Lúc Cao Tân không cần phải nằm úp sấp trên giường nữa thì trời đã bước vào đầu hạ nóng bức. Cao Tân cởi trần, trên người quấn băng gạc, thoải mái duỗi tay duỗi chân trên giường, biếng nhác nhếch khóe miệng.
“A… Có thể nhìn trần nhà ngủ như thế này thật là sướng. Cổ bị xoay suốt một tháng, Tiểu Cát, cậu xem cổ tớ có dài ra phân nào chưa?”
Lúc nãy từ chỗ bác sĩ nghe được tình hình hồi phục của Cao Tân rất khả quan, chỉ cần qua một thời gian nữa là có thể thực hiện phẫu thuật cố định xương bả vai, Cát Vi Dân tâm tình tốt mà múc một muỗng canh xương đút cậu ta.
“Yên tâm, cổ cậu chỉ hơi cong thôi.”
Cao Tân sầu mi khổ não nhìn rất buồn cười.
“Không thể nào, tớ vẫn không thấy gì lạ mà.”
Cát Vi Dân rút muỗng khỏi miệng cậu, lại múc một muỗng tự uống tự khen.
“A, xương của quầy cha con chỗ cửa chợ bán không tệ, lần sau sẽ mua của bọn họ nữa.”
Sau khi Cao Tân bắt đầu có thể ăn lại đồ ăn dạng rắn, Cát Vi Dân đảm nhận phần ăn uống cho cậu. Mỗi chiều tan sở lại mang gà mên cơm làm sẵn tới, cuối tuần còn mang thêm mấy món hầm rất có lợi cho xương cốt. Cao Tân thần kinh trì độn 3 ngày sau mới để ý đến.
“TIểu Cát, đây là đồ ăn cậu tự nấu hả?”
Cát Vi Dân thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Cao Tân theo thói quen định giơ tay sờ sờ đầu, mới vừa động liền nhe răng trợn mắt “Á” một tiếng, sau đó lại “hắc hắc” cười hai tiếng.
“Tiểu Cát, không ngờ cậu lại nấu ăn a. Thật sự rất ngon, mà sao những món cậu làm đều trùng hợp toàn là món tớ thích thế? Hắc hắc, hai ta thật sự tâm đầu ý hợp.”
Cát Vi Dân nhẫn nhịn mới không một cước đạp cậu ta xuống giường. Khi đó cậu dọn ra ở một mình thì bắt đầu học nấu ăn, lúc đầu thì không cháy khét cũng là bỏ muối quá tay, thành quả vô cùng thê thảm, mãi sau này tay nghề mới trở nên thuần thục hơn, món nào ra món nấy. Nhìn lại mới buồn bực phát hiện, chính mình vô thức lấy những món Cao Tân thích ra luyện tập, cuối cùng những món học được đều là món người nào đó thích ăn. Chết tiệt, cái gì mà “trùng hợp” chứ, tên hỗn đản vô lương tâm này.
Cát Vi Dân lúc ấy trong lòng oán giận thề không bao giờ cho tên ngốc này thưởng thức tay nghề của mình nữa thì Cao Tân lại đột nhiên thu lại nụ cười, hít một hơi nói.
“Nguyên lai chúng ta từng nói, sau này sống chung rồi, tớ sẽ nấu cơm cho cậu ăn. Bây giờ lại để cậu tự mình làm cơm.”
Thanh âm trầm thấp mang theo áy náy, Cát Vi Dân liền binh bại như núi, vừa đem muỗng thổi thổi đưa đến miệng cậu ta, vừa nhìn trời nhướng mắt nói.
“Hừ, cậu hả, đồ ăn cậu làm ăn được sao, tránh qua một bên đi. Tớ ngày mai làm khoai tây xào thịt bò mang tới.”
Sau đó Cao Tân mỗi ngày đều được thưởng thức mĩ thực nhà họ Cát. Phần lưng Cao Tân bị thương, ảnh hưởng đến tay cũng không cử động linh hoạt, Cát Vi Dân dứt khoát một muỗng một muỗng đưa tới, hầu hạ cậu ta xong rồi mới ăn phần của mình, quay qua quay lại đã hết một ngày. Về sau Cát Vi Dân quyết định chia phần đồ ăn cả hai ra, rồi cùng nhau ăn, cứ đút Cao Tân một miếng rồi đến mình ăn một miếng, đỡ phiền toái hơn biết bao. Cao Tân đối với chuyện thay đổi này thì ngay cả đầu ngón chân cũng muốn đưa lên tán thành, miệng nhai đậu hũ hầm hành lá lông mày cong cong cười đến xán lạn.
“Tiểu Cát, đậu hũ của cậu ăn ngon thật.”
Đáp lại là muỗng cơm Cát Vi Dân sắp đưa đến miệng cậu ta quay một vòng vào miệng Cát Vi Dân.
Sau đó cậu phát hiện làm thế này còn phiền phức hơn, lúc cùng Cao Tân ầm ĩ ăn cơm, đôi lúc dung túng cậu ta xáp đến đoạt miếng rau xanh trong miệng mình, hoặc là liếm sạch vài giọt nước canh bên khóe miệng, giống như những buổi trưa ngày xưa hai người cùng nhau ăn cơm bên triền núi sau trường học, nhu tình mật ý triền miên.
Cát Vi Dân vẫn uống canh xương đến xuất thần, Cao Tân lại sát phong cảnh mà chen ngang.
“Tiểu Cát~”
“Cái gì?”
“Nước canh bị cậu uống hơn phân nửa rồi.”
Cát Vi Dân cúi đầu nhìn bình thủy đã thấy đáy, đen mặt.
“Hắc hắc, bất quá tớ không ngại chia sẻ nước canh trong miệng cậu đâu… Ui ui…”
Cát Vi Dân cầm một miếng sườn to nhét vào miệng cậu ta, Cao Tân bị nghẹn chỉ biết ô ô kêu.
~*~*~*~
Ôi, máy tính đểu, loay hoay cả buổi mới up đc chương mới ;__; sự nghiệp up truyện gian nan, may mà đã hết
Danh Sách Chương: