Trong không khí đột nhiên tuôn ra một luồng khí thế áp lực khó hiểu, điều này khiến mọi người trong Thiết Quyền Tông không nhịn được nhíu mày.
"Nhìn thiếu chủ Quỷ Cốc này tràn đầy tự tin, chẳng lẽ có thể phá hủy đại trận hộ sơn của chúng ta hay sao?"
"Suy nghĩ nhiều rồi. Đại trận hộ sơn là chỗ dựa mạnh nhất của mỗi một tông môn! Đừng nói là một mình hắn, cho dù để hắn điều đến một đám cao thủ Quỷ Cốc cũng chưa chắc có thể làm gì được! Cần gì phải sợ?"
"Không sai! Chúng ta không muốn khai chiến với thằng nhãi này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ăn chắc Thiết Quyền Tông chúng ta! Chỉ cần không ra khỏi đại trận hộ sơn thì hắn cũng mơ tưởng tiến vào!"
Bên ngoài, Lăng Việt hít thở sâu một hơi, thân thể chậm rãi bay lên không trung.
Khi hắn bay lên, cảm giác áp lực làm người ta hít thở không thông trong không khí cũng càng rõ ràng.
Dưới ánh trăng, mặt ngoài thân thể Lăng Việt rõ ràng hiển hiện ra một tia hào quang màu vàng kim lạnh nhạt, trông có vẻ thật thần bí và mạnh mẽ!
Trên bầu trời dần dần hội tụ mây đen, che kín ánh trăng và sao trời, mang đến hắc ám và áp lực làm người ta sợ hãi!
Khi Lăng Việt bay lên đến độ cao nhất định thì bỗng nhiên mở to hai mắt ra!
Trong chớp nhoáng này, trong đôi mắt kia phóng ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, xông thẳng lên trời cao, khí thế thiên địa như bị kích hoạt.
Lăng Việt giơ tay phải lên cao cao, một tia chớp đột nhiên giáng xuống, quanh quẩn giữa ngón tay hắn.
"Vô Cực Áo Nghĩa — — Lôi Động Cửu Thiên!"
Hắn khẽ quát một tiếng, như phát ra một mệnh lệnh, từ trong tầng mây dày nặng đột nhiên bắn ra một tia sét.
"Oanh — —!"
Chỉ là một kích đã làm đại trận hộ sơn kia chấn động kịch liệt một cái, trái tim những người của Thiết Quyền Môn cũng theo đó mà run lên bần bật!
Một kích đã có thể khiến đại trận hộ sơn của Thiết Quyền Tông sinh ra chấn động? Đây là đang nói đùa sao?
Chỉ sợ dù là Võ Thánh cũng không làm được đến bước này? Một thiếu chủ Quỷ Cốc nho nhỏ, thế hệ trẻ tuổi như Lăng Việt lại có thực lực như thế?
Cái này... Cái này sao có thể?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mọi người như gặp phải quỷ, thế nhưng rung động mà Lăng Việt mang cho bọn họ còn chưa ngừng lại ở đó!
Sau khi tia sét đầu tiên nổ tung, theo sát phía sau chính là tia thứ hai, thứ ba, thứ tư... Sấm sét càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng tăng cấp độ, khiến thủ sơn đại trận không ngừng run rẩy! Cả mặt đất núi đá cũng bắt đầu lay động theo!
Sắc mặt mọi người càng ngày càng nặng nề và khó coi.
"Này! Tiếp tục như vậy, chỉ sợ... đại trận hộ sơn của chúng ta thật sự sẽ bị Lăng Việt đánh tan?"
"Chắc là... Không... Không thể nào? Trận này là do tổ sư môn phái sáng tạo vào ngàn năm trước, vô cùng cứng cỏi, uy lực vô song! Ngàn năm qua, không biết đã ngăn cản cho chúng ta bao nhiêu lần tai nạn...."
Còn chưa dứt lời, phía trên thủ sơn đại trận đã truyền tới từng đợt âm thanh 'Răng rắc' yếu ớt, dường như có thứ gì bắt đầu nứt ra!
Trong mắt mọi người hiện ra sự hoảng sợ tột độ.
"Xong xong, thủ sơn đại trận sắp không chịu nổi!"
"Nếu để Lăng Việt tiến vào thì chúng ta nhất định sẽ gặp thương vong đáng kể! Tất cả cao thủ của Thiết Quyền Môn, nhanh, xông lên toàn bộ, dùng chân khí ngăn chặn khe hở, tuyệt đối không thể để Lăng Việt tiếp tục công kích, bằng không đại trận hộ sơn của chúng ta sắp xong rồi!"
Hàng trăm hàng ngàn cao thủ Thiết Quyền Môn ào ào nghênh đón, lấy sức mạnh của mình để chống đỡ khe hở phía trên đại trận kia.
Nhìn thấy như thế, Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng, sự lãnh lẽo trong mắt càng ngày càng mãnh liệt!
"Ngu xuẩn mất khôn! Tự tìm đường chết!"
Dứt lời, hắn giơ tay lên bắt lấy một cái trong hư không, lôi vân trên chín tầng trời nhanh chóng giáng xuống vô số lôi điện tia chớp, toàn bộ ngưng tụ trong tay Lăng Việt, hình thành một thanh kiếm lôi điện khổng lồ dài đến tận 10 ngàn mét!
Trong nháy mắt nhìn thấy thanh kiếm kia, toàn bộ đệ tử Thiết Quyền Tông đều không bình tĩnh nổi nữa.
Con mẹ nó... Hiện tại ai nói Lăng Việt là người, bọn họ cũng không tin! Cái đệt đây là thứ yêu nghiệt gì!
Ánh mắt Lăng Việt lạnh như băng, khẽ quát một tiếng, tay cầm thanh kiếm lôi điện, giống như một pho tượng chiến thần giáng trần, một kiếm chém xuống, sức mạnh cuồng bạo cùng cực trực tiếp dùng thế bất khả kháng đập vỡ một cái lỗ to tướng trên đại trận hộ sơn của Thiết Quyền Môn!
"Oanh — —!"
Một tiếng nổ vang lên, hơn cả ngàn đệ tử duy trì đại trận hộ sơn cũng bị trực tiếp bắn bay.
Vừa đối mặt thì nhân số tử vong đã vượt qua năm phần, những người còn sót lại cũng trọng thương, không còn sức chống cự nữa!
Thanh kiếm lôi điện biến mất, Lăng Việt giẫm chân một cái, thân thể hóa thành một tia sáng màu đen, nhanh chóng bắn xuống.
Khi thân thể của hắn hạ xuống, năng lượng lôi điện trên không trung cũng từng bước tăng tốc giáng xuống.
Sức mạnh điên cuồng cuồn cuộn không ngừnb oanh tạc sơn môn trong Thiết Quyền Môn bên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả ngọn núi. Động vật hoang dã bốn phía điên cuồng chạy trốn, cả bầy sói cũng không dám tranh tài, nhanh chóng cụp đuôi tháo chay.
Hiện tượng gần với thiên tai này quả thực quá kinh khủng!
Lăng Việt đáp xuống mặt đất, cả đám trưởng lão lập tức hô to:
"Không được trốn! Trốn không thoát! Liều mạng với ngươi! Phe chúng ta có nhiều người như vậy, nhất định có thể giết chết Lăng Việt! Vì Thiết Quyền Môn, vì sinh tồn, giết chết Lăng Việt, xông lên! Xông lên!"
Dưới sự uy hiếp của tử vong, đệ tử Thiết Quyền Môn như hoá điên, điên cuồng xông về hướng Lăng Việt.
Hai mắt Lăng Việt quét qua, lập tức có mấy tia sáng cương khí như đao quang kiếm ảnh bắn ra, trảm thẳng vào một đợt đệ tử Thiết Quyền Môn phía đối diện!
Sau đó, hắn không chút sợ hãi mà bước về phía trước một bước, một bước chính là hơn 10 ngàn mét, chính diện nghênh tiếp đám đệ tử cuồn cuộn đang lũ lượt kéo đến.
Hắn đánh ra một quyền, thần uy chí cường lập tức xé nát thân thể trăm tên đệ tử Thiết Quyền Môn! Máu tươi trộn lẫn với thịt nát rồi nổ tung, tạo thành một khu vực sương máu đỏ tươi!
Ngay sau đó, hắn đưa tay quét ngang, trong chốc lát, cương khí hóa thành ánh kiếm ngàn mét, lại xé rách đệ tử Thiết Quyền Môn đang tiến lên!
Sức mạnh cuồng bạo dọa đám đệ tử Thiết Quyền Môn triệt để đánh mất dũng khí chiến đấu!
Hai giây trước, bọn họ còn sĩ khí phấn chấn xông lên, sau hai giây, bọn họ đã như chó mất chủ mà tranh nhau chen lấn chạy trốn về phía sau.
Bộ dạng kêu cha gọi mẹ kia muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thảm!
Quanh người Lăng Việt có lôi điện quấn quanh, thân thể kia tràn đầy lực sát thương, không ai dám tới gần!
Thiết Quyền Môn binh bại như núi đổ, không kéo dài được mấy giây!
Toàn bộ Thiết Quyền Môn, môn phái được xếp trong top 100 của võ lâm Hoa Hạ lại như bị trực tiếp tiêu diệt trong tay Lăng Việt chỉ trong nháy mắt!
Khả năng hủy diệt đáng sợ này làm Thiết Quyền Môn lâm vào tuyệt vọng và hối hận khốn cùng.
Sớm biết Lăng Việt lợi hại như thế, sao bọn họ dám trêu chọc Lăng Việt? Sớm biết Lăng Việt lợi hại như vậy, bọn họ đầu hàng sớm không phải tốt hơn sao?
Nói không chừng đi theo Lăng Việt, tương lai Thiết Quyền Môn còn có thể nâng cao một bước! Bây giờ trêu chọc sát tinh này, Thiết Quyền Môn bọn họ còn không có thời gian để hối hận!
Đêm hôm đó, Thiết Quyền Môn máu chảy thành sông, thây phơi khắp đồng!
Nó đã đứng sừng sững ngàn năm, lại không địch lại lửa giận của Lăng Việt!
Chương 82: Sao có thể để mày ngủ say khi nằm trên giường tao?
Thiết Quyền Môn phơi thây ngang khắp đồng, Lăng Việt giống như Tử Thần tùy ý thu gặt lấy sinh mệnh của bọn họ.
Sự của hủy diệt Thiết Quyền Môn đã sắp đến.
Trong lúc giết hại, Lăng Việt nhìn thấy hai bóng người quần áo lộng lẫy đang nhanh chóng bỏ chạy về một hướng, hắn híp mắt lại, bước chân điểm nhẹ, thân thể hóa thành một tia sáng trắng rồi thuấn di qua.
Hình như cảm nhận được uy áp của Lăng Việt buông xuống, người lớn tuổi hơn trong hai bóng người kia trực tiếp quay đầu đón lấy.
Oanh — —!
Ngũ trảo thành phong, trực tiếp ép thẳng tới ba tấc dưới thân của Lăng Việt.
Lăng Việt nheo mắt lại, quất mạnh một chân ra.
Hai người va chạm vào nhau, ngay lập tức, ngón tay của đối phương đã gãy.
"A — —!" Ông ta kêu thảm một tiếng, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt vô cùng đau khổ!
"Ba! Ba không sao chứ! Ba thế nào rồi?" Thanh niên kia lập tức vồ lên, đỡ lấy cha của mình.
Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói: "Môn chủ, Thiếu chủ Thiết Quyền Môn?"
Hai người nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
"Lăng Việt, rốt cuộc mày muốn giết bao nhiêu người mới cam tâm? Mày thật sự muốn giết sạch Thiết Quyền Môn, không sợ môn phái khác thảo phạt? Không sợ Long Tổ trách cứ?"
Lăng Việt lạnh lùng cười một tiếng: "Sao có thể để mày ngủ say khi nằm trên giường tao? Trước mặt Lăng Việt này, nếu như không quỳ xuống thì chỉ có thể nằm xuống!"
"Mày — —! Mày ác độc như thế, đạo trời không tha, mày sẽ gặp báo ứng!"
"Ồn ào!" Lăng Việt trực tiếp đánh ra một quyền.
Khí thế bắn ra, sức mạnh khủng bố đó khiến trong lòng hai cha con Thiết Quyền Môn run lên.
"Mau tránh ra!" Môn chủ lập tức đẩy con mình ra, một mình lãnh trộn quyền này của Lăng Việt.
Một quyền giáng xuống, môn chủ Thiết Quyền Môn lập tức bay ra ngoài, lồng ngực hoàn toàn sụp xuống, khi rơi xuống đất thì thất khiếu chảy máu, đã hoàn toàn không còn hơi thở.
"Không — —!" Thiếu chủ Thiết Quyền kêu thảm một tiếng.
"Lăng Việt, mày có gan liền giết tao! Không thì ngày sau tao chắc chắn sẽ nghiền xương mày thành tro! Chơi chết tươi con đàn bà của mày!"
"Yên tâm, mày không có ngày đó!" Dứt lời, Lăng Việt lập tức vung tay lên, một tia sáng trắng bau thẳng tới mặt đối phương.
Mắt thấy chiêu này sắp triệt để giết chết gã ta, đột nhiên, một luồng khí thế mạnh liệt mà sắc bén đã truyền tới từ phía sau núi Thiết Quyền Môn.
Gần như cùng thời khắc đó, một vệt trắng khác càng mạnh càng nhanh cũng truyền đến từ nơi đó, trực tiếp hất bay ánh kiếm của Lăng Việt.
Thiếu chủ Thiết Quyền vui mừng quá đỗi.
"Ông nội! Là ông nội của tao đến rồi! Ha ha ha... Ông nội tao là cao thủ Võ Thánh tầng chín! Cách Võ Thánh tầng mười đại viên mãn chỉ còn một chút mà thôi, có ông tao ở đây, Lăng Việt, mày còn muốn giết tao? Mày chết chắc rồi! Ha ha ha ha... ."
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn gã, khẽ hừ một tiếng rồi bước về phía trước một bước, thân thể thuấn di tới.
Thiếu chủ Thiết Quyền hoảng sợ cùng cực, sắc mặt trắng bệch như sáp.
"Không — —! Ông nội cứu con! Ông nội!"
"Nhóc con! Mày dám!" Trong bóng tối, một bóng người thuần trắng giống như tia sáng điên cuồng đánh tới!
Nhưng Lăng Việt không để ý chút nào, trực tiếp bước ra một chân.
Một chân đó nặng như vạn cân, Thái Sơn đè đầu!
Một chân đạp nát trái tim Thiếu chủ Thiết Quyền, trực tiếp nghiền nát gã như con kiến hôi!
"Không — —!" Bóng người thuần trắng kia nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt trợn lên, khoé mắt như muốn nứt ra.
"Thằng ranh con, nếu tao không nghiền xương mày thành tro thì thật xin lỗi đệ tử Thiết Quyền Môn! Nạp mạng đi!"
Bóng người thuần trắng đánh ra một quyền, uy lực vô song.
Không trung phát ra một loạt âm thanh rung động, dường như vào thời khắc này, tất cả không khí chung quanh đều bị nhanh chóng hấp thu!
Khả năng ngưng tụ linh khí nhanh chóng, uy lực không giống bình thường đều không thể bằng được!
Nhìn chung trong con đường Võ đạo, cũng chỉ có thực lực tiếp cận Võ Thánh tầng mười mới có thể đạt đến bước này!
Thực lực càng mạnh, uy lực ở mỗi một tầng đều sẽ càng khác biệt. Một cảnh giới nho nhỏ đã là một trời một vực!
Nhưng Lăng Việt không sợ chút nào.
Mặc dù lão trưởng lão Thiết Quyền Môn đến đây, Lăng Việt gặp nguy cũng bất động.
Nắm đấm của đối phương chưa đến, quyền phong đã xé rách tất cả, mặt đất gạch đá bên người Lăng Việt đều nứt toác, nổ tung!
Chúng căn bản không thể chịu được sức mạnh quá lớn này!
Thế mà khi lão trưởng lão Thiết Quyền Môn tới đến, Lăng Việt chỉ vung ra một quyền. Uy lực của một quyền có thể ngăn cản được một kích phẫn nộ của Võ Thánh tầng chín dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa Lăng Việt cũng chưa từng dồn lực!
Thực lực khủng bố này khiến trong lòng lão trưởng lão nhất thời run lên.
Không diệt trừ kẻ này thì tương lai nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, trở thành bá chủ một phương! Tuyệt đối không thể để lại kẻ này!
Nghĩ tới đây, lão khẽ cắn môi, quát lên một tiếng, lại dồn khí lần nữa!
Uy lực đột nhiên gia tăng, áp lực cực mạnh khiến gạch xanh dưới chân Lăng Việt đều bị bật nát, lấy dưới chân hắn làm trung tâm, trong vòng trăm thước chung quanh trực tiếp bị đè xuống ba mét!
Khóe miệng lão trưởng lão giương lên.
"Nhóc con, tao sẽ cho mày biết, đối nghịch với Thiết Quyền Môn là lựa chọn sai lầm lớn nhất đời này của mình! Thiết Quyền Vô Cực, mở!"
Một tiếng gầm thét vang lên, trên nắm tay đối phương nhanh chóng dâng lên ánh sáng vàng, trực tiếp phóng to nắm đấm kia lên mấy lần, to như một cái nồi sắt.
Khi quả đấm của ông ta tăng lớn, uy lực cũng tăng lớn mấy lần!
Vũ kỹ tăng lên, thực lực đã hơn xa tu vi thuần túy!
Vừa ra chiêu thì mưa gió phun trào, trên trời đánh ra ngàn ánh lôi đình!
"Ha ha ha ha... Thiết Quyền Môn bọn tao đứng ngạo nghễ trong giới giang hồ Hoa Hạ, nếu không có tuyệt chiêu thì sao đứng vững được ngàn năm? Mày chỉ là một thằng nhóc con, ỷ có chút tu vi thì dám đến Thiết Quyền Môn đại khai sát giới! Bây giờ có hối hận không? Lão phu sẽ biến mày thành tro bụi để trả lại huyết hải thâm thù của Thiết Quyền Môn!"
Lăng Việt ngáp một cái, mặt không chút thay đổi mà nói: "Ông chỉ có mấy chiêu số ấu trĩ đó thôi à? Thế mà cũng khoe khoang? Thôi, tôi không muốn chơi nữa!"
Dứt lời, Lăng Việt hơi giậm chân một cái.
Vào thời khắc đó, lão trưởng lão như có ảo giác!
Lăng Việt không phải là một thanh niên nho nhỏ, hắn là một con Hoang Cổ Cự Thú.
Ở trước mặt của hắn, lão... cũng chỉ là một con kiến mà thôi!
Trong lúc lão hoảng hốt, trên nắm tay Lăng Việt đã phát ra một luồng uy lực chí cường!
Tia sáng vàng lóe lên, bắn thẳng đến chân trời!
Mây đen... Dần dần tan đi, bầu trời lại khôi phục sáng sủa, sao trời và ánh trăng lại chiếu rọi mắt đất, nhưng mặt đất lại phản chiếu ra một lớp ánh sáng màu đỏ ngòm, trông có vẻ quỷ dị mà kinh khủng đến cực điểm.
Lăng Việt đá bay thân thể lão trưởng lão ra ngoài, lão còn duy trì dáng vẻ trừng to mắt, mãi đến khi trước khi chết, lão vẫn không hiểu vì sao Lăng Việt có thực lực mạnh như vậy?
"Võ Thánh tầng chín cặn bã, không thấy ngại mà phách lối trước mặt ta? Ngu xuẩn!"
Dứt lời, Lăng Việt không ở lại nữa mà xoay người rời khỏi Thiết Quyền Môn.
Mà không lâu sau khi hắn rời đi, mấy khí tức mạnh mẽ nhanh chóng chạy đến, buông xuống Thiết Quyền Môn.
Nhìn thấy thây ngang khắp đồng, bọn họ không nhịn được dạ dày cuộn trào, cột sống không nén được trở nên lạnh lẽo.
"Cuối cùng là người nào làm? Thiết Quyền Môn bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại người nào!"
"Việc này trọng đại, đoàn thẩm phán Long Tổ chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cho hắc thủ phía sau màn!"
Chương 83: Dám diệt Thiết Quyền, sao không dám giết ngươi?
Lăng Việt trở về từ Thiết Quyền Tông, phía Đông đã nổi lên một vệt sáng bạc. Gian phòng bên trái lầu hai y quán Lăng gia còn có ánh đèn.
Trong lòng Lăng Việt không khỏi ấm áp.
Mũi chân hắn điểm nhẹ, thân thể trôi nổi giữa không trung, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ. Sau một lát, Mục Y Nhân lập tức mở cửa sổ ra, đôi mắt to đó đã hơi sưng lên.
Lăng Việt nhảy vào trong đó, gõ một cái lên đầu cô: "Có phải em bị ngốc không? Không phải anh bảo em đi ngủ sớm một chút à?"
Mục Y Nhân có chút tủi thân mà ôm lấy cái đầu nhỏ: "Người ta muốn...Chờ anh trở về mới an tâm mà!"
Lăng Việt than ra một hơi thật dài, tự tay ôm Mục Y Nhân vào trong ngực: "Thật là đứa ngốc!"
"Em không ngốc!" Mục Y Nhân bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, sau một lúc lâu, cô mở miệng nói khẽ: "Lăng Việt, anh hứa với em, về sau đừng đi chém chém giết giết có được không? Rm đã mất đi anh một lần, em không muốn lại mất anh lần nữa."
Lăng Việt nâng khuôn mặt Mục Y Nhân lên, hôn khẽ lên trán cô một cái.
Rất thơm!
"Để đao xuống thì anh không thể bảo vệ em, cầm lấy đao thì anh không thể ôm chặt em! Thế gian hiếm có cách vẹn toàn, đợi anh giành lấy thiên hạ lại giải ngũ về quê, nâng ly trà mà em pha cho anh."
Mục Y Nhân ôm chặt Lăng Việt, ngửi ngửi mùi trên người hắn: "Vậy em sẽ luôn ở bên anh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Anh thắng, em cùng anh quân lâm thiên hạ."
"Anh thua, em cùng anh đông sơn tái khởi."
"Nếu có một ngày anh mệt mỏi, chúng ta trốn vào rừng sâu núi thẳm, trồng cây dệt vải, lại nhận nuôi mấy đứa bé."
Lăng Việt ấm lòng mà cười một tiếng, có người vợ như thế thì còn cầu mong gì?
...
Đêm hôm đó, Lăng Việt không đi ra khỏi phòng Mục Y Nhân. Ngoại trừ hai người, không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt diệu trong đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Y Nhân rời khỏi y quán đến công ty đi làm, Khả Khả lại tới đón cô.
Nhìn thấy xe đi xa, Minh Thừa nhịn không được cười hắc hắc: "Xem ra chẳng mấy chốc tiểu thiếu chủ sẽ ra đời!"
Tú Nhi trợn trắng mắt: "Minh gia, chớ nói lung tung, coi chừng Thiếu chủ nghe thấy thì xử phạt ông bây giờ!"
"Cái này có cái gì đâu? Nam hoan nữ ái, còn không cho phép người ta nói hay sao? Hơn nữa hai người họ cô nam quả nữ, sống chung một phòng, ta không tin lửa gần rơm mà không cháy."
"Ông không hiểu Thiếu chủ, Thiếu chủ không phải loại người như vậy! Trước khi chưa kết hôn, ngài ấy chắc chắn sẽ không tùy ý động vào Mục tiểu thư."
"Con nít con nôi, cô không hiểu đàn ông!"
Vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Việt đột nhiên truyền đến: "Xem ra ngươi rất hiểu đàn ông! Muốn ta tìm cho ngươi mấy anh đẹp trai để nghiên cứu chung không?"
Vẻ mặt Minh Thừa lập tức trở nên xấu hổ: "Khụ khụ... Thiếu chủ, tôi chỉ đùa thôi! Ngài đừng để trong lòng!"
Lăng Việt liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng: "Tu luyện tới Võ Thánh chưa?"
"À... Còn chưa."
"Chưa còn không cút đi tu luyện? Đứng đây rảnh rỗi chờ ăn cơm à?"
"Đúng, tôi đi ngay!"
Nói xong, Minh Thừa không nói hai lời, lập tức lao ra ngoài như một làn khói.
Tú Nhi không nhịn được há miệng cười khẽ, Lăng Việt thì bất đắc dĩ lắc đầu.
"Về sau đừng múa mép khua môi với Minh Thừa, hắn là Võ Đế chuyển sinh, tu luyện nhanh hơn người bình thường nhiều. Cô có cơ hội thì nên bỏ nhiều tâm tư vào chuyện tu luyện đi."
"Vâng! Thiếu chủ, Tú Nhi đã biết."
"Trở về tu luyện đi, y quán không mở cửa, không có việc gì cần cô bận rộn."
"Vâng!"
Tú Nhi vừa chuẩn bị quay người trở về phòng tu luyện thì trước cửa đã liên tục đậu lại bốn năm chiếc Audi A8. Điều này không khỏi làm cô ấy nhíu mày.
"Thiếu chủ, tôi ra ngoài tiếp bọn họ."
Cô ấy nghĩ họ là bệnh nhân đến đây chữa bệnh, đang chuẩn bị tiến lên thì Lăng Việt lại phất phất tay.
"Không cần, những người này không phải bệnh nhân."
Khi nói chuyện, trên xe đã có sáu lão giả khoác áo choàng màu trắng đi xuống, ào ào đi về hướng sân trong của y quán Lăng gia.
Tuy tuổi tác của sáu người này không nhỏ, lại có phong thái bất phàm, nhất là áo choàng trắng trên người còn thêu long văn kim tuyến!
"Chúng tôi mạo muội tới quấy rầy, từ khi chia tay đến giờ không biết Lăng Thiếu Tướng có vấn đề gì không!"
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Từ lúc nào mà Long Tổ các người rảnh rỗi như vậy?"
"Long Tổ chúng tôi luôn bề bộn nhiều việc, hôm nay tới đây cũng là vì chính sự. Không biết, Lăng Thiếu Tướng có thể để chúng tôi đi vào hay không?"
Lăng Việt không có trả lời, chỉ đặt hai tay sau lưng, trực tiếp quay vào trong phòng.
"Tú Nhi, pha trà!"
"Vâng!"
Mấy lão giả nhìn theo bóng lưng Lăng Việt, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia tức giận.
Nhưng bọn họ cũng không nói nhiều cái gì, rất nhanh đã đi theo Lăng Việt cùng tiến vào phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Tú Nhi bắt đầu bưng nước trà vào, Lăng Việt ngồi trên chủ vị, sáu lão giả chia nhau ngồi ở hai bên.
Tú Nhi dâng trà theo trình tự rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Lăng Việt nâng chung trà lên, lạnh nhạt nhấp một miếng. Tuy đang mặc một bộ đồ ngủ màu trắng và mang dép lê, nhưng hắn vẫn không mất nhã nhặn và cao quý. Nhan sắc và khí thế lơ đãng lộ ra giữa trán đủ để khinh thường tất cả.
Nhưng mấy vị khách Long Tổ này lại rất khó chịu trước thái độ của Lăng Việt. Dù sao hai chữ 'Long Tổ' cũng là cao quý nhất ở bất cứ nơi nào trên Hoa Hạ!
Biểu hiện Lăng Việt của hoàn toàn là một loại thất lễ.
"Có chuyện gì thì cứ nói đi."
"Lăng Thiếu Tướng, đêm qua ngài ở chỗ nào?"
"Chuyện cá nhân, không tiện để lộ."
"Ha ha, tính khí của Lăng Thiếu Tướng thật là lớn! Ngươi không muốn nói cũng không sao, hôm nay chúng ta tới chỗ ngươi cũng không phải tới tay không! Dẫn tới."
Một tiếng quát vang lên, ngoài cửa lập tức có đặc công Long Tổ dẫn mấy người tu luyện Võ đạo vào, họ đều mặc trang phục của trưởng lão cùng đệ tử Hổ Môn.
Những người đó tiến vào y quán Lăng gia xong thì lập tức quỳ xuống đất không dậy nổi.
"Các vị Thẩm Phán Trưởng Long Tổ, chính là hắn! Trước đó hắn xâm nhập Hổ Môn chúng ta, đánh trọng thương Đại trưởng lão Hổ Môn, lại giết không ít đệ tử Hổ Môn! Chúng ta mời Thiết Quyền Môn ra tay tương trợ, kết quả mọi người trong Thiết Quyền Môn bị hắn tiêu diệt sạch sẽ! Hắn còn nói muốn Thiết Quyền Môn diệt Hổ Môn chúng ta, sau đó thần phục hắn, bằng không thì cùng trừ bỏ Thiết Quyền Môn khỏi thế gian này!"
Các Thẩm Phán Trưởng cùng nhìn chằm chằm Lăng Việt.
"Chúng ta điều tra qua, ngoại trừ sự kiện này ra thì Thiết Quyền Môn còn từng tiếp xúc với Lăng Thiếu Tướng. Không chỉ như thế, hình như Thiếu chủ Thiết Quyền Môn còn từng mạo phạm bạn gái của Lăng Thiếu Tướng."
"Mà ngay trong đêm qua, trong vòng một đêm, hơn một vạn người trên dưới Thiết Quyền Môn đều bị giết sạch sẽ, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông! Lăng Thiếu Tướng, có thể mời ngươi giải thích sự kiện này một chút hay không?"
Vẻ mặt Lăng Việt thật lạnh nhạt, không chút phật lòng: "Một đám đồ bỏ đi mà thôi, cần giải thích sao?"
Mọi người nheo mắt lại.
"Vậy theo ý của Lăng Thiếu Tướng, Thiết Quyền Môn bị hủy diệt cũng là Lăng Thiếu Tướng đứng sau lưng trù tính?"
"Không tệ, chính xác hơn là do ta đích thân giết!"
Giọng điệu lạnh lùng mà không thèm để ý của Lăng Việt làm Thẩm Phán Trưởng Long Tổ giận tím mặt.
"Lăng Việt, ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên giết hại môn phái võ lâm, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?"
Chương 84: Cầu thầy chữa bệnh
“Vương pháp? Vậy còn chuyện Thiếu chủ Thiết Quyền bắt nạt vợ tôi thì sao?”
“Tuy rằng hắn ta có âm mưu hại vợ cậu nhưng đã thực hiện được đâu? Cậu nhất thiết phải diệt toàn bộ môn phái bọn họ hay sao? Việc làm này của cậu chính là coi thường mạng người, bản tính vô cùng tàn nhẫn!”
Lăng Việt cười lạnh.
“Không cần phải nói phóng đại như vậy đâu!”
“Quy luật kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu đã tồn tại từ xưa tới nay. Tôi đã cho Thiết Quyền môn một cơ hội nhưng bọn họ lại không biết nắm lấy nên bị tôi giết cũng không thể trách được!”
“Cậu! Lăng Việt, cậu thật to gan! Cậu đừng tưởng rằng không có ai đối phó được với cậu! Hội đồng Long Tổ tuyệt đối không cho phép cậu làm bậy đâu!”
Lăng Việt lạnh lùng nhìn về phía vị trưởng lão vừa nói.
“Muốn đánh tôi ư? Nếu như các người dám động vào tôi thì tôi sẽ diệt các người trước!”
“Cậu! Cậu lại dám giết Hội đồng Long Tổ ư? Cậu có biết nếu như cậu dám động vào tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm nước trà.
“Đến Thiết Quyết mà tôi còn dám giết, sao ông biết tôi lại không dám giết ông?”
“Cậu dám!”
“Ông xem tôi có dám hay không?”
Vừa dứt lời, Lăng Việt đã ra quyền khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi. Không ai ngờ Lăng Việt sẽ ra tay bất ngờ như vậy.
Vì không kịp đề phòng nên trưởng lão lui về phía sau mấy bước rồi phun ra một ngụm máu!
“Làm càn!”
Các thành viên Hội đồng Long Tổ nhảy dựng lên án. Ánh mắt của Lăng Việt chỉ khẽ nhúc nhích rồi đột nhiên bao vậy tất cả mọi người trong đó.
“Người làm càn chính là mấy người đó!”
Chỉ trong nháy mắt, đám người thở hồng hộc vì tức giận!
Khuôn mặt kiêu ngạo ban đầu đã trở nên ngưng trọng.
Khí thế của Lăng Việt khiến cho họ kiêng kị và sợ hãi.
Lúc này, cho dù bọn họ là thành viên của Hội đồng Long Tổ nhưng cũng không dám nổ ra xung đột với Lăng Việt!
Mọi người lại từ từ ngồi xuống, khí thế lúc nãy đã bị Lăng Việt làm cho biến mất.
“Cuộc chiến bách môn tranh bá sắp diễn ra. Trong khi cuộc tranh bá diễn ra, Long Tổ sẽ đình chỉ mọi hạn chế với võ đạo, đây là quy tắc.”
“Nhưng mà chỉ còn một tháng nữa là bách môn tranh bá diễn ra, vậy mà bây giờ cậu lại tùy ý giết chóc, như vậy là không tuân theo quy tắc!”
Lăng Việt chỉ nhìn lướt qua vị trưởng lão kia rồi hừ nhẹ một tiếng.
“Quy tắc là do con người đặt ra nên cũng chính con người cũng có thể sửa được! Tôi sẽ nhắm mắt cho qua chuyện Thiết Quyền môn. Tôi không thích bị người khác làm phiền nên nếu như mấy người còn khăng khăng làm phiền đến tôi thì tôi cũng không ngại hoạt động gân cốt một chút đâu!”
Ngữ khí lạnh nhạt khiến cho người nghe không rét mà run.
Mọi người nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.
“Nếu như thiếu tướng đã nói vậy thì chúng tôi xin phép cáo lui trước!”
“Đi đi!”
Lăng Viết phất tay, mọi người nhanh chóng rời đi.
Đoàn người tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Bầu không khí ở trong xe như nổ tung!
“Tên Lăng Việt này đúng là không coi ai ra gì!”
“Cậu ta tưởng mình là ai? Tưởng mình là vua chắc? Chỉ là một tên thiếu tướng mà cũng dám kiêu ngạo như thế, trong mắt cậu ta không coi Long Tổ ra gì sao?”
“Tu vi của cậu ta còn mạnh hơn cả chúng ta. Nếu như muốn bắt cậu ta thì chỉ còn cách phái cao thủ mạnh hơn từ thủ đô về mới được!”
“Sau khi quay về, chúng ta nên lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ Long Tổ ở Yến Kinh, xin phép tổng bộ điều cao thủ thật mạnh tới đối phó với cậu ta mới được!”
“Không xử trí cậu ta thì cơn giận này khó mà nuốt trôi được!”
Trong lúc tức giận, điện thoại của một thành viên trong hội đồng vang lên.
Sau khi nghe đối phương nói, lửa giận trên mặt ông ta dần tiêu tán và trở nên có chút ngưng trọng.
“Đã điều tra rõ ràng chưa? Liệu có sai sót nào không?”
“Được! Tôi biết rồi!”
Sau khi ngắt điện thpại, hơi thở của ông ta có chút yếu đi. Bên trong con ngươi lộ ra vẻ đáng sợ.
Thấy vậy, mọi người không khỏi nghi hoặc.
“Lão Bạch, có chuyện gì thế?”
Lão Bạch nhìn lướt qua mọi người với ý vị sâu xa, ông ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Thanh Long Bạch Hổ mạch chính là Lăng gia!”
“Ông nói gì cơ?”
“Người tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mà ngày ấy chúng ta nhìn thấy chính là Lăng gia!”
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau và đều có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt của đối phương!
Người của Lăng gia có thể tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mạch ư?
Cho dù người tạo ra không phải là hắn thì thực lực của Lăng gia quả thực quá đáng sợ!
Nếu sự thật là như vậy thì Lăng Việt…Sẽ không có ai có thể đối phó được với cậu ta!
Chưa nói tới chuyện có khả năng vị cao nhân kia chính là Lăng Việt, cho dù không phải hắn thì đối phương cũng vẫn là người Lăng gia!
Có được sức mạnh như thế thật đúng là kinh khủng.
Ngay khi người của Long tổ vừa rời đi, một chiếc Maserati màu đỏ đỗ ngay trước cửa y quán Lăng gia.
Bước xuống xe là hai người phụ nữ, một người mặc đồ công sở chuyên nghiệp, trông có vẻ rất giỏi giang, chắc hẳn là một vị lãnh đạo nào đó. Còn người còn lại là một cô gái mặc một chiếc váy in hoa màu xanh nhạt và đeo một chiếc kính râm lớn. Tuy không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái ấy nhưng vẫn có thể nhận ra rằng đây là một cô gái xinh đẹp dựa theo từng bước đi của cô ấy. Khí chất của cô ấy rất cao quý, không giống người bình thường. Còn người phụ nữ mặc đồ công sở nhìn cửa lớn của y quán Lăng gia rồi nói: “Y Huyên, em thật sự muốn gặp loại lăng băm này để chữa bệnh sao? Hay là chúng ta ra nước ngoài tìm vài giáo sư nổi tiếng xem sao.”
Cô gái tên Y Huyên nở nụ cười cay đắng.
“Chị Trương, chị đừng nói nữa. Em biết bệnh tình của mình, dù có ra nước ngoài cũng không thể chữa nổi, chỉ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi. Hiện tại em cũng không còn hy vọng gì nữa! Đây là nơi mà chị Tiểu Nhã khuyên em tới, chị ấy nói rằng thầy thuốc ở đây rất giỏi, có lẽ đây là niềm hy vọng cuối cùng của em!”
“Em không thể tin lời của Thái Tiểu Nhã được! Hiện ta cô ta đã chạy trốn cùng với ông nội tới Giang Châu và định cư ở đó. Chắc chắn là cô ta sợ em phản bội nên mới cố tình để em tin lời này mà thôi! Nếu như ở đây thật sự có thầy thuốc giỏi như thế thì nơi này chắc chắn sẽ cực kỳ đông đúc! Nhưng em nhìn nơi này chẳng có một ai cả, từ đó có thể đoán ra được khả năng y thuật của hắn ta!”
“Được rồi! Chị Trương, dù sao đi nữa thì em cũng đã tới đây rồi, hay là chị cứ để em đi thử xem sao. Nếu không thì em sẽ hối hận cả đời mất!”
“Được rồi, vậy chị cũng nói trước với em, chị nhất định phải đứng bên cạnh em trong lúc hắn ta chữa trị. Lỡ như hắn ta giở trò đồi bại với em thì sẽ rất phiền phức. Loại lang băm này là không đáng tin nhất!”
“Em biết rồi mà, chị cứ yên tâm đi.”
Khi hai cô gái định bước vào, vừa hay bắt gặp Lăng Việt cầm chén trà đi ra. Ba người gặp nhau, Lăng Việt nhíu mày.
“Hai người tới đây làm gì?”
“Xin chào, chúng tôi tới đây là muốn khám bệnh!”
“Hôm nay đóng cửa.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất