• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Lấy Đức Phục Người, Không Phục Thì giết!

Ánh mắt của Hoa Hồng Đen híp lại, uy áp lạnh lẽo làm người khác có loại cảm giác lạnh giá tỏa ra bốn phía, làm cho tất cả mọi người ở đây nhịn không được đều run rẩy.

Thiếu niên tên Tần Lãng, tự nhiên cũng đã nhận ra được Hoa Hồng Đen đang đang tức giận, hiện tại trong lòng của hắn cũng có một chút lo lắng và bất an.

Nhưng lúc này, mọi người cũng không chú ý tới trên ngón tay của hắn đang mang một chiếc nhẫn màu xanh biếc, chiếc nhân này hơi hơi lóe lên một cái, nỗi sợ hãi trong lòng của hắn liền toàn bộ biến mất.

Khóe miệng của hắn giương nhẹ, hai chân bắt chéo, khuôn mặt mang theo vẻ bất cần đời, lạnh nhạt cười nói:

"Làm sao? Đường đường là Hoa Hồng Đen, chỉ thua chút tiền như vậy liền nổi giận rồi sao? Vậy sau này ai còn dám đến chơi ở sòng bạc của cô nữa? Không cho phép người khác thắng tiền, thì chơi còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"

Hoa Hồng Đen giật mình, ánh mắt liếc một vòng bốn phía, nhìn thấy bên trong ánh mắt của mọi người ở đây đều có chút cổ quái.

Chuyện này khiến trong lòng của Hoa Hồng Đen có chút căng thẳng, nàng hận tên thiếu niên trước mặt này.

Nếu như hiện tại nàng xuất thủ đối phó Tần Lãng, việc làm ăn sau này của nàng cũng không cần làm tiếp nữa rồi.

Tên thiếu niên đáng chết này vậy mà biết được điểm yếu của nàng!

Mà lại... cái ánh mắt của hắn thật sự rất đáng ghét!

Nhìn Hoa Hồng Đen không có ra thủ đoạn gì nữa, khóe miệng của Tần Lãng tạo ra một đường cong.

Hắn tựa lưng về phía sau ghế, cánh tay để lên đầu gối, đắc ý cười nói:

"Chia bài, chia bài đi nào! Hôm nay bản thiếu muốn chơi lớn một trận mới được!"

Người chia bài là một cô gái xinh đẹp mặc một bộ quần áo tây màu đen, nàng lén nhìn Hoa Hồng Đen, hơi hơi cắn môi, sắc mặt có chút do dự.

Sắc mặt của Tần Lãng lạnh lùng.

"Này! Lỗ tai của cô bị điếc phải không? Nhanh chia bài cho bản thiếu, có nghe hay không?"

Trong lúc tên thiếu niên họ Tần đang phách lối, một giọng lói bình thản từ phía sau lưng truyền đến.

"Nếu cậu đã muốn chơi như vậy, không bằng... Tôi chơi với cậu được chứ?"

"Hã?"

Tần Lãng quay đầu nhìn lướt qua, mọi người cũng quay đầu nhìn lướt qua, tất cả đều có chút nghi hoặc.

"Tên kia hình như là một tên công tử đi với Hoa Hồng Đen đây mà."

"Tên nhóc con này có lai lịch gì đây? Lại ra mặt vì Hoa Hồng Đen, chẳng lẽ là tình nhân của Hoa Hồng Đen sao?"

"Không thể nào? Cậu ta còn trẻ như vậy. Mà lại... mới vừa rồi Hoa Hồng Đen rất cung kính đối với cậu ta, Hoa Hồng Đen cũng không dám đi ngang hàng cùng hắn đây này!"

Trong lúc mọi người đang nghị luận, Lăng Việt từng bước một đi đến đứng đối diện Tần Lãng.

Hoa Hồng Đen liền vội vàng tiến lên nói nhỏ nhẹ:

"Thiếu chủ, Hoa Hồng làm sao dám để ngài ra mặt chứ? Để thuộc hạ sai người trừng trị tên nhóc con này một chút là được rồi"

Lăng Việt đưa tay ngăn cản.

"Quỷ Cốc chúng ta, luôn luôn lấy đức phục người."

Nói xong, hắn nhìn Tần Lãng một chút.

"Dám chơi sao?"

Tần Lãng sững sờ, chợt khẽ cười một tiếng.

"Chê cười, trên đời này vẫn chưa có người nào mà bản thiếu đây không chơi dám chơi! Nhưng ngược lại phải nói đến anh bạn này, chơi với bản thiếu nếu có thua thì cũng đừng thua đến lúc không còn quần để mà mặc nha."

Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt, không vui không giận.

"Nếu đã như vậy, liền chia bài đi!"

"Được, chia bài, chia bài!"

Cô gái xinh đẹp chia bài nhìn Hoa Hồng Đen một chút, Hoa Hồng Đen khẽ gật đầu, nàng liền lập tức xáo bài rồi chia bài.

Lăng Việt vỗ tay phát ra tiếng, Minh Thừa thì cười hắc hắc, đem toàn bộ thẻ đánh bạc ở trong ngực vứt xuống.

"Tôi có 200 triệu, cậu cũng có 200 triệu, một ván định thắng thua."

Tần Lãng nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt của hắn có một ánh sáng màu xanh lục không ngừng lấp lóe.

Nếu như hắn thắng, thì có 400 triệu!

"Tốt! Tôi theo! Bất quá tôi phải nói trước, nếu như tôi thắng thì các ngươi phải để cho tôi rời khỏi chỗ này! Nếu như các ngươi muốn ngăn cản tôi, vậy chính là các ngươi là loại người ỷ mạnh hiếp yếu, ăn cướp của người khác."

Lăng Việt thản nhiên bảo:

"Yên tâm, chỉ là mấy trăm triệu mà thôi, tôi còn chướng mắt số tiền này."

"Cắt! Phách lối! Mấy trăm triệu còn chướng mắt, khoác lác cái gì chứ? Bất quá tôi cũng chả quan tâm cho lắm, dù sao số tiền này cũng là của người khác đưa cho tôi sài mà, ha ha ha...."

Nói đến đây, Tần Lãng bỉ ổi cười một tiếng, lập tức đem một đống thẻ đánh bạc ở trước mắt, toàn bộ đẩy đến trung tâm của chiếu bạc.

"Anh bạn, cậu chuẩn bị xong chưa? Đợi chút nữa mở bài, cũng đừng khóc nha!"

"Cậu nói nhảm nhiều quá rồi đấy, mở bài đi."

"Được! Cậu nhìn kỹ đây!"

Tần Lãng đứng dậy, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, tay của hắn sờ lên chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái.

Trong nháy mắt, chiếc nhẫn xanh biếc này hơi hơi lóe lên một ánh sáng màu lục, chỉ tại đang ở dưới ánh đèn, mọi người còn tưởng rằng là ánh đèn bị phản xạ nên chưa từng để ý.

Sau đó, Tần Lãng một tay cầm lấy quân bài ở trên mặt bàn lật lên, mọi người cùng nhau hít sâu một hơi.

Ba tấm sáu!

Tần Lãng ngửa mặt lên trời cười to.

"Ha ha ha... Thế nào? Tôi có ba tấm sáu, anh bạn làm sao thắng được tôi nhỉ? 400 triệu, toàn bộ thuộc về tôi rồi!"

Vừa dứt lời, hắn giang hai cánh tay liền chuẩn bị ôm hết thẻ đánh bạc, lúc đó sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt gằn giọng:

"Cậu không cảm thấy đi có chút vội vàng sao?"

Tần Lãng sững sờ, chợt cười lạnh hỏi:

"Nóng vội lại như thế nào? Anh bạn căn bản không có khả năng thắng tôi nha!"

" Vậy sao ~?"

Lăng Việt ồ một tiếng, liền lập tức đem ba tấm bài lật lên, mọi người tại chỗ hét lên một tiếng.

"Bà mẹ nó! Ba tấm A! Cái này đặc biệt, Đổ Thần tại thế !"

"Tên này làm sao có vận may trâu bò như vậy chứ? Bài khó như vậy cũng bị hắn lấy ra được sao?"

Lúc này Tần Lãng cũng sửng sốt mấy giây, hắn đột nhiên chỉ thẳng mặt Lăng Việt quát lớn:

"Cậu gian lận! Rõ ràng người có ba tấm bài xấu, làm sao có khả năng là ba tấm A chứ?"

Lăng Việt nhàn nhạt nhìn hắn một chút hỏi:

"Làm sao ngươi biết, bài của ta là bài xấu?"

"Ta...."

Tần Lãng vừa muốn nói gì đó, đảo mắt liền che miệng lại. Sau đó, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Tiêt.

"Xem như cậu lợi hại! Chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Lúc tên thiếu niên vừa mới quay người định rời đi, lập tức có mấy tên thủ hạ của Hoa Hồng Đen từ bốn phía bao vây hắn.

Sắc mặt của Tần Lãng nhất thời trở nên rất khó coi.

"Mấy người định làm gì? Không phải nói, đánh xong ván này liền để cho ta đi sao?"

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

"Cậu chỉ nói là nếu như cậu thắng thì cho cậu rời đi, cũng không có nói... Thua, cũng để cho cậu rời đi nha."

"Anh — —!"

Tần Lãng khẽ cắn môi.

"Anh không phải nói, ngươi lấy đức phục người hay sao? Chuyện này là như thế nào?"

Nụ cười ở trên mặt của Lăng Việt dần dần biến mất, một cỗ khí thế chậm rãi bay lên.

"Lời nói lúc nãy tôi vẫn chưa nói xong."

"Lấy đức phục người, không phục... Thì giết!"

"Đáng chết! Anh cho rằng, bằng mấy tên rác rưởi này thì có thể ngăn cản tôi sao? Tần Lãng tôi cũng không phải loại người bị hù dọa mà lớn lên nha! Anh tốt nhất mau để cho bọn họ cút đi, nếu không đợi chút nữa, sẽ có ngươi phải khóc lóc cầu xin tha mạng đấy!"

Lăng Việt nghiêng người ở trên ghế, học bộ dáng của Tần Lăng lúc trước, hai tay thả ở sau ót, đầu gối lên tay.

"Vậy thì tôi chống mắt nhìn xem. Mời cậu bắt đầu biểu diễn đi nào."

Hai tay của Tần Lãng nắm chặt lại.

"Đây chính là anh ép tôi! Không nên trách tôi!"

Dứt lời, hắn quay người một chân đạp ra ngoài.

Tốc độ của hắn rất nhanh, so với người bình thường còn mau lẹ hơn rất nhiều, một chân đạp trúng một tên bảo vệ sòng bại, lập tức tên bảo vệ này liền bị đạp bay xa hơn mười mét!

Sau đó, cậu ta nhảy lên một cái, nhào vào trong đám người, cậu ta giống như hổ lạc vào bầy dê, đấm hết bên phải liền đến bên trái, từng nắm đấm của cậu ta được tung ra với tốc độ khủng khiếp.

Trong lúc nhất thời, những tiếng kêu rên thảm thiết liên tục vang lên.

Mỗi một giây đều có hai ba tên bảo vệ ngã xuống, nhưng Tần Lãng lại càng đánh càng hăng, những tên bảo vệ này liền đến góc áo của hắn cũng không chạm vào được.

"Ha ha ha ha... Một đám người vô dụng, đến đây! Hôm nay bản thiếu nhất định phải đánh cho đã mới được!"

"Chỉ bằng những tên rắc rưởi như các ngươi cũng muốn ngăn cản Tần Lãng ta sao? Một đám đồ bỏ đi, muốn chết!"

Lúc này, các quý khách ở trong sòng bạc đều hoảng sợ chạy loạn khắp nơi.

Tần Lãng càng đánh càng hăng, hắn giống như Thần Linh, uy phong lẫm liệt!

Hoa Hồng Đen có chút lo lắng.

"Thiếu chủ, tên nhóc con này giống như là một tên cao thủ có tu luyện võ đạo, hay là chúng ta báo cảnh sát?"

Lăng Việt híp mắt, hắn mỉm cười bảo:

"Không vội, lại để cho hắn nhảy nhót thêm vài giây."
Chương 17: Tàn hồn Tiên Vương!

Tần Lãng càng đánh càng vui vẻ, võ công kỹ pháp cũng càng phát huy thuần thục.

Càng đánh về sau, cậu ta đã không cần phải sử dụng quyền nữa, hai tay của cậu ta đặt ở sau lưng, lúc này cậu ta chỉ cần dùng chân để đá cũng đủ làm cho đám bảo vệ sòng bạc không tiến gần lại được.

"Một đám vô dụng, các ngươi chỉ có một chút bảnh lãnh đó thôi sao? Có còn ai lợi hại nữa không? Nếu không có thì đừng lãng phí thời gian của bản thiếu gia!"

Minh Thừa hung hăng gắt một cái.

"Ta nhổ vào! Thiếu chủ, thuộc hạ nhịn không được nữa rồi, tên nhóc con này thật là quá ngông cuồng!"

Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu nói:

"Đi chơi với hắn một lúc đi."

"Tuân lệnh!"

Dứt lời, Minh Thừa cười hắc hắc, hai chân dậm xuống mặt đất một cái, thân thể của hắn trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía Tần Lãng.

Lúc này Tần Lãng đang vui vẻ chơi đùa với đám bảo vệ, bỗng nhiên cậu ta cảm giác được ở sau lưng hắn có một cỗ uy áp mạnh mẽ đang tiến lại gần, chỉ trong nháy mắt hai con ngươi của hắn chợt co rút lại.

"Không tốt!"

Hắn quay đầu liền tung ra một đấm, quả đấm này của cậu ta vừa vặn đối cứng với chân của Minh Thừa, ngay lập tức Tần Lãng bị đạp bay ra xa, thân thể của cậu ta đụng ngã hết mấy cái bàn lớn.

Lúc cậu ta rơi xuống mặt đất liền phun ra một ngụm máu tươi, một cánh tay của cậu ta coi như cũn bị đánh gãy hoàn toàn.

"Thực lực thật là mạnh!"

Sắc mặt của Tần Lãng cực kì nghiêm trọng, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Minh Thừa.

Minh Thừa bẻ bẻ cổ, từng bước một đi về phía hắn.

"Nhóc con, mày cũng cứng đấy, ăn một đạp của tao mà cũng chỉ gãy một cánh tay, rất tốt! Bất quá, tiếp đó mày cũng không còn may mắn như vậy nữa nha."

Mình Thừa lắc lắc nắm đấm của mình, phát ra một tiếng nổ lớn, cương khí bao trùm xung quanh nắm đấm, tro bụi ở trong không khí đang không ngừng quanh quẩn xoay tròn không ngừng.

Nhưng vào thời khắc này, Tần Lãng lại đột nhiên ra tay trước!

Chỉ thấy hắn giơ cánh tay phải của mình lên cao, chiếc nhẫn màu xanh biếc đeo ở trên ngón tay của hắn tản mát ra một loại ánh sáng màu xanh.

"Chết đi cho ta!"

Dứt lời, một tay của hắn chém xuống, ngay lập tức có một đạo cương khí vô địch ép thẳng đến phía Minh Thừa, trong nháy mắt con ngươi của Minh Thừa co rụt lại.

"Đáng chết! Tên nhóc con này làm sao đột nhiên lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy?"

Cái loại lực lượng này thật sự quá mạnh mẽ rồi, tốc độ cũng nhanh vô cùng, đến mức làm cho Minh Thừa căn bản là không có cách nào kịp thời chống cự được.

Hắn vội vàng ngưng tụ lại cương khí của mình, nhưng cương khí còn chưa thành hình thì đao khí đã chém tới trên người, thân hình của Minh Thừa giống như như đạn pháo liền trực tiếp bị chấn bay ra ngoài xa xa.

Quần áo của Minh Thừa vỡ tan, ở trước ngực có một vết chém dài còn đang rỉ ra máu.

Tần Lãng cười đắc ý, hắn bước về phía trước một bước, trực tiếp bỏ qua Minh Thừa, mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Lăng Tiêu.

"Nhóc con, là ngươi ép ta! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất giết hắn!"

"Đời sau nhớ kỹ, không nên tùy tiện trêu chọc cái tên "Tần Lãng" này!"

Tần Lãng dứt lời, lại lần nữa chém ra một đao, cỗ cương khí của một đao này so với một đao lúc trước hắn chém Minh Thừa còn muốn cuồng hơn, mạnh hơn, khí thế càng lớn hơn nhiều lần!

Giờ khắc này, toàn bộ đồ đạc ở tầng hai đều bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này tàn phá.

Gió lớn tùy ý thôi mạnh, ánh đèn lấp lóe, giống như tận thế!

Đám người Hoa Hồng Đen đều hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, những tiếng hét ở trong đại sảnh vang lên từ bốn phía, tất cả mọi người đang ở chỗ này liền điên cuồng chạy trốn!

Duy chỉ có Lăng Tiêu vẫn ngồi trên ghế, sắc mặt của hắn không có một chút hoảng sợ nào cả.

Khi một đao kia chém tới, Lăng Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại. Tần Lãng nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, khóe miệng của hắn giương nhẹ, ở trong mắt hắn suy đoán, bây giờ Lăng Tiêu đã triệt để buông tay rồi!

Nhưng... Ngay lúc một đao kia cách cái trán của Lăng Tiêu khoảng cách rất nhỏ, không đến mười cm, đột nhiên hai mắt của Lăng Tiêu mở ra, ở sâu trong hốc mắt của hắn hiện lên một loại ánh sáng màu vàng như điện chớp bắn ra ngoài.

Một lát sau...

Gió ngừng thổi...

Đèn ngừng lung lay...

Tần Lãng ngã xuống đất...

Máu tươi bắn ra bốn phía...

Tất cả mọi thứ đều khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Lăng Tiêu chậm rãi đứng dậy, hắn hướng về phía bên ngoài mà đi.

"Tối nay chơi rất vui vẻ, Hoa Hồng, dọn dẹp một đi."

"Vâng, Thiếu chủ!"

Hoa Hồng cố gắng chèn ép sự hoảng sợ ở trong lòng của mình xuống, hai mắt nàng nhìn về phía bóng lưng kia, lúc này trong lòng của nàng thật sự triệt để kính trọng rồi!

...

Sau mười phút, Minh Thừa hùng hùng hổ hổ đi tới trên xe.

"Con mẹ nó, hôm nay thật sự là xúi quẩy. Không nghĩ tới cả ngày đánh ngỗng, hôm nay lại bị ngỗng mổ vào mắt! Thiếu chút nữa đã bị tên nhóc con kia đánh cho trọng thương rồi!"

Lúc này vẻ mặt của Tú Nhi lộ ra sự quan tâm hỏi khẻ:

"Minh gia, vết thương trên người của ngài như thế nào rồi? Có cần để Thiếu chủ xem giúp ngài một chút hay không?"

"Yên tâm đi, không chết được! Lại nói hôm nay tôi làm Thiếu chủ bị mất mặt, tôi không còn mặt mũi nào để Thiếu chủ chữa bệnh cho tôi."

Dừng một chút, cậu ta lại mở miệng hỏi:

"Thiếu chủ, cái tên nhóc con kia rốt cuộc là ai? Thuộc hạ nghe Hoa Hồng nói là tên nhóc con này cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn, lại thi rớt đại học, hắn vừa mới nghĩ học mấy ngày liền đi làm công việc rửa chén đĩa ở một quán rượu, làm sao đột nhiên lại trâu bò như vậy? Chẳng lẽ người tu luyện võ đạo ở thế tục đều ẩn tàng sâu như vậy sao?"

Lăng Tiêu cười cười, bàn tay mân mê chiếc nhẫn màu xanh biếc.

"Không phải hắn ẩn giấu thực lực, mà là hắn có vận may không tệ. Nếu như không phải đụng phải tôi, thì hôm nay... Cậu không giết được cậu ta đâu! Không chỉ là như thế, cậu ta sẽ còn dần dần mạnh lên, có thể trèo lên đỉnh của Giang Châu, thành tựu của cậu ta rất to lớn. Nếu nói về tương lai thì nói không chừng cậu ta còn muốn một mình xông lên Quỷ Cốc giết cậu, để báo mối thù của ngày hôm nay. Sau đó thể diện của Quỷ Cốc cũng sẽ mất hết, đến lúc đó thì toàn bộ người của Quỷ Cốc liền động thủ chém giết cậu ta, nhưng sau cùng... Tất cả cũng sẽ trở thành điểm kinh nghiệm cho người ta mà thôi."

"Hít hà ~!"

Minh Thừa hít sâu một hơi.

"Chẳng lẻ tên nhóc con này là thiên thần chuyển thế sao? Nếu không phải thì làm sao lại lợi hại như vậy được?"

"Không, hắn cũng chỉ là một tên sâu kiến mà thôi!"

"Chỉ là... Hắn nhặt được một lão già..."

...

Sau khi trở lại khách sạn lớn Giang Châu, Lăng Tiêu nằm ở trên giường, đem chiếc nhẫn ở trong tay giơ lên, rót vào một tia chân khí.

Sau khi hấp thu được tia chân khí, lúc này chiếc nhẫn phát ra ánh sáng rạng rỡ, lập tức đem cả căn phòng bao phủ, Lăng Tiêu cũng không ngoại lệ.

"Con kiến hôi to gan, vậy mà dám can đảm giết hại truyền nhân của bản Tiên Vương, tội của ngươi đáng chết ngàn lần!"

Một giọng nói vang lên, thì ở trong căn phòng liền xuất hiện một đạo hư ảnh màu vàng trông cực kỳ uy nghiêm.

Hư ảnh này chính là một nam tử khí phách, có thể nói là tóc bạc mặt hồng hào.

Tuy là hư ảnh, nhưng khí thế lại sắc bén vô cùng.

Hai tay của hắn đặt ở sau lưng, một đôi mắt hổ ở trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nằm ở trên giường, gối lên cánh tay của mình, có chút hăng hái nhìn về hắn.

"Hạ giới vị diện, sẽ không có khả năng xuất hiện Tiên Vương mới đúng, ngươi làm thế nào lại đi vào được hạ giới vị diện?"

Tàn hồn Tiên Vương đột nhiên giật mình, ánh mắt híp lại.

"Ngươi... Là người phương nào? Vì sao không sợ ta?"

Lăng Tiêu thản nhiên nói:

"Hiện tại, là ta đang hỏi ngươi!"

"Hừ!"

Cái cằm của Tàn hồn Tiên Vương hếch cao lên.

"Ngươi thật to gan, ta chính là tàn hồn Tiên Vương, tại sao ngươi đám vô lễ với ta như thế?"

Lăng Tiêu hơi híp mắt lại.

"Ta cho ngươi 5 giây, quỳ xuống nói xin lỗi, ta tha cho ngươi một lần."

"Im ngay, ngươi chỉ là một tên nhóc con! Lại nhiều lần vô lễ với bản Tiên Vương, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản Tiên Vương là dễ bị dọa sợ hay sao? Xem ra ta không cho ngươi nếm thử một chút dạy dỗ, thì ngươi sẽ không biết được sự lợi hại của bản Tiên Vương!"

Lăng Tiêu lắc đầu, thở dài một tiếng.

"Thôi, nói chuyện với ngươi, quả thực giống như là đàn gãi tai trâu mà!"

Dứt lời, mí mắt của Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, trong lúc đó một cỗ uy thế vô danh bắt đầu tỏa ra.

Lúc này thân thể của Tàn hồn Tiên Vương chấn động, nhất thời mở to hai mắt mà nhìn.

"Cái này... Khí thế kia? Cái này... Ngươi là Tiên Đế? Tiên Tôn? Không... Cho dù là Tiên Tôn cũng không có khả năng có loại khí thế này! Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai?"

"Ta là người mà ngươi chọc không nổi!"

Dứt lời, khí thế của Lăng Tiêu hoàn toàn đem hắn nghiền thành cặn bã!

.
Chương 18: Phía sau sám hối chính là tuyệt vọng!

Tàn hồn Tiên Vương bị hủy diệt, Lăng Việt vung tay lên, nhẫn phỉ thúy lại lần nữa rơi vào trong tay.

"Đáng tiếc, thực lực của tôi còn chưa trở lại thời kì mạnh nhất, nếu không thì chỉ cần liếc một chút cũng đủ để xem thấu trí nhớ của tên này, cũng không cần ngồi đây lãng phí nước miếng. Có điều lấy được chiếc nhẫn này cũng không tệ, không gian để đồ cũng không nhỏ!"

Dứt lời, hắn đem chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, hai mắt liền nhắm vào, chỉ trong chốc lát, hắn liền rơi vào trạng thái tu luyện.

Hôm sau, ở bệnh viện khoa chỉnh hình Giang Châu.

Đám người Tống Vũ Hân đều tập trung ở trong phòng bệnh của Triệu Cường.

Triệu Cường bưng lấy cánh tay gãy của mình, một đôi mắt tràn đầy sự oán hận.

"Bác sĩ nói, xương cốt của cổ tay bị vỡ nát, cả đời này đều khó có khả năng khôi phục lại như trước."

"Tên đáng chết kia ra tay thật quá nặng!"

Triệu Cường lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.

"Các vị, tôi tuyệt không buông tha cho tên nhóc con kia, nếu không thì cả đời này của tôi sẽ không cam lòng!"

"Yên tâm đi Triệu Cường, mấy người chúng tôi đã dùng tiền tìm mấy tên lưu manh khỏe mạnh, ngay lập tức sẽ đi khách sạn lớn Giang Bắc, chắc chắn sẽ đem tay của hắn đánh gãy!"

"Không! Chỉ đánh gãy tay của hắn thì không thể làm nguôi lửa giận của tôi, tôi muốn đem tứ chi của hắn, toàn bộ đánh gãy, để cho hắn từ nay về sau chỉ có thể làm một tên ăn mày!"

Lúc này ở trên mặt của Triệu Cường hiện rõ sự tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này làm cho mấy nữ sinh có mặt tại đây đều nhịn không được sợ run cả người.

Tống Vũ Hân thoáng có chút lo lắng hỏi lại:

"Thế nhưng nếu chúng ta làm sự việc nghiêm trọng lên liệu có gây phiền phức gì hay không?"

"Sợ cái gì? Tôi nói cho Vũ Hân nghe, mọi người ở chỗ này đều có cha mẹ không giàu thì cũng có thế lực, cha mẹ của chúng ta đều là những người có máu mặt tại đất Giang Châu này. Tùy tiện vứt ít tiền, móc nối chút quan hệ, ha ha ha... Đừng nói là đem hắn đánh cho tàn phế, cho dù đánh chết hắn đi nữa thì có ai có thể đụng đến chúng ta?

"Khi tôi 16 tuổi, uống mấy cái chai bia sau đó lái xe đụng chết một lão già, cha tôi bỏ ra 2 triệu lo liệu mọi việc, không phải bây giờ tôi vẫn sống tốt đó sao? Chúng ta muốn tiền có tiền, muốn người có người, sợ cái gì?"

"Không sai, Triệu Cường tôi sẽ lái chiếc Audi của cha tôi đến để làm thanh thế chúng ta lớn thêm, đi thôi, đi tới khách sạn lớn Giang Châu nào."

"Được!"

Triệu Cường nheo mắt lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện.

"Tên chó chết kia, tao nhất định phải để cho mày biết, đắc tội tao là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mày!"

Nói xong, khóe miệng của hắn nhịn không được nở một nụ cười giống như ma quỷ.

Toàn bộ xương cốt bị bóp vụn, không phải nổi đau có thể chịu nổi!

...

Một đoàn người, khí thế hung hăng đi lên tầng mười một của khách sạn lớn Giang Thành.

Nhưng khi bước đến tầng mười một của khách sạn thì mọi người không khỏi có cảm giác có chút kỳ quái.

"Bây giờ là giữa trưa, tại sao ở đây lại không có ai nhỉ?"

"Đừng nói là tên nhóc con kia cũng không có đến đây nha?"

Ngay tại lúc nội tâm của Triệu Cường đang thất vọng, một cô gái phục vụ với đôi giày cao gót mang theo những tiếng động cộc cộc cộc đi tới.

"Xin chào các vị, xin hỏi bên trong các vị ai là Triệu Cường tiên sinh?"

Triệu Cường sững sờ, nghi ngờ nói:

"Chính là tôi."

"Ngài khỏe chứ Triệu Cường tiên sinh? Khách hàng cũ của chúng tôi muốn mời ngài cùng bạn của ngài vào phòng nói chuyện."

"Khách hàng của các cô? Tìm tôi sao?"

Đám người Triệu Cường hai mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không hiểu chuyện gì đang xãy ra.

Cô gái phục vụ tươi cười trả lời:

"Không sai, chính là mời các vị, mời các vị theo tôi."

Mấy người nhìn nhau, Triệu Cường khẽ cắn môi, nói:

"Đi thôi, tôi cũng muốn đi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì

Khi đám người Triệu Cường vừa mới đi tới phòng, thì phát hiện Lăng Việt đã ở trong phòng rồi, mọi người nhìn thấy ở trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn một nồi lẫu, bên cạnh thì phối đồ ăn phong phú, còn có thêm mấy bình Kim Trang Vodka.

"Các ngươi đến rất đúng lúc, ngồi đi."

Lăng Việt thản nhiên ăn một miếng thịt dê nướng, mấy người đều đưa ánh mắt nhìn về Triệu Cường, Triệu Cường khẽ cắn môi, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi đối diện với Lăng Việt, còn những người khác cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu Cường.

Nhìn thấy Lăng Việt không chút kiêng kỵ ngồi ăn thịt dê, Triệu Cường tức giận liền dùng tay vỗ mạnh xuống bàn một cái.

"Nhóc con, mày đừng tưởng rằng mời tụi tao ăn bữa cơm, tao sẽ tha thứ cho mày chuyện mày đánh gãy tay của tao! Tao cũng không phải loại dễ dàng như vậy! Mày làm gãy tay của tao, tao tuyệt không tha cho mày!"

Lăng Việt thổi thôi một miếng thịt dê, vừa ăn vừa nói:

"Đừng hiểu lầm, ta hôm nay mời các ngươi ăn cơm, không phải là muốn xin lỗi các ngươi."

Triệu Cường nhất thời vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lăng Việt giận dữ hét:

"Mày dám đùa giỡn tao? Mày có tin tao có thể giết chết mày hay không?"

Lăng Việt liền nhìn cũng không nhìn hắn, tiếp tục ăn đồ ăn.

"Tôi cũng không chạy các cậu gấp cái gì?"

Triệu Cường nghe vậy, mới chậm rãi ngồi xuống.

"Nhóc con, mày cũng không cần phải phách lối, tranh thủ thời gian quỳ xuống dập đầu xin lỗi bản thiếu, có lẽ bản thiếu gia còn có thể lưu cho mày một hơi, để mày sống lâu thêm một thời gian nữa. Nếu không, hôm nay mày tốn bao nhiêu thời gian ăn bửa cơm này, thì một chút nữa tao sẽ đánh mày cho vừa đủ thời gian mày ăn cơm nha!"

Lăng Việt cười cười.

"Tôi không phủ nhận, dù sao các anh đối với bạn học cũ của mình đều có thể tùy ý nguyền rủa, chế giễu, thì đối với một người xa lạ thì có thể tốt hơn chỗ nào chứ?"

Mấy người khẽ giật mình, Triệu Cường chợt cười lạnh hỏi:

"Người mày nhắc đến là Lăng Việt? Hừ, chuyện này cũng không trách được tụi tao nha! Là vì một nhà của hắn chọc phải người không nên chọc, đáng đời!"

Tống Vũ Hân nghe thấy Triệu Cường soi mói về gia đình của Lăng Việt, hắn cũng tiếp tục châm dầu vào lửa, hững hờ cười nói:

"Hình như tôi có nghe nói, chính vì mẹ của Lăng Việt câu được thiếu gia của một gia tộc lớn tại Yến Kinh cho nên mới rơi vào kết quả như vậy!"

"Nghĩ không ra mẹ của Lăng Việt thế mà còn là một ả dâm phụ. Dạng người như vậy, thì làm sao có thể sinh ra được loại người tốt đẹp gì chứ? Nếu Lăng Việt không chết, khẳng định cũng không phải kẻ tốt lành gì."

Lúc này sắc mặt của Lăng Việt trở nên lạnh lùng, hiện tại hắn giống như một lão già trăm tuổi, đã sớm coi nhẹ lòng người bạc bẽo ở thế gian này.

Hắn để đũa xuống, một hơi uống cạn một chai Vodka.

"Cường Tử."

Một tiếng Cường Tử này, làm cho thân thể của Triệu Cường chấn động, ở trong trí nhớ của hắn tựa hồ như là rất lâu rồi không có ai kêu hắn như vậy.

"Cậu có nhớ, năm đó mỗi ngày cậu trốn học đi chơi nét, là ai dùng bả vai để cậu giẫm lên leo tường?"

"Hân Hân."

"Cậu có nhớ, năm đó chuyến làm ăn của Tống gia thất bại, là ai giúp đỡ Tống gia? Trợ giúp Tống gia vượt qua cửa ải khó khăn đó?"

"Tiểu Long."

"Cậu có nhớ, năm đó mẹ của cậu bệnh nặng, là ai để cha mẹ của mình bôn ba trong đêm tuyết suốt 400km để tới cứu mạng sống của mẹ cậu?"

"Các cậu có từng nhớ đến, đã từng có một tên thiếu niên mua nước cho các cậu, làm việc giúp các cậu, cùng các cậu chơi bóng rổ, tốn một thời tuổi thanh xuân để ở bên các cậu chăng?"

Trong phòng yên lặng lại, mọi người toàn bộ trừng to mắt, trong lòng rung động.

"Mày... Mày là Lăng Việt?"

Mí mắt của Lăng Việt có chút đỏ, hắn hít thở sâu một hơi rồi đứng dậy chỉnh sửa lại áo khoác.

"Hôm nay, bữa cơm này chính là buổi liên hoan đầu tiên sau năm năm gặp lại, cũng coi như là... Bữa cơm cuối cùng của các cậu đi."

"Ăn đi, tôi đã bao hết toàn bộ tầng 11 này, hôm nay... Sẽ không có người nào tới quấy rầy các cậu! Tôi đã ăn xong rồi, các cậu tùy ý."

Lăng Việt cười cười, hướng về mọi người cúi đầu một cái, quay người rời đi.

Mọi người trầm mặc rất lâu, trong lòng không ngừng rung động, những suy nghĩ ở trong đầu đều dừng lại!

Ở trong suy nghĩ của họ, tên thiếu niên vốn đã chết vậy mà lại trở về còn chính mắt nhìn thấy trò hề của bọn họ!

Giờ khắc này, trên mặt mọi người đều toát ra lửa giận.
Chương 19: Bức Thoái Vị? Muốn Chết?

Sau khi sững sờ trong chốc lát, Triệu Cường đột nhiên lấy lại tinh thần.

"Đâu rồi? Sao lại để cậu ta trốn thoát rồi?"

"Đúng rồi? Chúng ta vừa mới chỉ lo ngẩn người, kết quả lại để tên oắt con này chạy thoát!"

"Mẹ nó! Mau đuổi theo!"

Mấy người liền vội vàng đứng lên, nhưng lúc này mới phát hiện, không biết cửa phòng từ bao giờ đã bị người khác từ bên ngoài khóa lại.

"Đáng chết! Tên đáng chết này, cậu ta muốn làm cái gì đây?"

Đám người Triệu Cường tức giận đá cửa.

Mà Tống Vũ Hân dường như nghĩ tới điều gì, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước, cùi chỏ không cẩn thận đẩy ngã một bình Vodka.

"Phanh"!

Tiếng thủy tinh vỡ nát giống như tiếng chuông vang lên gõ vang trong lòng của mọi người, làm cho mọi người giật nảy mình.

"Tống Vũ Hân, cậu làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?"

Tống Vũ Hân nuốt nước miếng một cái, ở trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn đến mọi người run rẩy nói ra:

"Các ngươi có nhớ hay không, Lăng Việt mới vừa nói cái gì?"

"Nói cái gì?"

"Cậu ta nói... Đây là bửa liên hoan đầu tiên sau năm năm, cũng là bữa ăn cuối cùng của chúng ta đó?"

Trong lòng mọi người run lên, ánh mắt của Triệu Cường trợn thật lớn.

"Mẹ nó! Tên chó chết này! Đây là cậu tamuốn giết chết chúng ta sao?"

"Tên chó má này, cậu ta tưởng mình là cái loại gì rồi chứ? Hiện tại cậu ta chỉ là một tên phế vật không cha không mẹ, vậy mà cũng dám ra tay với chúng ta sao?"

"Nhanh! Mau gọi điện thoại cho cha mẹ, giết chết tên khốn kiếp này!"

Lời nói chỉ vừa dứt, đột nhiên điện thoại của một tên thiếu niên gọi là Tiểu Long liền vang lên.

"Quá tốt rồi, tôi còn chưa gọi điện thoại, cha của tôi đã gọi đến! Tôi sẽ kêu cha tôi đến cứu chúng ta ngay!"

Nói xong, vẻ mặt của hắn rất đắc ý nhận nghe điện thoại.

"Này! Ba! Ba đã tan ca chưa vậy? Con gặp một chút phiền phức, ba mau tới giúp con."

"Giúp cái đầu mẹ mày!"

Ở trong điện thoại trực tiếp truyền tới một giọng nói tràn đầy giận dữ, lập tức làm cho khuôn mặt của Tiểu Long mếu máo.

"Ba! Có chuyện gì vậy?"

"Đừng gọi tao là ba! Tao không có loại con trai ngu như lợn như mày! Mẹ mày cái đồ ngu ngốc, mày dám đắc tội với người không nên đắc tội, mày lừa tao thảm quá rồi! Bây giờ tao đã bị mất chức, mẹ của mày cũng bị sa thải, nhà chúng ta xong rồi! Lại không thời gian xoay sở! Mày cũng không cần phải về nhà, tự mà lo cho bản thân đi!"

Cha của Tiểu Long mắng xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Tiểu Long triệt để hoá đá, chiếc điện thoại di động đang nằm trong tay của hắn im ắng trượt xuống đất vỡ nát.

Những người khác liền ngẫn ngơ.

Triệu Cường vội hỏi:

"Tiểu Long, ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Long đắng chát cười một tiếng.

"Xong, đều xong rồi! Chúng ta quá ngu xuẩn! Tất cả những chuyện này đều là chúng ta tự làm tự chịu! Nếu là chúng ta có chút lương tâm, thì làm sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay chứ?"

"Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!"

"Con mẹ mày não bị hư rồi à? Đừng để ý tới cậu ta, nhanh chúng ta nhanh gọi điện thoại."

Triệu Cường bận bịu kêu gọi những người khác gọi điện thoại, nhưng mà tất cả mọi người đều bị cha mẹ gọi điện thoại đến trước.

Chỉ sau vài phút, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hơi thở của sự tuyệt vọng lập tức lan tràn khắp căn phòng...

...

Lăng Việt rời khỏi khách sạn lớn Giang Châu thì đi về hướng về phố xá đông đúc.

Ở chỗ đó, hắn còn có một cái hẹn.

Hắn vốn là muốn cho đám người Triệu Cường một cơ hội.

Nhưng đáng tiếc đám người Triệu Cường cũng không có nắm bắt lấy.

Điều quan trọng nhất là lúc mà bọn họ nhục mạ mẹ của Lăng Việt, cái loại thái độ và nụ cười tùy ý đó cũng đã hoàn toàn đóng băng một tia tình bạn còn sót lại ở trong lòng của Lăng Việt.

Lăng Việt xuyên qua mấy con phố đi vào một quán Cafe có tên là Hắc Miêu, quán cafe này cũng không tính lớn lắm nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp.

Năm năm trước đó, lúc Lăng Việt còn đi học tại Giang Châu, thì thường xuyên cùng Mục Y Nhân uống cà phê tại trong quán cafe này

Nơi này chính là nơi mà Lăng Việt thích nhất.

Trời mưa ở Quỷ Cốc Năm năm, Lăng Việt cũng nhớ nơi này năm năm.

Chỉ cần đến nơi này thì hắn sẽ có cảm giác khác biệt.

Lăng Việt đi vào quán cafe, một cánh tay nhỏ ở bên trong không ngừng khua tay.

"Lăng Việt, ở chỗ này."

Lăng Việt cười cười, đi về phía tiếng gọi, ngồi xuống bàn.

"Mục tiểu thư tới sớm nhỉ!."

Mục Y Nhân dịu dàng cười một tiếng.

"Lăng tiên sinh mời khách, tôi đương nhiên phải cho tiên sinh một chút thể diện. Dù sao chuyến làm ăn của Omega là nhờ tiên sinh giúp đỡ mới đàm phán thành công được."

"Tiện tay mà thôi, không cần phải khách khí."

"Đúng rồi, tại sao anh lại muốn uống cà phê ở quán này?"

"Sao vậy? Quán cafe này có cái gì khác biệt sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là quán cafe này là nơi tôi cùng anh ấy thường xuyên tới."

"Vậy a, thật đúng là trùng hợp!."

...

Hai người tỉ mỉ trò chuyện một lát, không bao lâu sau thì máy thu âm ở trong quán cafe truyền tới bản tin của đài phát thanh Giang Châu.

"Sau đây là bản tin nhanh. Mười hai giờ trưa hôm nay tại tầng mười một ở khách sạn lớn Giang Châu, có một căn phòng bị bốc cháy. Trận hỏa hoạn làm cho năm học sinh cấp ba tử vong tại chỗ, năm học sinh này được xác định là ba nam hai nữ. Cảnh sát có phán đoán sơ bộ là nguồn điện của nồi lẩu bị rò rỉ gây ra hỏa hoạn dẫn đến chết người, nghi ngờ là trung tâm mua sắm không được đảm bảo tính an toàn. Trước mắt, sự việc này đang còn trong tình trạng điều tra."

Lúc này Mục Y Nhân đang uống cà phê cũng không khỏi sững sờ.

"Khách sạn lớn Giang Châu?"

Lập tức trong lòng của nàng nổi lên sự nghi ngờ liền liếc nhìn Lăng Việt một chút, cặp lông mày xinh đẹp nhăn lại hỏi nhỏ:

"Chuyện này...?"

Lăng Việt gõ gõ đồng hồ, sắc mặt lạnh nhạt trả lời:

"Khi tôi tới đây mới 12 giờ 05 phút."

"Há, xin lỗi, tôi còn tưởng rằng là đám người Triệu Cường đi tìm anh, sau đó tụi anh có xung đột với nhau."

Lăng Việt cười nhạt lắc đầu.

"Tôi còn không có ngây thơ như vậy, cần gì phải tức giận với một đám học sinh."

"Vậy cũng đúng, tôi nhìn thấy anh cũng không giống như là người bình thường, cũng không đến mức tính toán với đám người Triệu Cường."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ở bên ngoài có một cô gái mặc một bộ quân áo công sở đang nhanh chóng tiến vào bên trong quán cafe, đôi chân dài của cô gái này mặc một đôi vớ màu đen toát ra vẻ thanh lịch quyến rũ khiến cho mọi người chú ý.

Nàng chạy chậm đến bên người Lăng Việt và Mục Y Nhân, thở dốc mấy hơi rồi nói:

"Tổng... Tổng giám đốc... Không xong!"

Lông mày của Mục Y Nhân hơi nhíu, nàng để tách cà phê xuống, lời nói có chút tức giận hỏi:

"Có chuyện gì, tại sao cô lại mất lịch sự vậy? Cô không thấy tôi cùng bạn uống cà phê sao?"

"Xin lỗi Tổng giám đốc. Tôi không cố ý nhưng mà có việc gấp! Đám người Vương Đổng nói muốn tổ chức đại hội cổ đông để bầu Tổng giám đốc mới! Bọn họ hiện tại muốn ngài lập tức trở về để bàn về việc này!"

"Cô nói cái gì?"

Trong nháy mắt, lông mày của Mục Y Nhân dựng đứng lên, sắc mặt băng lãnh đáng sợ.

"Đám khốn kiếp này! Vốn là muốn mượn chuyện của Omega đem tôi đuổi xuống đài. Hiện tại tôi đàm phán thành công chuyến làm ăn với Omega, bọn họ thấy không có hi vọng liền bắt đầu chó cùng rứt giậu, trực tiếp xuống tay với tôi! Thật sự là thật ác độc mà!"

Cô gái lo lắng hỏi:

"Tổng giám đốc, làm sao bây giờ a? Đám người Vương Đổng có mưu đồ với vị trí Tổng giám đốc đã lâu. Nếu như lần này để bọn họ thành công, thì chắc chắn sau này khẳng định sẽ đem ngài đá ra khỏi tập toàn! Đến lúc đó, sợ là tập đoàn Y Nhân không còn là họ Mục nữa!"

Mục Y Nhân nghiến chặt hàm răng.

"Tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý, đi thôi, trước tiên trở về để nhìn xem bọn họ diễn trò gì rồi lại tính tiếp."

Nói xong, nàng hướng về Lăng Việt tạ lỗi nói:

"Xin lỗi Lăng tiên sinh, cám ơn anh đã mời tôi uống cà phê, nhưng tôi có việc phải đi trước!"

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

"Không có việc gì. Nếu không ngại thì tôi cùng với cô đi một chuyến. Thêm một người thì nhiều thêm một phần trợ giúp. Huống hồ tôi có người quen ở Omega, nói không chừng đến lúc đó có thể trợ giúp cho cô một chút."

Mục Y Nhân khẽ giật mình.

"Vậy thì cảm ơn anh, nhưng mà không biết có làm phiền anh hay không?"

"Không có gì, dù sao hôm nay tôi cũng rất rảnh rỗi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK