"Các ông mau nhìn phía dưới này!" Có người nhịn không được hô lên một tiếng, mọi người lập tức nhìn xuống phía dưới.
Chỉ liếc một cái thì tất cả mọi người đều nhịn không được cùng hít sâu một hơi!
"Ông trời ơi..!"
"Đây là... Mở một Thanh Long Bạch Hổ mạch?"
"Cái này là ai làm? Con mẹ nó quả thực là muốn nghịch thiên!"
"Từ lúc nào Giang Châu xuất hiện tồn tại cấp bậc này?"
Sau giây lát thảo luận, mọi người đã có quyết định.
"Nhất định phải nghĩ cách thăm dò được thân phận của người này. Nếu có thể kéo vào Long Tổ thì tận lực kéo vào, nếu không được thì tuyệt đối không thể đắc tội!"
"Vậy nếu kéo được đối phương vào Long Tổ thì phải cho người này thân phận gì?"
"Có thể làm đến bước này, dù phong đối phương là Đại tướng quân cũng khó mà thuyết phục!"
"Đại tướng quân? Buồn cười! Người này còn có thể sáng tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mạch, chỉ chiêu này thôi thì đã có thể bỏ qua không bàn đến chiến lực của hắn. Phong hắn làm Đại Nguyên Soái cầm binh cũng không đủ!"
"Ồ ~!" Mọi người lại cùng hít sâu một hơi.
Đại Nguyên Soái cầm binh là người trăm năm khó gặp một lần! Cho dù là đến ngày nay, Hoa Hạ cũng chỉ có tám vị Đại Nguyên Soái, chia nhau trấn thủ khắp nơi, mang binh bảo vệ Hoa Hạ!
Mà người này lại có tư cách làm Đại Nguyên Soái cầm binh!
...
Bọn người Lăng Việt đã rời khỏi, tất nhiên không biết chuyện ở nơi đây.
Ngày thứ hai, Lăng Việt cùng Mục Y Nhân, ông nội chuyển hài cốt của cha mẹ và cha mẹ Y Nhân đến chỗ này.
Hắn tạo ra một trận pháp, giấu ánh sáng của mạch phong thủy đi, khiến nơi này sẽ không bị người để mắt tới!
Làm xong tất cả, Lăng Việt và Mục Y Nhân tạm biệt ông nội rồi trở lại Giang Châu.
Biệt thự Mục gia sớm đã bị bán ra vì Mục Y Nhân thiếu tiền, cô vẫn luôn ở lại văn phòng tập đoàn Y Nhân.
Lăng Việt cũng không thể luôn ở khách sạn Giang Châu, dù sao hắn cũng phải cho Mục Y Nhân một ngôi nhà.
...
Mấy ngày sau, dưới sự đồng hành của Minh Thừa Lăng Việt đi tới một tiểu viện ba gian hai tầng lụi bại ở Giang Châu.
Nơi này là khu nhà cũ, đường đi chung quanh tương đối hẹp, cũng có chút hoang tàn. Chiếc Rolls-Royce của Lăng Việt đậu ở chỗ này có vẻ không hợp, khiến không ít ánh mắt chú ý đến.
Hắn vỗ nhẹ cửa gỗ sơn đỏ, trong mắt mang theo chút thương cảm.
"Cánh cửa này là cha tôi làm!" Dừng một chút, hắn lại mở miệng nói: "Làm bằng gỗ Liễu, rắn chắc, cũng rẻ!"
Minh Thừa sờ lên đầu: "Năm đó lão gia thật sự không cần bán căn nhà này! Lúc bán không đáng tiền, chỉ có 120 vạn, tôi bỏ ra 3,6 triệu mua về, đắt hơn gấp 30 lần! Đệt!"
"Năm đó cha tôi bán nhà là vì mở một y quán càng lớn, vì cứu sống càng nhiều bệnh nhân! Đáng tiếc, ông lại không thể cứu được bản thân."
Minh Thừa thở dài một hơi: "Ai! Thời đại này, người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm!"
"Thế thì chưa hẳn!"
Lăng Việt đẩy cửa ra.
"Người yếu sống không lâu, người mạnh có thể diệt thiên!"
"Quét dọn một chút đi, y quán sẽ khai trương lần nữa."
Minh Thừa luôn mồm chậc chậc chậc chậc.
"Y thuật của ngài xuất thần nhập hóa, dùng ở y quán này thì thật con mẹ nó chà đạp!"
...
Mấy ngày sau, y quán Lăng gia lại khai trương lần nữa. Họ đốt hai dây pháo, trên cây cột ngoài cửa có khắc hai câu nói.
Bên trái là câu: Diệu thủ phân âm dương, sinh tử nghe lệnh ta.
Bên phải là câu: Kẻ vô duyên xem bệnh trăm vạn, người có duyên không lấy một xu!
Sự kiện này bị hàng xóm láng giềng chê cười vài ngày. Một cái y quán đàng hoàng lại làm giống như bọn lừa đảo đầu đường.
Nhưng Lăng Việt mở y quán chỉ vì tìm về ký ức trước kia, cũng không phải muốn làm thầy thuốc, cho nên cũng không để ý ánh mắt người khác.
Lầu một là y quán, lầu hai là nơi ở của Lăng Việt và Mục Y Nhân. Trong viện còn xây hai gian nhà trệt cho Minh Thừa và Tú Nhi ở lại.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng coi như có một mái nhà!
Nhưng trong y quán lại không có lấy một người khách.
Người có tiền thì chướng mắt y quán của Lăng Việt nhỏ, không có tiền thì bị câu nói xem bệnh trăm vạn kia dọa đến không dám đến cửa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Có thể nói, y quán của Lăng gia thuần túy chỉ là trên danh nghĩa, còn không bằng tiệm bún thập cẩm cay sắp đóng cửa bên góc đường kia!
Ban ngày, Mục Y Nhân đi ra ngoài làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ, Minh Thừa tu luyện, Tú Nhi rảnh rỗi thì thêu thùa.
Lăng Việt rảnh rỗi mỗi ngày ăn cơm trưa xong thì chấp hai tay sau lưng đi đến góc đường đánh cờ.
...
"Chiếu tướng."
"Móa! Lăng Việt, cậu đã thắng bao nhiêu trận rồi? Góc đường này của chúng tôi đều bị cậu đánh bại, không đến 1000, cũng có 800 rồi đúng không?"
Lăng Việt châm một điếu thuốc lá, cười nhạt một tiếng: "Tôi cũng không biết, ta chỉ biết là một ván 100 đồng, hiện tại vừa đủ để tôi đổi bộ ghế sô pha."
"Móa! Cậu đang khoe khoang đó à? A?"
"Đúng đấy, Lăng Việt, tài đánh cờ của cậu cao siêu như vậy, dứt khoát đổi y quán thành quán cờ đi, tuyệt đối có thể phát tài."
"Khó mà làm được! Nguyện vọng của cha tôi là để tôi làm thầy thuốc, lệnh cha khó cãi."
"Y thuật của cậu thật không được, nhiều ngày như vậy mà không có lấy một người đến cửa."
"Đúng đấy, còn xem bệnh ngàn vàng! Nếu cậu hạ thấp đến 100 đồng, mấy ông anh đây đều đến để ủng hộ cậu, trăm vạn thì Bill Gates cũng không tới tìm cậu đâu!"
"Đúng đúng, Lăng Việt, nếu cậu thật sự có bản lĩnh thì biểu diễn cho chúng tôi một chút đi, xem chúng tôi có bệnh gì? Mấy người chúng tôi gom lại mấy trăm đồng tiền xem bệnh cho cậu?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, thu tiền mặt trên bàn cờ lại, hai tay đặt sau lưng, quay người rời đi.
"Không thể coi khinh thần thuật!"
Mọi người không khỏi cười nhạo một trận sau lưng.
"Còn thần thuật nữa chứ, tôi thấy bệnh của cậu ta cũng không nhẹ!"
"Không sai, chứng vọng tưởng đấy, phán đoán mình là thần y tuyệt thế! Ha ha ha ha...."
"Nếu có người đi vào y quán của cậu ta thì tôi sẽ biểu diễn trần truồng chạy trên đường!"
...
Đương nhiên Lăng Việt sẽ không chấp nhặt với những tục nhân này, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng thế nào?
Nếu tính toán với bọn họ lại khiến bản thân trở nên tầm thường!
Trở lại y quán đã là lúc chạng vạng tối, Mục Y Nhân cũng về đến nhà, nhìn thấy hắn trở về, cô cười tủm tỉm nói: "Hôm nay thế nào?"
"Tạm được!" Lăng Việt lắc lắc một xấp tiền đỏ trong tay.
"Xem ra sớm muộn gì anh cũng nhờ tài đánh cờ mà mua được một căn nhà nhỏ!"
"Chỉ là chơi đùa thôi, không coi là gì. Sao Tú Nhi và Minh Thừa không có ở đây?"
"Vừa đi ra ngoài, nói là phải xử lý tình báo có liên quan đến Thiết Quyền Môn."
"Tức là hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi?"
"Có thể nói như vậy."
"Nếu như thế, anh mời em ăn một bữa cơm! Hôm nay thắng nhiều tiền như vậy cũng đủ cho chúng ta ăn bữa ngon."
"Được! Vậy em phải làm thịt anh một chầu! Đúng lúc vùng ngoại thành mới mở một nhà hàng cấp cao đặc sắc, chúng ta đi đến đó ăn đi."
Lăng Việt gật gật đầu: "Được!"
Chương 72: Công thức hoàng gia
Hai người đến một nhà hàng Trung Quốc mới mở ở ngoại ô Giang Châu.
Quán này ít khách, nhưng giá cả cũng không thấp, chỉ hai món ăn đã tốn hết mấy ngàn.
Sau khi gọi món, Mộ Diệc Nhân và Lăng Việt tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
"Mặc dù nhà hàng này không có nhiều người, nhưng hương vị rất tốt, nguyên nhân chính là giá cả cao, cho nên cũng không có nhiều người."
Lăng Việt khẽ gật đầu.
Vừa bước vào nhà hàng anh đã nhận ra.
Trong nhà hàng này có một số hương thơm đặc biệt lơ lửng trong không khí. Những hương thơm này đều là hương thơm tỏa ra từ linh vật, có tác dụng làm tinh thần sảng khoái và thư giãn, nhưng chúng không phải là thứ dễ có được.
Có vẻ như những người đứng sau nhà hàng này cũng không phải người bình thường.
Đang nghĩ ngợi, lại có bốn người thanh niên xuất hiện ở cửa, Lăng Việt khẽ nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?"
Mục Y Nhân không khỏi thắc mắc.
Lăng Việt chỉ cười nhạt.
"Không có việc gì, đồ ăn lên rồi, chúng ta ăn thử trước đi."
"Ừm!"
Phục vụ bưng mấy món ăn nóng hổi lên bàn hai người, hai người bắt đầu tình tứ đút thức ăn cho nhau.
Ở bên kia, bốn người thanh niên đi thẳng vào trong để tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống, nhưng cuối cùng không có ý định gọi món.
"Phục vụ, mang cho bàn này một ít trà nào!"
Người phục vụ bưng trà lên, cười nói:
"Quý khách muốn ăn gì? Mời quý khách gọi món."
"Bọn tôi không ăn gì cả, ngồi chỗ này một lát rồi đi được không? Có vấn đề gì không?"
Thái độ của bốn người cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi phục vụ ra gì.
Người phục vụ không khỏi nhíu mày nói:
"Mấy vị tiên sinh này, nếu không gọi đồ ăn thì mời rời đi."
"Hôm nay bọn tôi muốn ngồi đây! Nếu có bản lĩnh thì kéo tao đi thử xem?"
"Anh—! Sao anh lại làm vậy?"
Khuôn mặt của người phục vụ đỏ lên vì tức giận, nhưng bọn họ hoàn toàn phớt lờ điều đó.
"Tránh ra mau, còn ồn ào nữa đừng trách sao bọn tôi ra tay!"
"Các người! Các người muốn gây rối sao, tôi sẽ đi gọi quản lý!"
Người phục vụ dậm chân, giận dữ chạy ra phía sau.
Mục Y Nhân không khỏi cau mày nói:
"Lăng Việt, bọn họ quá đáng như vậy để làm gì?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Giả vờ đó!"
"Giả vờ? Ý anh là? Họ đến đây để gây sự?"
"Có thể là vậy, không phải việc của chúng ta, ăn đi."
"Ồ~!"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, một lúc sau, người phục vụ vừa nãy lôi kéo một người đẹp bước ra.
Người phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc búi cao, người mặc một bộ vest đen, tỏa ra vẻ đẹp tri thức của một nhân viên văn phòng nơi công sở.
"Quản lý, chính là mấy người này, không muốn gọi món mà còn ngồi đây chiếm chỗ!"
Sau khi người phụ nữ liếc nhìn qua bốn người kia thì đồng tử không tự chủ co rút lại, lập tức quay đầu đi, trầm giọng nói:
"Trần, không cần quan tâm đến bọn họ nữa, bọn họ muốn ngồi bao lâu thì cứ cho bọn họ ngồi đi, đừng chọc bọn họ!"
"Quản lí?"
Người phục vụ tỏ vẻ bối rối, nhưng người phụ nữ chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của cô ta chút nào, đang có ý định 'bỏ chạy' trở về.
Vào lúc này, một trong bốn người kia đột nhiên cười phá lên.
"Chị Thái, đã lâu không gặp, chị làm gì mà đi nhanh thế?"
"Tôi không phải chị Thái, anh nhận lầm người rồi."
"Không thể sai được! Vừa vào cửa chúng tôi đã ngửi được rồi, mấy món này chắc chắn chỉ có thể là do Thái Trường Viễn, Thái trù thần làm ra."
"Thái Trường Viễn?"
Mục Y Nhân không khỏi kêu lên.
"Khó trách đồ ăn ở đây ngon như vậy, thì ra là do Thái Trường Viễn làm đầu bếp!"
Lăng Việt nhàn nhạt nói:
"Thái Trường Viễn này rất nổi tiếng sao?"
"Tất nhiên, Thái Trường Viễn là một nhân vật kỳ cựu trong giới ẩm thực Trung Quốc! Nghe nói tổ tiên của ông ấy là đầu bếp nấu ăn trong hoàng cung, cho nên các công thức nấu ăn được truyền lại là vô giá! Tôi chỉ không ngờ rằng ông ấy sẽ xuất hiện ở đây! Thật sự thì nếu là món ông ấy nấu thì cái giá này cũng không phải là quá đáng!"
"Đúng là tuyệt vời!"
Bên này hai người Lăng Việt nói chuyện vui vẻ, bên kia quản lý Thái đã không thể trốn được nữa.
Cô ta quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì? Giết người chẳng bằng một cái gật đầu*, nhà họ Thái bọn tôi đã rời khỏi Tây Bắc rồi mà các người vẫn đuổi theo tới tận đây, không phải rất quá đáng rồi sao?"
(Ẩn dụ: đừng quá đi quá xa, kẻo hại người vô tội hay mang thêm phiền phức, đau đớn bất hạnh cho người khác, trong khi bản thân chưa chắc đã được lợi ích bao nhiêu.)
"Ha ha, sao chị Thái lại tức giận? Mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi là mời Thái tiên sinh trở về hưởng phúc."
"Đúng vậy, làm đầu bếp riêng cho ngài Mã của tôi còn tốt hơn nhiều so với làm đầu bếp nấu cho bọn tiện dân này ăn."
"Ngài Mã đã quyết định ra số tiền thuê rất cao, chắc chắn sẽ không bạc đãi ông Thái đâu!"
Sắc mặt quản lý Thái tái nhợt vì tức giận, lồng ngực phập phồng liên tục.
"Đừng nói tốt như vậy, rõ ràng các người chỉ muốn đoạt lấy công thức hoàng gia của nhà họ Thái chúng tôi."
"Ha ha ha, chị Thái, đồ vật của nhà họ Thái các người có thể lọt vào mắt của Mã sư phụ chính là nhà họ Thái có phúc rồi! Sao cô lại cố chấp như vậy?"
"Đúng vậy, cô đối đầu với Mã tiên sinh nhất định sẽ gặp xui xẻo. Thay vì làm như vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đi. Thái độ tốt một chút thì chúng tôi còn có thể giúp cô làm vài việc vặt."
"Nhảm nhí! Mã Trường Long thật sự tự coi mình là hoàng đế?"
"Mã đại sư không phải là hoàng đế, nhưng Mã đại sư có thể giết hai ông cháu các người!"
Lời này vừa dứt thì phía sau truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
"Khẩu khí cũng lớn thật đấy!"
Bấy giờ, một ông lão tóc hoa râm bước ra, khuôn mặt hồng hào, dáng người vạm vỡ.
Nhìn thấy ông, chị Thái lập tức bước tới, nói với vẻ lo lắng:
"Ông nội, sao ông lại ra ngoài?"
"Nếu như ông không đi ra, bọn họ sẽ chịu bỏ qua sao?"
Nói xong, ông Thái tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào những người trước mặt.
Mấy thanh niên kia thấy vậy thì bật cười bỡn cợt.
"Vẫn là ông Thái có đầu óc tốt, suy nghĩ rất rõ ràng."
"Có ai có thể thoát khỏi tầm ngắm của ông Mã chứ?"
Thái Trường Viễn cười lạnh.
"Để tôi nói cho các người biết! Công thức hoàng gia của nhà họ Thái chúng tôi chỉ truyền lại cho con cháu trong nhà! Cho dù Thái Trường Viễn tôi có phải liều mạng, thì tôi cũng sẽ không bao giờ giao nó cho các người! Về phần phục vụ Mã Xương Long lại càng không thể! Hắn ta không xứng để tôi làm đầu bếp riêng!”
Mấy người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
"Ông Thái, đừng quá đáng quá!"
"Hay lắm! Chúng tôi chỉ muốn thương lượng đàng hoàng cùng với ông nhưng ông rượu mừng không uống, cứ muốn uống rượu phạt sao!"
"Lão già, cái gì tôi cùng tốt, duy chỉ có tính tình là không tốt đâu!"
"Khốn nạn, đã vậy thì đừng trách sao!"
Đám người đồng loạt đứng lên, siết chặt nắm đấm vang lên loạt tiếng răng rắc!
"Đừng giết ông ta, chừa cái mạng của ông ta lại để còn giao ra công thức hoàng gia!"
"Được rồi!"
Ông Thái khịt mũi lạnh lùng, bước chân vững vàng bước về phía trước mà không sợ hãi.
Có thể thấy rằng ông ta cũng có một chút bản lĩnh.
Hai bên lập tức lao vào chiến đấu trong tích tắc.
"Bùm--!"
Mỗi đòn tùng ra đều là đòn sát thủ!
Ông Thái không nương tay chút nào, đám người bên kia cũng đang cố gắng đánh bại ông ta.
Nhìn thấy ông Thái dũng cảm đối mặt với kẻ thù như vậy, Mục Y Nhân không thể không nói:
"Có vẻ như Thái tiên sinh khá mạnh mẽ, có lẽ ông ấy sẽ đánh bại được bọn người kia!"
Lăng Việt liếc nhìn.
"Em nghĩ nhiều quá rồi!"
"Không thể nào?"
Mục Y Nhân không khỏi nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ không tin.
Chương 73: Ai cho các người dũng khí
Như đã nói, một khi chuyên gia ra tay, sẽ biết có hay là không.
Từ ánh mắt của Mục Y Nhân, trong chốc lát đã có thể thấy Thái Trường Viễn đã chiếm thế thượng phong, nhưng Lăng Việt lại có thể thấy một cách rõ ràng!
Thái Trường Viễn thừa sức, nhưng không đủ lực!
Sở dĩ ngay từ đầu ông ta đã tung ra đòn tấn công quyết liệt là vì muốn hạ gục đối thủ một cách nhanh chóng.
Nếu trận đấu không tính theo thời gian, Thái Trường Viễn chắc chắn sẽ thua.
Quả nhiên sau hai phút, Thái Trường Viễn dần dần trở nên yếu ớt, chỉ lộ ra một sơ hở đã bị đối thủ đá bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Ông nội!"
Thái tiểu thư lập tức tiến lên đỡ ông nội dậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự lo lắng.
Bốn thanh niên khạc nhổ một cái.
"Xương của lão già này vẫn còn cứng lắm, đấm ổng mà suýt gãy cả tay!"
"Ông Nội, người không sao chứ?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đôi mắt Thái tiểu thư rơi hàng nước mắt, cực kì đau lòng.
Thái lão gia nhịn không được mà thở dài.
"Ông không sao, chỉ là già rồi, chân tay không được tốt!"
Ông ta nói xong, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái.
"Các người đã thắng, tôi đánh không lại các người, Thái lão gia tôi tính thế này, đây là công thức thực đơn hoàng gia, các người cầm lấy, mau cút đi!"
Thái lão gia ném ra một quyển công thức mang phong cách cổ xưa, mấy người bọn họ nhặt quyển sổ lên, sau đó lật hai tranh sách ra rồi cười ha hả.
"Lão già, coi như ông có chút đầu óc. Nhưng mà... Còn cần làm phiền ông, đi theo chúng ta một chuyến."
Thái lão gia sắc mặt lập tức thay đổi.
"Tôi đã giao công thức thực đơn hoàng gia rồi, các người còn muốn gì nữa?"
"Thái lão gia, công thức độc quyền của ông đã giao ra, nhưng ông cũng đưa tay nghề ra, nếu như đặt ông ở bên ngoài, ông sẽ truyền lại cho mười người, sau đó mọi người sẽ biết món ăn trong công thức này. Công thức cung đình này, giá trị là gì?"
"Các người! Các người thật là kinh người quá đáng!"
Mấy người bọn họ nhe răng cười dữ tợn.
"Thái lão gia, muốn trách thì trách ông vô năng, còn không mau nghe lời!”
Thái tiểu thư dang hai tay đứng trước mặt Thái lão gia.
"Đừng hại ông nội tôi, nếu các người muốn giết thì cứ giết tôi đi! Ông nội tôi đã già như vậy rồi, sống không được mấy năm nữa! Cầu xin các người hãy để cho ông nội tôi một con đường sống."
Mấy người bọn họ đang nhìn dáng người thanh tú của Thái tiểu thư, liếc nhìn qua lại vài lần, trong mắt lộ ra vài tia động dục.
"Lòng hiếu thảo của Thái tiểu thư thực sự rất cảm động."
"Mỹ nữ xinh đẹp như này, giết thì thật đáng tiếc!
"Không bằng, Thái tiểu thư cùng chúng ta ra ngoài uống vài chén đi. Ông và cả cô nữa chuyện cũ chúng tôi sẽ bỏ qua."
"Đúng vậy, chỉ cần chúng ta trở về đừng nói chuyện này nữa, Mã gia sẽ không tiếp tục truy cứu!"
Sắc mặt Thái tiểu thư tái nhợt, Thái lão gia càng thêm tức giận!
"Khốn nạn. Các ngươi là một lũ súc sinh. Khụ khụ! Khụ …"
Tức giận đến cực điểm, ông tại lại một lần nữa phun ra mấy ngụm máu.
Thái tiểu thư đau lòng đến rơi nước mắt, cắn môi, trong mắt hiện lên sự kiên quyết.
"Tôi sẽ đi với các người, nên các người hãy để ông tôi đi."
"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giữ lời hứa!"
Bốn người bọn họ nở nụ cười hung dữ, và Thái lão gia giận dữ hét lên: "Tiểu Nhã, con không được phép đến đó! Hôm nay ta có chết cũng sẽ không cho con đi!
Nói xong, ông ta bước về phía trước.
Một thanh niên trong số đó lạnh lùng liếc nhìn.
"Tự tìm cái chết!"
Nói xong, gã ta lại giơ chân lên đá một cước đá vào người Thái lão gia, bay ra ngoài.
"Ông nội!”
Thái tiểu thư cảm thấy vô cùng đau khổ, Thái Trường Viễn hơi thở đã yếu rồi, nếu lại đá thêm nữa nhất định sẽ chết!
"Cô gái à, kêu ông nội cũng vô dụng, đã không bảo vệ được cô nữa rồi!"
"Ông nội... ọ ọ ọ..."
...
Nhìn thấy một màn này, Mục Y Nhân chịu không nổi nữa, trực tiếp xông lên.
"Các người chơi đủ chưa? Các Người ác như vậy, không sợ mất mạng sao?"
Mọi người liền sửng sốt, hướng về phía Mục Y Nhân mà liếc nhìn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc!
So với Thái tiểu thư, dung mạo của Mục Y Nhân thậm chí còn cao hơn một bậc!
Sau ánh mắt thèm thuồng là một số ít người đưa ra ánh mắt trêu chọc.
"Cô gái nhỏ, cô thật là rất nhân từ! Nhưng đáng tiếc, đầu óc cô không được tốt lắm."
"Dám quản chuyện của chúng tôi thì phải trả một cái giá tương ứng."
"Đúng lúc, nhưng một mình Thái tiểu thư không đủ cho chúng ta chơi đùa, lát nữa sẽ có thêm người, cùng chúng ta chơi đùa cùng chỗ!"
Lời này vừa dứt, nhiệt độ toàn bộ nhà hàng đột nhiên hạ xuống.
Nhiều người không khỏi rùng mình.
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?"
Lăng Việt cầm một tờ giấy ăn lên lau miệng, đứng dậy liếc mắt nhìn mấy người bọn họ.
"Ai cho các ngươi dũng khí tại Giang Châu làm càn hả?"
Mấy người bọn họ đều kinh ngạc, sau đó híp mắt lại nhìn.
"Hôm nay mấy người chúng ta ra ngoài không xem hoàng lịch à? Như thế nào lại có một con chó con xông tới sủa bậy chứ?"
Vẻ mặt Lăng Việt lạnh nhạt.
"Tự đi tìm cái chết!"
Vừa dứt lời, hắn vươn tay ra vào không trung đấm một phát.
"Ngươi thật to gan! Sao dám..."
Mấy người vừa mới mở miệng, đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài. Thời điểm rơi xuống đất, đã khong biết chết hay sống!
Ngay lập tức trong nhà hàng tràn ngập sự yên tĩnh đến sợ.
"Chồng thật lợi hại!"
Mục Y Nhân vỗ tay vui vẻ như một cô bé, nhưng Lăng Việt lại nhìn cô chằm chằm.
"Đi thôi. Từ giờ trở đi không có anh bên cạnh thì không được làm anh hùng nữa!"
"Em biết rồi!".
Mục Y Nhân tiến lên nắm cánh tay Lăng Việt, tựa sát vào hắn, lập tức rời khỏi nhà hàng.
Thái lão gia mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi! Vẫn còn có một tia máu của sự ngưỡng mộ!
"Cao thủ! Đây chính là cao thủ..! Nếu có được người này phụ trợ chúng ta, hai ông chúng ta có thể đứng vững ở Giang Châu này!"
Thái Tiểu Nãi không khỏi cau mày nói: "Ông nội, người này thực sự nó có mạnh đến như vậy không? Thuộc hạ của Mã Xương Long chắc cũng có cao thủ như vậy phải không?"
Thái lão gia nghiêm nghị nói: "Con không được bất cẩn! Chiêu thức của thằng nhãi này đã có thể đạt đến cấp độ Ngự Khí Phá Không! Hơn nữa nó còn quá trẻ, sau lưng nhất định là có thế lực lớn hơn! Nếu chúng ta có thể kết giao với hắn, cho dù Mã Xương Long không sợ hắn, nhưng nhất định phải sợ thế lực phía sau hắn! Mau, đi tìm xem người này là ai?
"Nhưng mà vết thương của ông nội như thế nào rồi?"
"Ta không có gì đáng lo ngại. Vận khí điều dưỡng một chút là ổn. Con mau chóng điều tra rõ thân phận của hắn. Đây có thể là cơ duyên với Thái Gia chúng ta ngàn vạn lần không được bỏ lỡ."
"Vâng! Ông nội!"
Thái Tiểu Nãi liếc nhìn cánh cửa rồi khẽ cắn môi mà đuổi theo.
Lăng Việt và Mục Y Nhân lái xe đi ngay khi họ rời khỏi nhà, dù sao thì Thái Tiểu Nãi cũng đã muộn một bước.
Khi hai người về đến nhà, Minh Thừa và Tú Nhi cũng đã đuổi kịp về đến nhà
"Thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân đã trở về."
Lăng Việt gật đầu, bình tĩnh nói: “Thiết Quyền Môn thì sao?”
“Ờ…”
Minh Thừa liền cau mày.
"Thiếu gia, Thiết Quyền Môn, dường như những người đó muốn ngài cho bọn họ một cơ hội!"
Chương 74: Hành y cứu thế
Lăng Việt vuốt vuốt huyệt thái dương.
"Vẫn rất ngoan cố! Thôi, nếu bọn họ muốn nói thì cứ nói đi. Ta cũng muốn xem bọn họ muốn nói điều gì?"
"Vâng, thiếu chủ!"
... Hôm sau, Mục Y Nhân dậy rất sớm, khiến Lăng Việt không khỏi có chút đau lòng.
"Không phải anh đã nói với em, công tác không nên làm việc quá liều mạng sao, giao cho thủ hạ làm là được rồi."
Mục Y Nhân nghịch ngợm le lưỡi: "Hiện tại tập đoàn Y Nhân đang đang trong giai đoạn tăng trưởng, em phải nỗ lực nhiều một chút! Hôm nay em còn phải chọn một công ty phát ngôn, có rất nhiều việc phải bận rộn, nhất định phải đi sớm một chút."
Lăng Việt không khỏi lắc đầu: "Đầu tiên anh nói trước, nếu em mệt mỏi sinh ra sai lầm thì anh sẽ không chút do dự mua luôn tập đoàn Y Nhân, để em ở nhà làm người vợ đảm đang!"
"Biết rồi!" Mục Y Nhân khẽ hôn lên mặt Lăng Việt một cái, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy mà thủ tỉ bên tai Lăng Việt: "Chồng yêu, em đi đây. Phải nhớ em đó nhé."
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài, Khả Khả đã chờ ở ngoài cửa.
"Em chậm một chút, ngã bây giờ!"
"Biết rồi!"
"Cái con bé này, càng lúc càng giống con nít."
Tú Nhi vừa tiến đến nhịn không được hé miệng cười một tiếng.
"Con gái lúc yêu đương IQ gần như bằng không. Hơn nữa, càng được cưng chiều thì càng giống con nít."
"Sao cô càng ngày lắm mồm giống Minh Thừa vậy?"
"Hì hì, thiếu chủ chớ trách. Đây là trà của ngài, đủ cho ngài đánh cờ uống hơn nửa ngày."
"Ừm!" Lăng Việt đứng dậy, cầm lấy chén trà đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa cũng vừa có một chiếc BMW đậu lại.
"Ông nội, chính là chỗ này!"
"Y quán Lăng gia, không ngờ vị cao nhân kia lại còn là một thầy thuốc."
"Ông nội, con nghe ngóng y quán này cũng là gạt người. Từ khai trương đến bây giờ không có ai đến khám! Ông xem bọn họ viết cái gì kìa, xem bệnh ở chỗ này thấp nhất cũng lên đến trăm vạn!"
Lão giả lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: “Tiểu Nhã, không thể nói bậy, con phải biết rằng hiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!"
"Ông nội, võ công của hắn đã rất lợi hại, không khả năng y thuật còn lợi hại như vậy đúng ko?"
"Mặc kệ y thuật của hắn là thật hay giả, hôm nay chúng ta tới là đến cảm ơn người ta, không đc phép càn quấy."
Dứt lời, Lăng Việt đã bước ra cửa lớn. Nhìn thấy Lăng Việt đi ra, một già một trẻ lập tức tiến lên.
"Ngài Lăng!"
Lăng Việt liếc nhìn hai người một cái: "Sao hai người lại tới đây?"
"Hồi ngài Lăng, hôm qua ngài ra tay tương trợ trong nhà ăn, giúp hai ông cháu chúng tôi thoát được một kiếp, hôm nay hai chúng tôi đặc biệt đến để cám ơn ngài!"
"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Ngài Lăng quá khách sáo. Đối với ngài là tiện tay thôi, nhưng đối với ông cháu chúng tôi lại là chuyện cứu mạng! Lão hủ đã chuẩn bị lễ mọn, không biết ngài Lăng có thể nể mặt để lão hủ tỏ tâm ý không"
Lăng Việt khẽ nhíu mày, một lát sau mới mở miệng: "Vậy vào đi!"
Nói xong, hắn quay người đi vào, Tú Nhi thấy hắn quay lại thì không khỏi sững sờ.
Đợi nhìn thấy hai ông cháu Thái Trường Viễn phía sau hắn, cô ấy mới hiểu vì sao Lăng Việt quay trở về.
Mấy người bước vào trung đường, Thái Nhã hiếu kỳ liếc nhìn bốn phía, mà Thái Trường Viễn thì dùng hai tay dâng lên một hộp gỗ.
"Ngài Lăng, tôi biết ngài là người tu luyện, ngài cũng chướng mắt vật thế tục. Cho nên, lão hủ chuẩn bị một gốc nhân sâm chín trăm năm, hi vọng ngài Lăng không ghét bỏ!"
Lăng Việt lạnh nhạt gật gật đầu: "Có lòng."
Lời này làm Thái Nhã rất khó chịu.
Nhân sâm chín trăm năm có giá trị phi phàm, không có 10 triệu thì tuyệt đối không lấy được!
Hơn nữa, loại bảo vật trời đất này cực kỳ khan hiếm, hoàn toàn là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, sao đến chỗ Lăng Việt lại như không đáng tiền thế?
Hơn nữa Lăng Việt ăn nói ngạo mạn, làm chút thiện cảm sau cùng của cô dành cho Lăng Việt cũng biến mất.
"Anh là thầy thuốc? Anh còn trẻ như vậy, có giấy phép hành nghề y không?"
Thái Nhã đột nhiên nói ra một câu, nhưng Lăng Việt vẫn không trả lời cô ta.
Thái Trường Viễn nhịn không được cau mày quát: "Tiểu Nhã, không thể nói vớ vẩn!"
Sau đó, ông vội vàng xin lỗi Lăng Việt: "Ngài Lăng, cháu gái của tôi có thói kiêu căng, ngài đừng để trong lòng!"
Lăng Việt thản nhiên nói: "Không sao, con nít thôi."
"Này! Anh nói ai là con nít hả?" Thái Nhã lập tức nhíu mày, không vui đáp trả.
Lăng Việt hơi hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cô ta một cái: "Hôm qua trong quán ăn không phải cô rất sợ à? Hôm nay lại hung hăng lắm! Là cô cảm thấy mình rất lợi hại, hay là... Cô nghĩ tôi không dám giết cô giống những người kia?"
Câu nói sau cùng kia mang theo một tia sát ý nhàn nhạt, khiến Thái Nhã không nhịn được giật mình một cái, nuốt ngụm nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.
Tình cảnh lập tức trở nên hơi xấu hổ, ông cụ Thái vội vàng đi ra hoà giải: "Ngài Lăng, xin ngài bớt giận, đều là tôi dạy dỗ không tốt."
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Lão hồ ly Thái Trường Viễn cười ha ha, lập tức đổi chủ đề: "Đúng rồi, ngài Lăng, đúng lúc hôm qua tôi cũng bị thương. Không biết ngài Lăng có thể xem cho tôi hay không?"
"Được!" Thái Trường Viễn vội vàng cười vươn tay cho Lăng Việt bắt mạch.
Nhưng Lăng Việt lại không động, điều này khiến Thái Trường Viễn hơi sững sờ.
"Ngài Lăng... ?"
Lăng Việt lạnh nhạt nói: "Ông không phải người hữu duyên!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Câu nói này khiến Thái Trường Viễn không khỏi hơi xấu hổ. Nói bóng gió là bảo ông bỏ tiền, nhưng Thái Trường Viễn không tiện thu tay lại, dù sao ông ta muốn đến để bấu víu quan hệ.
"Tiểu Nhã, quét thẻ cho ngài Lăng."
Thái Nhã bĩu cái miệng nhỏ ra: "Ông nội! Hai chúng ta trốn tới từ Tây Bắc, tổng cộng chỉ mang theo 40 triệu, mở tiệm dùng 20 triệu. Lại bỏ ra 10 triệu mua nhân sâm cho hắn, nào có nhiều tiền như vậy?"
Nói xong, cô ta lại hô lớn về hướng Lăng Việt: "Người như anh có thấy mình tham quá không? Chúng tôi đã đưa cho anh nhân sâm trị giá 10 triệu, anh còn muốn thu tiền chữa bệnh, thật là quỷ hẹp hòi!"
Lăng Việt sắc mặt lạnh lùng nói: "Nhân sâm là tiền cứu mạng của các người! Hiện tại móc ra là tiền chữa bệnh! Đương nhiên, cô cũng có thể không đưa, vậy chớ chậm trễ tôi đi chơi cờ."
"Anh — —!"
"Được! Tiểu Nhã, im ngay, quẹt thẻ cho ngài Lăng! Không được làm ngài Lăng tức giận nữa!"
Thái Nhã tức đến dậm chân một cái, móc thẻ ra vỗ lên mặt bàn.
"Được rồi, con mặc kệ ông! Ông thích cho hắn bao nhiêu tiền thì cho!"
Nói xong, cô ta thở phì phò chạy tới cửa, hai tay ôm ngực, chu cái miệng nhỏ ra không nói câu nào.
Ông cụ Thái lúng túng quẹt thẻ cho Lăng Việt, vươn tay ra để Lăng Việt xem.
Lăng Việt cũng không tức giận, dù sao cũng phải ôn hòa đối đãi với vụ làm ăn đầu tiên từ khi khai trương.
Hắn vươn tay ra, một luồng chân khí tràn vào huyết mạch của ông cụ Thái.
Chỉ trong tích tắc, thân thể ông cụ Thái đột nhiên run lên!
Trong đôi mắt già nua bắn ra ánh hào quang, nhìn về phía Lăng Việt giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy!
Chương 75: Trò vặt
"Được rồi!" Lăng Việt buông tay ra, lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Anh nói cái gì?"
Thái Nhã trợn mắt thật lớn!
"Anh nói đùa cái gì vậy? Anh mới bắt mạch ông nội của tôi còn chưa tới một phút đồng hồ, anh nói ông nội tôi khoẻ rồi! Anh lừa gạt ai vậy? Một triệu dễ lừa gạt như vậy sao?"
"Im ngay! Tiểu Nhã, không được càn quấy!" Ông cụ Thái quát lớn một tiếng, chợt lui lại mấy bước rồi cúi người thật thấp trước Lăng Việt.
"Lão hủ sống hơn nửa đời người, lại là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy kỳ nhân giống như ngài Lăng. Đại ân đại đức của ngài, cả đời tôi khó quên!"
"Cút đi!" Lăng Việt không chút khách sáo mà nói.
Thái Nhã còn muốn nói gì, lại bị ông nội của mình trực tiếp túm ra ngoài.
Khi ra đến ngoài cửa, Thái Nhã tức giận muốn phun máu.
"Ông nội, vì cái gì ông lại thiên vị hắn như thế? Rõ ràng là một tên lừa gạt!"
"Đứa nhỏ ngốc này!"
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thái Trường Viễn thở dài một hơi, chợt tìm một khối đá một dùng một đấm đánh nát, trên tay lại không có chút vết thương nào.
"Cái gì?" Thái Nhã trừng lớn đôi mắt hạt châu, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông cụ Thái sắc mặt nghiêm túc nói: "Bây giờ con thấy chưa? Trong mấy giây ngắn ngủi, không chỉ thương thế ngày hôm qua, mà cả khí hải mấy năm trước bị người ta hủy đi của ông nội cũng được ngài ấy cùng chữa trị! Y thuật như thế thì Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể sánh bằng! Người này thật sự là cao nhân! Về sau đừng có trêu chọc, nếu không cho dù là ông cũng không bảo vệ được con!"
Lúc này, Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, cầm chén trà trực tiếp đi về nơi xa, không buồn nhìn hai người lấy một cái.
Ông Thái lại lập tức nhấn lấy cổ cháu gái, cùng cô ta cúi đầu khom lưng.
Thái Nhã lén liếc qua, bóng lưng làm người ta chán ghét kia đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn! Thâm sâu khó lường!
...
Trong hai ngày kế tiếp, cửa y quán dần dần có thêm rất nhiều xe.
BMW, Mercedes-Benz, Rolls-Royce, Bentley... Xe càng ngày càng quý, số lượng cũng càng ngày càng nhiều!
Y quán nho nhỏ như lập tức biến thành bánh trái thơm ngon!
Trước cửa y quán treo đầy đủ loại cờ thưởng và bảng hiệu: Diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tại thế, y thuật vô song... .
Y quán mà tất cả mọi người không coi trọng này như đột nhiên trở nên thu hút.
Từ đó, trên đầu đường thiếu đi một thanh niên đánh cờ, trong ngõ nhỏ lại càng náo nhiệt!
Lăng Việt chữa bệnh có khi lấy tiền, cũng có lúc không lấy tiền.
Nhưng những người đã từng trào phúng y quán Lăng gia, Lăng Việt cũng không hỏi đến, có tiền cũng không trị!
Thẳng đến lúc này, những người kia mới ồn ào than trách, tại sao mình không giữ gìn mối quan hệ với Lăng Việt?
Cuộc sống bình ổn này cũng không có kéo dài được bao nhiêu ngày. Đại khái khi làm ăn đến ngày thứ tư thì một người phụ nữ trung niên kéo một chiếc ba bánh xe đi tới trước y quán Lăng gia, trên đó có một người đàn ông trung niên cao gầy đang nằm.
Lăng Việt vừa đưa Mục Y Nhân đi làm về nhà, khi đi tới cửa, phụ nữ trung niên lập tức tiến lên, ôm lấy bắp chân của hắn.
"Thần y! Thần y cầu xin ngài cứu ông xã tôi đi! Cầu xin ngài! Ông ấy sắp không được rồi!"
Lăng Việt liếc nhìn người đàn ông trên xe một cái, nhíu mày, sau đó phiền chán đá bay à ta ra ngoài, trực tiếp đi vào trong sân.
"Cút!"
Người phụ nữ trung niên gào khóc.
"Thần y, ngài đừng đi! Tôi cầu xin ngài, mau cứu chồng tôi đi! Nếu ông ấy chết thì chúng tôi phải sống thế nào?"
Tiếng la khóc này khiến không ít hàng xóm láng giềng vây xem.
"Thần y, tôi cầu xin ngài! Tuy nhà chúng tôi không có một triệu, nhưng dù sao chồng tôi cũng là một mạng người! Ngài cứu chồng tôi đi, đời sau nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
Mọi người không nhịn được mà chỉ trỏ.
"Lăng Việt này cũng thật là, chữa bệnh ít nhất cũng một triệu, hai ngày này không biết kiếm được bao nhiêu tiền, ra tay cứu một mạng thôi cũng không chiu! Thật là chỉ biết có tiền!"
"Loại người này có y thuật thì thế nào? Còn không phải lòng lang dạ sói à?"
"Thế mà tôi còn đánh cờ với hắn! Lúc trước tôi đã nhìn ra, thằng này là tiền mê điển hình! Đúng là chẳng ra làm sao."
Bên ngoài tiếng người huyên náo, mọi người như hận không thể lập tức xông tới, hung hăng phê phán Lăng Việt một phen!
Lăng Việt híp hai mắt lại, bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo.
"Một con giun dế còn dám đến gây sự!" Vừa dứt lời, quát vào trong sân: "Minh Thừa, đi ra đánh người!"
Nghe xong lời này, Minh Thừa chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Thưa vâng!"
Hai người tới ngoài cửa, sát ý trên mặt Lăng Việt khiến mọi người không nhịn được lùi lại một bước.
Nhưng người đông thế mạnh, mọi người lại nhanh chóng nổi lên khí thế.
"Lăng Việt, sao cậu dám thấy chết không cứu hả?"
"Đúng đấy, có thầy thuốc như anh sao? Không có chút y đức nào cả! Trong mắt chỉ có tiền!"
Lăng Việt lạnh lùng liếc qua mọi người, không giải thích lời nào, chỉ đưa mắt về hướng Minh Thừa.
Minh Thừa ngầm hiểu, cười hắc hắc, đi đến trước mặt xe ba bánh rồi vỗ vỗ mặt người đàn ông. Sau đó, ông duỗi hai đầu ngón tay ra, móng tay bóp lấy một khối thịt nhỏ trên lỗ tai đối phương rồi vặn một cái.
Trong chớp mắt, người đàn ông vốn sắc mặt như tro tàn lập tức kêu thảm một tiếng, nhảy lên cao ba thước, sau đó không ngừng xoa lỗ tai của mình.
"Ai u má ơi, đau chết mất! Đau chết mất!"
Trong nháy mắt đó, sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng đặc sắc. Nhất là người phụ nữ trung niên, thấy cảnh này, bình thường không khỏi biến sắc, sau đó lén lút muốn len ra khỏi đám người để chạy trốn.
Nhưng vừa chui ra thì đụng phải một dáng người khôi ngô, bình thường ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào mà Minh Thừa đã đi ra bên ngoài đoàn người.
Sắc mặt bà ta tái nhợt, co cẳng bỏ chạy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Minh Thừa cười lạnh một tiếng, túm lấy vạt áo của bà ta rồi trực tiếp ném vào đám người, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lăng Việt.
Bà ta ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức trực diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Việt, bà ta không nhịn được mà run rẩy.
"Thần... Thần y, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Người phụ nữ vội vàng dập đầu, Lăng Việt chỉ là lạnh lùng hỏi: "Là ai bảo bà tới?"
Bà ta run lên một cái, ánh mắt né tránh mà nói: "Không có... Không có ai, vợ chồng chúng tôi chỉ muốn thử rốt cuộc thần y có y thuật thần kỳ như vậy hay không! Chúng tôi không có ác ý!"
Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng, bước về phía trước một bước, giày da vừa vặn giẫm lên một bàn tay của bà ta, hắn hơi dùng lực một chút, máu thịt lập tức bắt đầu mơ hồ.
"A — —!" Bà ta hét thảm lên.
"Tôi hỏi bà lần nữa, người nào phái bà tới!"
Chồng của người phụ nữ lập tức la lớn: "Đánh người! Đánh người! Cậu đánh vợ của tôi, tôi phải báo cảnh sát, phải báo... ."
"Báo cái đầu mẹ mày!" Minh Thừa tiến lên giơ một chân đá bay ông ta, cái điện thoại màu xanh rơi xuống mặt đất, bị ông một chân giẫm thành mảnh vụn.
"Mẹ nó! Dám động thổ trên đầu Thái Tuế, mày không nhìn xem mình là thứ gì? Tiếp tục không thành thật khai báo thì tao đánh chết hai tụi mày."