Hai người ngồi vào Rolls-Royce, Minh Thừa ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ở phía sau ngoại trừ Lăng Việt "Ngai vàng" ra, còn có một cô gái dáng người yểu điệu đang rót rượu cho Lăng Việt.
" Ha hả, một vị lão đại tặng một bình Lafite được ủ 178 năm trị giá 1,8 triệu."
Lăng Việt đung đưa chén rượu, loại rượu này rất hay được dùng với chiếc xe Rolls-Royce này.
Nhấp một ngụm rượu, Lăng Việt gật gật đầu.
"Cũng không tệ lắm."
Minh Thừa bĩu môi.
"Thiếu chủ, rượu ngon như vậy, ở trong miệng của ngài, chỉ là không tệ thôi ư?"
"Lúc trước ta tấn thăng Võ Thánh, cốc chủ mở một bình mỹ tửu thời kỳ Tần triều, bình rượu đó giá trị 340 triệu."
"...."
Xe chạy rất nhanh đến trước cổng lớn của một công ty.
Ở phía trên có một tấm bảng hiệu màu vàng.
Tập đoàn Mục thị!
"Thiếu chủ, chẳng lẽ Mục tiểu thư đang làm ở đây?."
Lăng Việt không khỏi khẽ nhíu mày.
"Cô ấy mới 18 tuổi, vì sao không lên lớp đi học?"
"Lăng thiếu có chỗ không biết, năm đó sau khi ngài xảy ra chuyện không lâu, vợ chồng Mục gia đột nhiên bệnh nặng chết bất đắc kỳ tử, Mục tiểu thư tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng không thể không nghĩ tới tâm huyết của cha mẹ, cho nên cô ấy phải nghỉ học để quản lý các mối làm ăn trong gia đình."
Lăng Việt ánh mắt híp lại, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Có quan hệ tới Hoa gia sao?"
Minh Thừa gật gật đầu.
"Năm đó chỉ có một mình Mục tiểu thư đi lên núi tìm ngài, không thể nghi ngờ việc này đã chọc giận tới Hoa gia, cho nên...."
Sát ý Lăng Việt tóe hiện tràn ngập toàn bộ trong xe, cho dù là cả ba người Minh Thừa, tài xế và cô gái rót rượu đều có thực lực mạnh mẽ nhưng cũng không chịu được khi bị cỗ uy áp này chèn ép, không thể thở nổi!
"Khụ khụ... Thiếu chủ, chúng ta sắp chết vì không thở được rồi!"
Nghe vậy, Lăng Việt hít thở sâu một hơi, mới để cho tâm tình của mình bình ổn lại.
"Hoa gia, sớm muộn cũng có một ngày, ta khiến cho các ngươi, muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Dứt lời, hắn mở cửa xuống xe.
"Các ngươi chờ ta ở đây, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được làm phiền."
"Vâng!"
Lăng Việt đi đến cửa chính, lúc này vừa vặn có một thiếu nữ từ trong cao ốc đi tới.
Đó là một bóng người gầy gò, nhưng lại tuyệt mỹ.
Tuổi tác của nàng có chút không quá tương xứng với bộ đồ OL công sở, mặc dù kiểu tóc có vẻ hơi thành thục, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ non nớt trên khuôn mặt.
Chuyện này khiến trong lòng của Lăng Việt đau như dao đâm, đau không chịu nổi.
18 tuổi, độ tuổi tươi đẹp nhất trong cuộc đời, vốn hẳn nên hưởng thụ được sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, không buồn không lo đi học!
Nhưng là bây giờ, ở độ tuổi này nàng lại phải thừa nhận một áp lực gánh vác không nên có!
Mà tất cả những điều này, đều là bởi vì hắn!
Một trận gió nhẹ thổi tới, chiếc khăn lụa trên cổ của thiếu nữ bay xuống, theo gió bay lên.
"A!"
Thiếu nữ la lên một tiếng, vội vàng đuổi theo, Lăng Việt ý nghĩ vừa động, cánh tay vung lên, khăn lụa vừa vặn rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
"Thật sự cám ơn anh, nêu không thì khăn lụa của tôi bay mất rồi."
Thiếu nữ đi tới, bốn mắt nhìn nhau, thân thể của hai người không khỏi chấn động.
"Khăn lụa của cô đây!."
Lăng Việt kìm nét sự mất bình tĩnh ở trong nội tâm, đem khăn lụa đưa tới, cô gái trong bụng đầy nghi hoặc, lại không nhịn được nghi ngờ nói:
"Nhìn anh có vẻ như muốn khóc?"
Lăng Việt sững sờ, liền vận chuyển chân khí, ánh mắt khôi phục như cũ.
"Cô hiểu lầm rồi chỉ là hạt cát bay vào mắt thôi."
"A ~!"
Cô gái mang theo một vẻ hoài nghi "A" một tiếng, cô chợt cười một tiếng, nói:
"Trông anh rất giống một người bạn của tôi, vừa rồi tôi cứ tưởng anh là người bạn đó!"
Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích, lại không để lại dấu vết, nhẹ giọng hỏi:
"Thật sao? Bạn của cô có hình dáng rất giống tôi?"
"Ừm!"
Cô gái nhẹ gật đầu, chợt có chút thất vọng nói:
"Thật đáng tiếc, hiện tại anh ấy đã không có ở đây. Nếu như anh ấy còn ở đó, nhất định đẹp trai giống như anh. Chí ít... Chiều cao cũng tầm với anh."
Thiếu nữ dứt lời, liền lẽ lưỡi.
Chợt, cô cảm thấy mình có chút lỗ mãng, sắc mặt đỏ lên, nói:
"Được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, tội tên là Mục Y Nhân, anh giúp tôi nhặt được khăn lụa, tôi phải cám ơn anh, tôi mời anh ăn một bữa ăn khuya nhé."
"Tiện tay mà thôi."
"Đây cũng không phải là tiện tay mà thôi, chiếc khăn lụa này là mẹ của tôi trước đây vẫn thường mang bên mình, với tôi mà nói, ý nghĩa rất lớn. Nếu như không phải anh giúp tôi kiếm về, thì tôi cũng phải buồn mất mấy ngày! Đúng rồi, anh tên là gì?"
"Lăng Việt."
Thân thể mềm mại của Mục Y Nhân run lên, đôi mắt đẹp trợn thật to.
"Sao vậy?"
"Không có... Không có gì. Chỉ là... tên của anh giống như tên người bạn của tôi!"
"Trên thế giới này có nhiều thứ trùng hợp lắm."
"Cũng đúng, đi thôi."
"Ừm!"
Lăng Việt gật gật đầu, hai người cùng nhau dạo bước, hướng về một nhà hàng cách đó không xa.
Ở trong xe, Minh Thừa đưa cánh tay đặt phía sau đầu, một mặt khinh thường nhìn đến bóng lưng của hai người.
"Cái vị chua chua của yêu đương! Thật sự là chán ghét!"
Hai người tới một tiệm cơm Tây, mỗi người đều gọi cho mình món ăn.
Mục Y Nhân lại mở ra túi tư liệu của mình để bắt đầu làm việc.
Lăng Việt khẽ cau mày nói:
"Công việc của cô bây giờ rất bận sao?"
Mục Y Nhân sững sờ, chợt tạ lỗi nói:
"Xin lỗi, hiện tại công ty của chúng tôi cần một cuộc làm ăn, hôm nay tôi nhất định phải hiểu rõ tư liệu của đối tác, để chuẩn bị cho hội nghị ngày mai."
Lăng Việt thản nhiên nói:
"Là công ty nào? Có lẽ... Tôi biết."
Mục Y Nhân dịu dàng cười một tiếng.
"Anh không biết đâu! Đây là một công ty lớn vượt qua quốc tế, tôi thật vất vả mới tranh thủ đàm phán với bọn họ. Rất khó nói có thể thành công, bởi vì thực lực của đối phương quá mạnh! Trên cơ bản không có khả năng nhìn trúng tập đoàn chúng tôi, chỉ là tôi nhất định phải thử một lần, nếu như cuộc làm ăn này thành công, có thể giải quyết những vấn đề của công ty.
Lăng Việt gật gật đầu, khóe mắt quét nhìn lướt qua đống tư liệu, sau đó liền giữ im lặng ăn cơm.
Bữa cơm này, cơ hồ Mục Y Nhân không ăn bao nhiêu, phần lớn thời gian đều là đang nhìn tư liệu, điều này khiến tâm lý của Lăng Việt cực kỳ đau lòng.
Lúc tạm biệt nhau, Lăng Việt mượn lúc nắm tay tạm biệt, hắn vì Mục Y Nhân rót vào một cỗ chân khí, có thể giúp nàng làm dịu mệt nhọc.
"Hôm nay cám ơn cô đã mời tôi ăn cơm, nếu có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp."
"Ừm! Anh cũng thế."
"Tấm danh thiếp này, cô giữ lấy, ngày mai có lẽ sẽ hữu dụng."
Nói xong, Lăng Việt đưa cho nàng một tấm danh thiếp màu đen, mặt sau là một cái ấn ký đầu lâu được Long Phượng quấn quanh chính diện là in hai chữ lớn Lăng Việt được mạ vàng.
Bút họa sắc bén, gặp người như chữ.
"Tấm danh thiếp này thật đặc biệt! Tôi nhận, có cơ hội trò chuyện tiếp."
Mục Y Nhân đem danh thiếp kẹp ở bên trong văn kiện, sau đó từ biệt Lăng Việt, cô quay người trở về công ty, chỉ chốc lát sau, văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Y Nhân lại sáng lên ánh đèn.
Lăng Việt đứng tại ven đường, ngước nhìn ánh đèn mái nhà, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Minh Thừa đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được nghi ngờ hỏi:
"Thiếu chủ, tại sao ngài không nói thật với Mục tiểu thư?"
"Hiện tại... Còn chưa đến lúc."