Nhưng cậu ta cũng không ngờ được Lăng Việt lại dám đối nghịch với mình!
"Anh bạn này có ý gì đây?"
Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt, hai chân bắt chéo lại với nhau, lưng dựa vào ghế.
"Tôi đang làm từ thiện đương nhiên là muốn tiền càng nhiều càng tốt. Nếu cậu không thoải mái, có thể lại ra giá."
Trần Lễ Thạch cười lạnh.
"Không chơi nổi sao? Cậu cho rằng, cậu đang nói chuyện với ai? Cậu là đang nói chuyện với người thừa kế hợp pháp của Trần gia! Cậu cũng không đi ra hỏi thăm xem danh tiếng của Trần Lễ Thạch ta đây! Cũng chính là một trong tám thanh niên giàu có nhất tại Giang Châu, có lúc nào tôi lại sợ người khác rồi?"
Dứt lời, cậu ta quay người vung tay lên.
"12 triệu!"
"Tê ~!"
Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi.
"Không hổ là Trần thiếu a! Quả nhiên lợi hại! Mở miệng lại tăng thêm 2 triệu!"
"Xài 12 triệu để mua Mộc Điêu, cũng chỉ có dạng gia đình giàu có như Trần gia mới có thể lấy ra được, còn về mấy ông chủ tầm thường ấy hã, nghĩ cũng không dám nghĩ!"
"Haha, theo tôi thấy thì tiểu tử kia đoán chừng là không còn dám mở miệng rồi!"
"Đó không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Nhiều tiền như vậy, hắn làm sao có khả năng chi trả?"
Thanh âm của mọi người làm cho Trần Lễ Thạch cười đắc ý.
Mặc dù bỏ ra nhiều hơn 4 triệu, làm cậu ta có hơi đau lòng một chút. Nhưng mà tiền không vấn đề, sỉ diện phải giữ cho bằng được, sĩ diện là quan trọng nhất!
Huống hồ, chỉ cần danh tiếng của Trần còn sau này tiền không thành vấn đề!
Nghĩ tới đây, cậu ta khinh thường lườm Lăng Việt một cái, bên trong ánh mắt của cậu ta tràn đầy sự cao ngạo!
Bản thiếu là người mà ngươi có thể trêu chọc sao?
Nhưng, ngay tại lúc hắn còn chưa đặt cái mông của mình xuống ghế, thì bỗng nhiên một giọng nói bình thản vang lên, hoàn toàn làm cho hắn run bật cả người.
"30 triệu!"
Toàn trường yên tĩnh như nước, Trần Lễ Thạch giống như là gặp ma, trong nháy mắt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt.
Đến mức Mục Y Nhân cũng không khá hơn chút nào.
Cô một mặt mờ mịt nhìn Lăng Việt.
"Cho dù anh có tiền, cũng không thể phá của như vậy chứ?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền."
Trần Lễ Thạch hung hăng trừng Lăng Việt.
"Xem như ngươi lợi hại!"
Nói xong, cậu ta hung hăng ngồi xuống, tức giận đến nói không ra lời.
Còn Vu Cát ở trên đài lúng túng gõ búa gỗ.
Mọi người tuy không nói lời gì, nhưng ở trong nội tâm của bọn họ đều là nổi lên sóng to gió lớn.
Rất nhanh, kiện đồ vật tiếp theo được đấu giá, cũng chính là một bộ quần áo tơ lụa từ thời Đường triều.
Lúc Trần Lễ Thạch vừa nhìn thấy món đồ đấu giá thứ hai, cậu ta mới thư giản đè nén được lửa giận ở trong lòng.
"Món đồ này,Trần gia chúng tôi nhất định phải có được! Bộ quần áo này là một bộ quần áo được chế tác từ công nghệ thêu thùa từ thời hoàng cung cổ đại, nếu như có thể sở hữu loại công nghệ này, thì nhãn hiệu của tập đoàn Trần gia có thể tăng mạnh sức ảnh hưởng."
Một cô gái ở bên tay phải Trần Lễ Thạch, ôn nhu cười một tiếng, nịnh nọt nói:
"Lấy tài lực và thế lực của Trần thiếu, tuyệt đối không có người dám tranh giành với ngài!"
Nghe được lời nịnh nọt này của cô gái, Trần Lễ Thạch lại là lạnh lùng hừ một tiếng, gằn giọng:
"Bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa. Không phải mới vừa nãy có tên tiểu tử kia cũng tranh giành với tôi đấy sao?"
Cô gái sững sờ, vội cười nịnh nói:
"Trần thiếu, theo như tôi thấy thì có thể tiểu tử kia là muốn nịnh nọt Mục Y Nhân. Nhưng mà hắn có thể có bao nhiêu tài sản chứ? Hắn hơn được Trần thiếu ngài sao? Đoán chừng nha, hắn vừa mới tiêu một số tiền lớn, tôi chắc chắn hắn đã cạn kiệt tiền rồi, tôi dám khẳng định hắn sẽ không có tiền để tranh giành với ngài đâu!"
Khóe miệng của Trần Lễ Thạch giương nhẹ.
"Lời này của cô cũng làm cho ta cảm thấy vui vẻ đấy!"
...
Ở bên này, lúc mà Mục Y Nhân nhìn thấy bộ quần áo tơ lụa kia, trong ánh mắt của cô nhịn không được toát ra một tia khát vọng.
Sắc mặt của cô lại làm sao có thể trốn thoát được ánh mắt của Lăng Việt.
"Bộ quần áo tơ lụa kia, cô rất thích hay sao?"
Mục Y Nhân khẽ giật mình, chợt đắng chát cười một tiếng.
"Bộ quần áo tơ lụa này là được chế tác từ một loại công nghệ thời cổ đại hoàng cung. Nếu như có thể đạt được, đồng thời tiến hành nghiên cứu, thì đối với nhãn hiệu cùng sức ảnh hưởng của tập đoàn Y Nhân chúng tôi sẽ được tăng lên rất nhiều. Nhưng mà giá tiền của bộ quần áo này cũng sẽ không quá thấp, cho nên tôi chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, bởi vì tiền tôi mang theo là để tranh đoạt di vật gia tộc của người yêu tôi!"
Nghe được lời nói của Mục Y Nhân, trong mắt của Lăng Việt có một tia nước ấm chạy qua.
Cho dù Mục Y Nhân rất yêu thích món đồ đó, nhưng nàng vẫn lựa chọn từ bỏ. Cô đem tất cả thể xác và tinh thần trao hết cho hắn.
Cho dù là một bức tranh không có chút ý nghĩa nào, cô cũng xem như là trân bảo.
Tình này của cô, cả đời khó quên!
"Nếu cô đã yêu thích, vậy tôi mua lại là được."
"A?"
Mục Y Nhân sững sờ, chợt liên tục khoát tay.
"Không nên không nên, anh giúp tôi đã đủ nhiều, tôi không thể nhận thêm sự giúp đỡ của anh."
"Vì sao?"
Dừng một chút, ánh mắt của nàng có chút phức tạp nói:
"Lăng Việt, tôi không muốn giữa chúng ta có quá nhiều... Dây dưa. Người tôi thích không phải là anh, cũng sẽ không tiếp nhận anh. Tôi càng không hi vọng chính mình sẽ biến thành loại phụ nữ hai mặt! Hi vọng anh có thể tôn trọng tôi! Cũng hi vọng anh có thể tôn trọng người yêu của tôi, đừng có lấy lòng tôi nữa!"
Giờ phút này, ở trong lòng của Lăng Việt vô cùng áy náy.
Có người vợ như thế này cả đời còn cầu mong gì?
"Y Nhân, đợi tôi trèo lên đỉnh Giang Châu, chắc chắn sẽ để cho cô làm một cô dâu hạnh phúc nhất thế giới! "
Nghĩ tới đây, hắn lần nữa cười nhạt một tiếng.
"Mục tiểu thứ không nên hiểu lầm. Là cô nói bộ quần áo tơ lụa này được chế tác từ công nghệ thời cổ đại, cũng có thể kiếm lời không ít tiền. Cho nên tôi muốn mua lại nó để cho cô mượn nghiên cứu một chút, nếu như cô kiếm được tiền thì chia cho tôi một phần. Tôi chỉ là muốn đầu tư không có ý gì khác!"
"A?"
Nghe được Lăng Việt giải thích, trong nháy mắt mặt của Mục Y Nhân đỏ lên.
Cô ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt có chút nóng rần lên nói:
"Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều, mong Lăng tiên sinh thứ lỗi, không nên giễu cợt tôi."
"Mục tiểu thư nói quá lời rồi, cô là một cô gái có tình yêu cao thượng, một cô gái không hai lòng. Lăng mỗ chỉ có tôn kính, tuyệt không có ý xâm phạm."
Lúc này, ở trên đài cao kia, Vu Cát đã bắt đầu giảng giải.
"Kiện vật phẩm đấu giá thứ hai, là một bộ quần áo tơ lụa từ thời nhà Đường, bộ quần áo tơ lụa này đã bao hàm một loại công nghệ thêu thùa đã biến mất trong dòng sông lịch sử, nếu như đấu giá được, hơn nữa có thể tiếp thu truyền thừa loại công nghệ này, nói không chừng ở tương lai sẽ có một khoản hời to lớn! Cho nên, bộ quần áo tơ lụa này có giá khởi đầu là 10 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một triệu! Sau đây, đấu giá bắt đầu!"
Vừa dứt lời, trong đám người liền có một người giơ bảng hô:
"11 triệu!"
"12 triệu!"
"14 triệu!"
...
Bộ quần áo tơ lụa này, tính thực dụng rất lớn, so với Mộc Điêu vừa rồi có thể nói là chênh lệch rất lớn. Cho nên chỉ trong nháy mắt, thì đã có giá trị 20 triệu!
Nhưng ngay lúc này, liền vang lên một tiếng quát nhẹ lấn áp hết giọng nói của tất cả mọi người!
"30 triệu!"