”

Cát Vi Dân nhìn gương mặt của cậu ta chầm chậm ngẩng lên, còn có chút kích động luống cuống, không còn chút ủ rũ nào. Cao Tân lắp bắp nói.

“Tiểu, Tiểu Cát…”

“Sao?” Cát Vi Dân nhìn cậu ta cười thật hiền.

Sau đó gương mặt Cao Tân mạnh mẽ áp tới, môi đụng vào mũi cậu, sau đó mới vội vàng chuyển xuống môi cậu. Môi run run áp lên môi cậu, đầu lưỡi mù quáng trong khoang miệng chuyển vài vòng mới tìm được lưỡi cậu, rồi mất một lúc lâu mới cuốn lấy nhau được. Một cái hôn ngốc nghếch bối rối như vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng không mất mặt đến thế. Chính là Cao Tân lại đang dùng đầu lưỡi hơn run rẩy của cậu ấy nói cho cậu biết…

Thật hạnh phúc. Cậu thật hạnh phúc.

Cát Vi Dân mắt cong cong, không còn cách nào, thật không còn cách nào khác. Cậu xem, cậu ngay cả nhìn thấy cậu ấy khổ sở một chút thôi cũng không nỡ, làm sao có thể buông tên ngốc này ra được chứ?

Môi tách ra, Cát Vi Dân hơi thở gấp rút, lẳng lặng nhìn Cao Tân, lòng nhẹ nhàng chưa từng có. Cậu vốn dĩ chưa từng dám thẳng thắn với Cao Tân, cũng rất sợ hãi mối quan hệ của hai người một ngày nào đó sẽ bị phát hiện, lúc nào cũng ngó trước ngó sau sợ bị lộ. Hai người đàn ông bên nhau, đây chính là chuyện sẽ khiến bạn bè chê cười. Nhưng chính lúc bị bạn cùng phòng bắt gặp, sau một lúc bối rối, tâm tình ngược lại lại trở nên vô cùng bình tĩnh. Cây kim trong bọc có ngày cũng sẽ lộ, cũng không phải chuyện gì lớn lao. Ngoài cảm giác của người kia, cậu tuyệt đối không để ý tới ánh nhìn của người đời. Thật sự, căn bản muốn tính cũng không tính được gì.

Cho nên, cậu ấy muốn cả đời, thì cho cậu ấy cả đời cũng được.

Cao Tân vẫn đang trong mộng dĩ nhiên không biết Cát Vi Dân vào giây phút yên lặng bên nhau này đã đưa ra một quyết định trọng yếu, im lặng một hồi lại lộ ra nụ cười ngu ngốc, nhướn một bên mày nói.

“Tiểu Cát à…”

“Gì cơ?” Cát Vi Dân có dự cảm không may.

“Thật ra với cánh tay nhỏ của cậu, cho dù cậu xuất ra khí lực ngàn năm tớ cũng vẫn cưỡng ép được cậu thôi.”

Quả nhiên! Cát Vi Dân oán hận không thèm tốn hơi thừa lời, một cước không chút lưu tình phóng tới.

“Ui da… Tớ nói thật mà… Ui da… Không tin hai ta thử xem… Cha mẹ ơi… Phản đối bạo lực, bạo lực…”

Cát Vi Dân mặt không biến sắc lại bồi thêm một cú. Phản đối cái đầu cậu ấy! Cái tên ngu ngốc này, chờ bị bạo hành cả đời đi!

~*~*~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK