Run rẩy, từ đầu xuống chân….
Ngỡ ngàng nhìn chằm chằm mặt đất, không biết qua bao lâu- có lẽ chỉ vài giây, anh phát hiện đôi bàn tay khẽ run lên bần bật. Anh nghĩ muốn cười nhạo bản thân, nhưng lại quên mất làm sao để nhếch môi lên.
Thật sự là vở kịch hài nhất thế giới!
Không rõ cảm giác của mình hiện tại có được gọi là bi thương, nhưng anh thật sự cảm nhận được lúc này hô hấp vô cùng khó khăn. Lẳng lặng lui về sau từng bước, anh bắt đầu phóng nhanh. Anh bây giờ chỉ muốn rời đi, chỉ cần rời khỏi chốn ma quỷ này, mọi thứ sẽ trở về như trước…
Đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn không ngừng văng vẳng…
< Nhưng ngươi mới là thú cưng ta muốn nhất… >
< AI bảo ngươi cứ dùng ánh mắt dã thú mà nhìn ta … >
<Thời điểm hắn phản bội ta là đã cầm chắc cái chết… Ta cũng là giúp ngươi nha, hắn thấy ngươi giết người— a~! >
Mẹ nó!
Hung hăng cắn môi một cái, anh rốt cục cũng không nhịn được thét to lên.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó~~~! Chết tiệt! Đáng chết!
Xác định khoảng cách tương đối xa, anh dừng chân tựa vào thân cây. Một tay chống lên cây gập người thở hồng hộc, trước kia dù có chạy trốn cũng ung dung không mệt mà lúc này miệng khô lưỡi khô, anh cố gắng kiềm nhịp thở đều đặn, mặt cũng không lộ vẻ thở dốc, vẫn rất bình tĩnh.
Ánh mắt càng bình tĩnh đến mức vô hồn!
Hộc… hộc… bốn phía như chỉ có hô hấp của mình. Chiến Dã tự nhủ lòng, mọi chuyên cũng đơn giản thôi. Đúng vậy! Vô cùng đơn giản, tựa như một bộ phim với đa dạng nhân vật, có người được đồng cảm, có người bị oán hận, phỉ nhổ, chán ghét… và anh…
“Hê hê! Boy!”
Thanh âm không phải của mình đột ngột vang lên làm anh thoáng sửng sờ, lập tức nhìn theo hướng thanh âm phát ra- phía trên đầu.
Những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá tầng tầng lớp lớp khiến mắt anh phải nhíu lại, mơ hồ trông thấy một bóng người từ trên cây nhảy xuống, thanh thoát như “tiên giáng trần”, ung dung tự tại đáp xuống, hai tay đút túi quần đứng trước mặt anh- thật ra đồng phục tù làm gì có túi quần, cho nên gã trực tiếp cho tay vào bên trong luôn.
“Ngại ghê á, dọa em sợ hả?” Saide cừoi hề hề, “vô tội” nhìn biểu tình mù mờ của Chiến Dã, “Tôi vừa nãy ở trên cây hóng chuyện vui, có thấy em đến cũng định gọi em lại.”
Chiến Dã nhìn người đàn ông trước mắt mình, cảm thấy chả còn từ ngữ nào mà hình dung gã ta được. Nghĩ muốn xoay người bước đi rồi lại thấy có gì đó kì kì…
“Anh vừa nói mình đang làm gì cơ?”
“Hóng chuyện vui đó!” Nói như đúng rồi, Saide nhún nhún vai.
Ở trên cây- hóng chuyện vui? Chẳng lẽ-
“Ờ đó!” Saide cười đen tối, nháy nháy mắt với anh, “Hắn thực mạnh hén?”
Gã này tột cùng là loại vật gì đây? Chiến Dã cảm thấy tâm trạng mình lúc này chẳng thể hình dung bằng từ ngữ. Gã đàn ông trước mặt nhìn như một quý tộc tóc vàng thế mà lại thích nhìn lén người khác ấy ấy…
“Anh…” Chiến Dã vừa muốn mở miệng lại bị Saide ngăn lại.
“Suỵt~” Saide đặt ngón trỏ lên miệng ý bảo im lặng, vài giây sau cười nói: “Thằng đó luôn làm người ta đau khổ, biểu tình của em lúc này cũng không hẳn là đau khổ lắm, nhưng mà…”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày không nói.
“Nhưng rồi cũng qua hết thôi.” Đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm túc, Saide lia mắt sang Chiến Dã, “Ngày mai, chính là ngày mai, phải cẩn thận nha.” Đặt hai ngón tay lên môi nhẹ nhàng trao anh nụ hôn gió, lời nói và hành động của gã chẳng hài hòa gì sấc.
“Hả… là ý gì?” Chiến Dã hỏi thẳng.
Saide cười cười, “Đã ra đi thì cần phải có nghi thức tiễn đưa linh đình một chút, có phải thêm phần kích thích không? Ngày mai sẽ ra tù, đương nhiên không phải chỉ một người đâu, có người bầu bạn mới vui mà-”
Cảm giác bất an lại xuất hiện-
“Ha ha! Đừng có làm cái mặt vậy chứ-” Saide mỉm cười nâng cằm anh lên, “Không hợp với em đâu.”
“Anh biết được những gì?” Không phản kháng, Chiến Dã lạnh lùng hỏi.
“Ừm ừm!” Saide gục gặc đầu, “Ánh mắt này mới hợp với em nè! Thôi thì anh nói luôn cho biết coi như làm phần thưởng hen! Dù sao nếu em mà chết anh cũng đau lòng lắm đó-”
Chết?
“Ngày mai, trong này sẽ có bạo động. Tất cả phạm nhân sẽ vì chút tự do xa xôi khó đoạt mà liều mạng, chỉ cần vượt qua bức tường sắt sẽ thấy ánh mặt trời, nghe có vẻ lời lãi ghê nhỉ! Phải không?”
Vượt ngục? Chiến Dã chau tít hàng mày, “Các người điên rồi hả?”
“Không! Không phải bọn tôi, là bọn chúng mà! Ngày mai một số người hình mãn ra tù là hiển nhiên thôi, và cũng là những người hiển nhiên cuối cùng. Boy à, có chuyện gì cũng không được đi, cứ im lặng đứng trong phòng giam đi, nó là nơi an toàn nhất cho em ngây ngẩn cả đời này á. Ngày mai, ai lấy được chìa khóa chính là thần, ai ai cũng muốn trở thành thần, thành đấng cứu thế tối cao- nhưng đấng cứu thế thì nhất định phải hi sinh chính mình, buồn cười thật, hén?”
Saide cười tủm tỉm khơi ra sự thật tàn nhẫn, Chiến Dã liền hiểu được, ngày mai sẽ phát sinh bạo động vượt ngục, mà kẻ có được chìa khóa sẽ bị giết chết…
“Có lẽ không chỉ một người, một thân một mình chết đi thì cô đơn lắm, một giọt máu thì chẳng có gì phải sợ, nhưng là … sông… hừm? Thành ngữ đó nói thế nào nhỉ?”
“Máu đổ thành sông!”
“Ờ đó! Máu đổ thành sông! Máu đổ tràn ra cả sông vậy nó mới đáng thưởng thức, đây là loại đưa tiễn mà kẻ mạnh thích nhất, phải trả giá cao à.”
“Vì sao anh lại cho tôi biết?” Nhẹ nhàng đẩy tay Saide ra, Chiến Dã hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ nói cho người khác?”
Saide nhún nhún vai, “Em sẽ sao?”
Hắn ta hỏi mình.
“Hơn nữa tôi cũng không nghĩ em sẽ lựa chọn phương pháp chẳng khôn ngoan thế đâu. Ở đây bề ngoài nhìn bình yên đều là giả dối, không ai tin lời một phạm nhân bình thường mới đến nói cả, bởi vì kẻ không bình thường mới đáng để họ tin tưởng. Chắc em hiểu mà ha.” Saide nhếch môi, “Còn vì sao tôi lại muốn nói em biết hả… ưm… coi như tôi thích vậy đi!”
“Vậy tôi phải cảm tạ anh sao đây?”
“Nếu như thật tình em muốn thế, chứ tôi thấy ít ai thật tâm cảm tạ mình lắm.” Saide hướng mắt về phía sau anh nhìn nhìn, “Tôi phải đi đây, nhớ kỹ lời tôi đó! Tôi chính là- hừm? Thành ngữ kia nói sao nhỉ?”
Chiến Dã mặt không thay đổi nhìn gã, bình tĩnh mà nói: “Chó mà đòi bắt chuột, chỏ mõm vào chuyện người khác.”
“Phải! Tôi là con chó mà đòi bắt chuột… ủa sao có gì đó là lạ?”
Nhìn Saide rời đi trong bối cảnh không bình thường, Chiến Dã thẫn thờ đầu óc trống rỗng, chôn chân tại chỗ không động đậy, cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân. Anh biết là ai, nhưng cũng không muốn nhúc nhích, thậm chí chẳng buồn quay đầu.
“Sao lại đứng đây một mình?” Giọng nói Nhiếp Phong Vũ pha lẫn chút khàn khàn, cái giọng điệu này trước kia anh cũng từng nghe đến.
Sao lại đứng đây một mình? Chiến Dã khẽ cười thầm, khóe môi nhếch lên. Rỗi việc không được đứng đây à? Xoay người, anh có chút khó xử nhìn Nhiếp Phong Vũ.
“Tôi, tôi tới tìm anh.”
Nhiếp Phong Vũ cười nhẹ nhàng, vẫn như xưa. Chiến Dã trông thấy trên cổ hắn ẩn ẩn dấu hồng hồng, thực ngứa mắt.
“Cậu hiếm khi chủ động tìm tôi nha? Có chuyện gì?” Từ tốn bước đến gần anh, Nhiếp Phong Vũ dịu dàng nhấc một chiếc lá khô trên vai anh. Khóe miệng ẩn hiện nụ cười.
“Muốn nhờ anh giúp một việc…” Có thứ cảm xúc gì đó đang dâng lên ở ngực, dần tràn ra ngoài…
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ thích chí nhướn mày, nụ cười thoáng đổi một chút, “Chuyện hiếm à nha. Cậu mà lại có việc cầu tôi sao?”
Anh nghe thấy chữ “cầu”, lồng ngực càng thêm nặng nề. Nhưng bây giờ không phải lúc, Trần Tích vẫn còn chờ anh, đã lãng phí nhiều thời gian lắm rồi.
“Bạn của tôi bị thương, tôi muốn anh giúp đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Chiến Dã nói xong ngẩng đầu nhìn hắn, như đang chờ một câu trả lời.
Nhưng anh cũng chỉ thấy hàng mày hắn chau lại, vài giây sau mới nói, “Mấy chuyện này cậu nên tìm cảnh ngục mới đúng chứ?”
“Có tìm! Nhưng không được.” Anh khẽ cắn răng, như dần ngộ ra thứ trĩu nặng trong lòng mình lúc này là gì.
Nhiếp Phong Vũ híp mắt, hai tay khoanh trước ngực nói, “Nếu là vậy, tôi chắc rằng cậu cũng hiểu người đó không đáng cho cậu can thiệp vào. Ở nơi này ngày ngày đều có người chết đi, như mấy chiếc lá rơi vãi trên mặt đất mà thôi, lá ngập cả sàn, cậu có thể nhặt lên hết được không?”
Tay chậm rãi nắm chặt, lồng ngực anh bắt đầu phập phồng, “Tôi không thể để mặc cậu ấy được. Người khác tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn cậu ấy chết trước mắt mình.”
“Cậu làm vậy thì được gì chứ?”
“Lương tâm tôi sẽ không khó chịu!”
“Ha ha!” Nhiếp Phong Vũ cười rộ, tiếng cười rơi vào tai anh nghe thật khó chịu. “Thật là ý tưởng đáng yêu nha.” Vươn tay sờ sờ đầu anh, Nhiếp Phong Vũ vỗ vỗ mặt Chiến Dã nói: “Tới nơi này rồi lương tâm cũng dần trở nên rắn rỏi một ít, đến một lúc nào đó chết lặng luôn, như vậy mới không có nhiều chuyện phiền phức. Cậu không phải đấng cứu thế, không cần phổ độ chúng sinh-”
“Cơ bản vì người đó là cái đinh trong mắt của ngươi?” Chiến Dã bất ngờ thốt lên.
Nhiếp Phong Vũ hơi bất ngờ, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm.
Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng trừng hắn.
“Có phải chỉ có mạng các người mới đáng giá, mới gọi là mạng người! Còn bọn tôi như con giun con dế tùy thời mà biến mất, ngay cả cơ hội sống sót cũng không thể tự mình làm chủ, mặc cho số phận? Bọn các người cao quý đến mức này sao? Thêm vài năm nữa có lẽ thành thần được rồi nhỉ?” Bệnh thần kinh à!
“Cậu đang trách tôi à?” Nhiếp Phong Vũ khẽ nhíu mày, hàn ý ngập sâu trong đáy mắt, đây là biểu tình “hung ác” nhất của hắn mà anh được thấy đó giờ.
Tự nhiên cảm thấy ít khó chịu được một chút! Hóa ra chọc cho Nhiếp Phong Vũ nổi giận là một chuyện đáng mừng! Nhận ra điểm này, anh nở nụ cười, từ khi vào ngục giam đến nay đây là cái cười vui vẻ thật sự.
Nụ cười của anh cũng làm Nhiếp Phong Vũ sững sờ. Như một đóa anh túc nở rộ, đây là điều đầu tiên hắn mường tượng ra, vì hắn chưa từng nhìn thấy anh cười thế này, không hề giống những cái cười trước kia. Hoa đẹp nhất là khi nở rộ, nhưng nở rồi mới nhận ra hóa ra hoa có độc.
“Trách anh? Tôi có tư cách sao?” Khác cái cười ban đầu, khóe miệng anh bây giờ còn vương chút mỉa mai, “Tôi được bữa no bữa đói cũng phải tùy vào tâm trạng Nhiếp gia ngài đây thế nào, tôi có tư cách trách ngài sao?”
“Cậu giận à?” Nhiếp Phong Vũ lại hỏi, khiến anh nhận ra cảm giác khó chịu ban nãy trong lòng mình là gì, nhưng là, tiếc quá, chỉ là ban nãy thôi.
“Giận cái đầu mẹ nhà ngươi!” Hung hăng bật ra câu này, anh mới phát hiện hóa ra mình tức giận thật.
Thoáng chốc, trong mắt Nhiếp Phong Vũ lóe lên một tia âm ngoan, anh cũng biết đó là gì: Nhiếp Phong Vũ giận rồi! Nhưng như tên đã lên dây không dừng lại được, anh cũng muốn nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Nhiếp Phong Vũ, như sư tử chỉ khi phát cuồng mới mang dáng dấp một chúa tể sơn lâm, anh nghĩ nếu thành công thì hay rồi. Anh cảm thấy mình cũng sắp phát cuồng tới nơi!
“Mẹ nó! Vô tâm vô phế biến thái cuồng!” (*) Lời vừa nói ra lập tức chân Nhiếp Phong Vũ giơ lên nhanh như tên bắn, gió vút bên tai anh, theo phản xạ nhanh nhạy anh lập tức trả đòn, hai tay đan vào nhau chặn trên đầu, Chiến Dã khẽ cắn răng, ngoan cường đối diện với Nhiếp Phong Vũ.
(*) Không tim không gan.
“Răng rắc” tiếng xương vang lên, dĩ nhiên, là tay của anh. Thân thể bị chấn động mạnh, anh khẳng định ít ra xương cốt còn chưa gãy. Nhưng là, cơn đau nhức ở cổ tay như ngấm vào tận tim…
Mẹ nó! Ra tay thật nặng!
Nhiếp Phong Vũ cơ hồ cũng kinh ngạc, tư thế công kích và bị công kích giữ nguyên hai giây, hắn hạ chân lùi về sau một chút. Nhìn Chiến Dã buông tay chậm rãi thẳng người lên, ánh mắt tràn ngập hận chỉ mong đâm thủng được hắn… dường như từng nhìn thấy qua đâu đó…
“Thẹn quá hóa giận à?” Chiến Dã trào phúng cười, lạnh lùng hỏi.
Ảo giác sao- Nhiếp Phong Vũ tự cười mình, hôm nay hắn cứ làm sao ấy. Quên đi. Xoay người rời đi không buồn nhìn anh lấy một cái.
“Nguyên Chiến Dã, đừng tưởng mình là đại biểu cho chính nghĩa, nơi này không tồn tại người như thế. Với tôi mà nói cậu cũng như bao người khác mà thôi, chẳng chút giá trị, Trần Tích cũng thế, mà cậu, cũng không hơn gì đâu.”
Phía sau không một tiếng động, Nhiếp Phong Vũ cảm thấy dường như mình bỏ quên thứ gì đó, nhưng lại không rõ là gì. Đi được vài bước, dừng lại nghĩ nghĩ, cũng quay đầu lại.
“Bỏ đi. Cậu trở về đi! Tôi sẽ cho người mang người đó tới bệnh viện, cậu-”
Câu nói như bị lãng quên, Nhiếp Phong Vũ đứng lặng nhìn Nguyên Chiến Dã, vẻ mặt kia không phải là phẫn nộ, không phải là bi thương, mà là… thất vọng.
Thất vọng? Nhiếp Phong Vũ không thể hiểu được sao mình lại nghĩ ra cái từ này.
Chiến Dã vẫn nhìn hắn, mắt chẳng buồn chớp, đến cuối cùng khẽ bật cười.
“Chẳng qua vẫn thế…”
Chẳng qua vẫn thế. Bốn chữ đủ hình dung tất cả, từ lúc sinh ra, mẹ bỏ đi, ba mất, tốt nghiệp, làm giáo viên, đi nằm vùng, gặp Nhiếp Phong Vũ, nhiệm vụ thất bại- tất cả của tất cả, chẳng qua vẫn là thế thôi.
Hóa ra mọi sự thật đơn giản, đơn giản đến mức chỉ một câu là có thể hình dung.
.
.
.
Nằm trên giường mắt dán lên trần nhà, bên ngoài vầng trăng cao cao len lỏi chút ánh sáng qua cửa sổ, khiến cho căn phòng như bao phủ trong ánh sáng bạc lạnh lẽo. Anh không ngủ, những người khác cũng không ngủ, có lẽ là đêm duy nhất cả phòng cùng mất ngủ. Chiến giường bên dưới trống trơn, Chiến Dã không còn nghe được hơi thở trước kia.
Tứ chi mỏi mệt như vừa bị quần một trận, anh cảm thấy mình như con cá bị thảy lên bờ, không gian này chẳng phải nơi anh muốn sống.
Lúc anh bước vào phòng, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh, ngoại trừ Trần Tích nằm im nơi đó, bất giác cảm thấy mình thật vô dụng. Anh cô phụ lòng tin mọi người. Anh mang theo hy vọng của mọi người để rồi trở về với hai bàn tay trắng. Bạn đang �
Anh vươn tay nghĩ muốn nắm lấy tay Trần Tích, đột nhiên đôi môi khô khốc của cậu phát ra thanh âm thỏ thẻ tưởng như không thể nghe được-
“Xin lỗi anh, A Chiến….”
Chỉ một câu, anh ngỡ ngàng đến đứng hình. Toàn thân như bị lửa nung đau râm ran khắp người, đặc biệt là vết cắn của cậu ngày đó, như một lần nữa toét miệng vết thương.
Xin lỗi… người phải xin lỗi là anh, anh mới cần phải nói xin lỗi. Vì anh, người vô tội đã bị cuốn vào. Anh không biết vận mệnh tương lai của Trần Tích sẽ ra sao, nhưng ít ra sẽ không như bây giờ, nếu anh không xuất hiện…
Người cuối cùng nắm tay Trần Tích là Trọc, vì Nguyên Chiến Dã cảm thấy tay mình dường như dính đầy máu tanh.
Đêm cuối cùng đã trôi qua như thế. Anh khép hờ mắt, trong lòng đầy toan tính. Thời khắc thi thể Trần Tích được mang đi, toàn bộ khí lực của anh đều dồn trên người Trọc. Anh biết nếu không giữ chặt hắn lại có thể hắn sẽ lao ra ngoài liều mạng với bọn người kia, anh không muốn Trọc phải chịu chết oan uổng.
Anh là một thằng nhát gan!
Khi anh giữ lấy Trọc đồng thời cũng là anh tự giữ chặt chính mình. Anh đang trốn tránh…
Tiếng sột soạt xoay người từ một góc nào đó vang lên, tiếng nấc nghẹn ngào rốt cục cũng không thể kiềm nén mà bật ra, như những tiếng khóc rên cuối cùng. Không ai lên tiếng, vì ai cũng hiểu được.
Chiến Dã nhắm mắt lại, nhẹ buông một tiếng thở dài.
Trong bóng đêm, thanh âm Chu Chính vang lên, “Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi.” Sau đó là tĩnh lặng xuyên suốt màn đêm, khiến anh hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác mà nghe lầm chăng.
Nếu thật sự là ảo giác, có khi sẽ tốt hơn chăng?
Tiếng rời giường phá vỡ sự tĩnh lặng như thôi thúc điều gì đó. Chiến Dã thẫn thờ ngồi dậy, nói đúng hơn toàn bộ người trong phòng lúc này đều đang thẫn thờ. Trước khi đi khẽ lia mắt nhìn chiếc giường trơ trọi, ánh mắt tĩnh lặng vô hồn.
“Ê! Đừng nhìn.” Chu Chính bỗng từ đâu ra bưng đầu anh quay sang chỗ khác.
Nguyên Chiến Dã nâng mắt nhìn Chu Chính, trông thấy đôi mắt ẩn chút bi thương và bất lực, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao thế?”
Chu Chính buông tay, thở dài,
“Cậu đó, đừng làm tôi sợ chứ, ánh mắt cậu vừa nãy trông quái lắm. Có chuyện gì cứ nói với tôi, chứ đừng ém nghẹn mãi mà sinh bệnh mất!”
Anh khẽ cười, “Yên tâm đi! Ai cũng đôi khi sẽ có bất thường, nhiều hay ít mới là vấn đề-” Nói xong cầm lấy khăn và chậu rửa mặt ra ngoài.
Chu Chính dõi theo bóng lưng anh tuấn, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.
Thời gian chậm rãi trôi, từng giây từng khắc lúc này như dài cả thế kỉ đối với anh. Chỉ một giây anh cũng có thể suy nghĩ đến nhiều việc, rất nhiều rất nhiều.
Hướng đến căn tin, tất cả đều trầm mặc. Chiến Dã trầm mặc, Chu Chính cũng thế, Sẹo, Trọc và Khỉ Đột cũng chẳng khác gì. Cả phòng 419 chưa từng khi nào “hợp ý” nhau đến mức này. Bầu không khí như cô đặc một áp lực vô hình.
“9527, trưởng ngục gọi anh, mau theo tôi đi.” Một gã cảnh ngục chặn đường anh trong lúc anh chuẩn bá» và o cÄn tin, Chiến Dã chẳng buá»n ngẩng Äầu, vá» nhÆ° mắt Äiếc tai ngÆ¡.
âCó nghe không hả? 9527! Gá»i anh Äó!â Cảnh ngục kêu to, bÆ°á»c nhanh Äến trÆ°á»c mặt anh.
Nguyên Chiến Dã tá»nh bÆ¡ nhìn bản mặt ná»i giáºn Äùng Äùng, cÆ°á»i nói: âNgại quá, phiá»n nói cho hắn biết, tôi muá»n Än sáng, không rảnh.â
âCái gì?â Cảnh ngục ngá» ra, nhÆ° không thá» tin và o tai mình, âAnh vừa nói gì?â
âTôi muá»n Än sáng, không rảnh.â
âAnh! Anh uá»ng lá»n thuá»c rá»i hả? Dám nói nÄng vá»i tôi nhÆ° thế! Anh nghÄ© mình là cái thá gì?â Cảnh ngục má» to hai mắt mắng, âTôi láºp tức cho⦠a!â
Hét thảm má»t tiếng, thu hút ánh nhìn chung quanh. Nguyên Chiến Dã má»t tay nắm chặt cá» gã ta dùng sức nâng lên, cảnh ngục thân cao gần thÆ°á»c tám Äã bá» lÆ¡ lá»ng cách mặt Äất má»t khoảng, hai chân khó khÄn nhón nhón chạm Äất.
âƯ! Biết⦠biết rá»i! khụ khụ~ khụ!â Câu nói nhÆ° khẩn cầu.
Thả tay quÄng ngÆ°á»i cái bá»ch xuá»ng Äất, anh chẳng buá»n liếc mắt nhìn quay Äầu Äi thẳng và o cÄn tin. Äoà n ngÆ°á»i Äi theo cÅ©ng chẳng tá» thái Äá» gì nhÆ° chÆ°a từng có chuyá»n xảy ra.
âTá»t cùng thì khuôn mặt nà o má»i là tháºt nha-â Chu ChÃnh thì thầm tá»± há»i.
BÆ°á»c và o cÄn tin, má»t chiếc bà n ngay giữa bá» cô láºp. Nhiếp Phong VÅ© ngá»i má»t góc, mà cách Äó không xa là TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng. Hai ngÆ°á»i cùng lúc ngẩng Äầu nhìn anh, còn anh vẫn bình thản bÆ°á»c Äến chiếc bà n trá»ng gần Äó mà chẳng ai dám ngá»i, là m nhÆ° chẳng nhìn thấy há».
Không khà bá»ng trá» nên quá» dá», tá»±a há» nhÆ° ai cÅ©ng nháºn ra Äược.
Nhiếp Phong VÅ© chẳng biá»u lá» gì, tầm mắt dừng lại trên bóng lÆ°ng anh cÅ©ng không lâu. Ngược lại TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng không ngừng nhìn anh, anh lại tá» vẻ nhÆ° mình chẳng Äá» tâm Äến. Lúc nà y Äây, thá»i gian tá»±a nhÆ° má»t sợi dây, kéo cÄng quá ắt sẽ Äứt Äoạn.
Chiến Dã cúi Äầu nhìn ngón tay Äặt trên bà n, không nói Äược má»t lá»i. Nhiếp Phong VÅ© rá»t cục cÅ©ng dá»i tầm mắt sang nhìn anh, Äá»i phÆ°Æ¡ng nhÆ° cÅ©ng cảm nháºn Äược, ngẩng Äầu, nheo mắt lại nhìn hắn, ná» nụ cÆ°á»i, vÆ°Æ¡n Äầu lưỡi liếm môi má»t chút, Äá»ng tác mang ý vá» thâm sâu, Nhiếp Phong VÅ© có cảm giác.
Không gian nhÆ° ngáºp trong khói súng, chá» cần má»t chút lá»a cÅ©ng Äủ thiêu ruá»i. CÅ©ng chẳng phải riêng gì Chiến Dã anh, toà n bá» ngÆ°á»i của hôm nay dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u mang má»t biá»u dạng khác. Nét mặt hÆ°ng phấn nhÆ° má»t con dã thú bá» giam cầm Äói khát lâu ngà y chuẩn bá» thoát khá»i lá»ng sắt.
Dã thú, luôn hÆ°á»ng theo mùi máu mà Äi.
Äá»t nhiên tay bá» nắm lấy, Chiến Dã sá»ng sá»t còn chÆ°a ká»p nâng mắt nhìn, Chu ChÃnh Äã thầm thì bên tai,
âNghÄ© kỹ chÆ°a Äó? Cáºu có biết mình Äang là m gì không?â
Nguyên Chiến Dã cảm thụ Äược toà n bá» mạch máu trong ngÆ°á»i Äang sôi trà o. Lá»i nói của Chu ChÃnh nhÆ° má»t gáo nÆ°á»c lạnh dá»i thẳng lên Äầu anh, nói cho anh biết nên dừng lại, Ãt ra anh vẫn còn má»t tia lý trÃ. Phải, Nguyên Chiến Dã, mà y không thá» quên mà y phải là m gì.
Ngẩng Äầu nhìn Nhiếp Phong VÅ©, Äá»i phÆ°Æ¡ng lúc nà y Äang treo trên môi cái cÆ°á»i kỳ quái. Hắn vẫn nhìn anh, anh Äứng báºt khá»i ghế, nghe Äược Nhiếp Phong VÅ© nói tuy nhẹ nhÆ°ng rõ rà ng-
âKhông còn ká»p rá»i.â
Và ngay lúc Äó, má»t tiếng vang tháºt lá»n, chiếc bà n to bá» láºt Äá», theo sau Äó là hà ng loạt các loại âm thanh há»n loạn hòa cùng tiếng thét chói tai ngáºp cả phòng Än.
Tiếng còi báo khẩn cấp vang lên the thé. HÆ¡n má»t ngà n phạm nhân nhÆ° phát Äiên Äá»ng loạt xấn tá»i cảnh ngục cÆ°á»p chìa khóa, trong sá» cảnh ngục chá» có duy nhất má»t ngÆ°á»i giữ chìa khóa. NhÆ° má»t trò cá cược, má»i ngÆ°á»i chá» có má»t cÆ¡ há»i duy nhất. Sá» cảnh ngục trấn giữ quá Ãt, thoáng chá»c Äã bá» phạm nhân bao phủ.
Tiếng còi hụ, tiếng hô hà o, tiếng cầu cứu, tiếng rÃt gà o- hòa và o nhau, dá» là m ngÆ°á»i ta suy sụp.
Nguyên Chiên Dã Äứng lặng nhìn hết thảy, trÆ¡ trá»i giữa biá»n ngÆ°á»i nhÆ° con thuyá»n rá»i bến mặc cho sóng xô sóng quáºt. Quay Äầu, không nhìn thấy ngÆ°á»i quen nà o cả.
NgÆ°á»i Äâu hết rá»i? Chu ChÃnh Äâu? Trá»c Äâu? Sẹo, Khá» Äá»t nữa? Còn có⦠Trần TÃch Äâu? Rõ rà ng biá»n ngÆ°á»i thế kia, lại chẳng tìm Äược má»t bóng hình quen thuá»c.
Rá»i thì hình bóng Nhiếp Phong VÅ© cÅ©ng Äược anh thu và o Äáy mắt, hắn Äang Äứng trên thang lầu gần Äó, hai vá» sÄ© phÃa trÆ°á»c, và bên cạnh- TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng.
Äá»t nhiên cảm thấy hình ảnh nà y thá»±c lóa mắt- à không! Phải nói là chÆ°á»ng mắt. Nguyên Chiến Dã Äá»t nhiên mắt má» to, vá»i và ng gạt Äám ngÆ°á»i ra mà Äi thẳng vá» phÃa trÆ°á»c. Thân ngÆ°á»i liên tiếp ngã xuá»ng theo bÆ°á»c chân anh, nhÆ°ng ánh mắt anh vẫn dán chặt và o bóng ngÆ°á»i phÃa trÆ°á»c- là Trá»c. Chẳng biết từ Äâu xuất hiá»n, gã ta nắm chặt trong tay cây thiết côn bản to bằng ngón tay lÄm lÄm bÆ°á»c Äến Nhiếp Phong VÅ©.
Anh cảm thấy mình sắp phát Äiên rá»i, mà Trá»c cÅ©ng Äã Äiên rá»i!
Äừng Äi! Không thá» Äi! Anh biết Trá»c muá»n vì Trần TÃch báo thù, nhÆ°ng không Äược Äâu, cản bản là không có khả nÄng! Nếu cứ Äi là cầm chắc cái chết! Dừng lại Äi! Mau dừng lại! Tránh xa hắn ra! Hắn rất nguy hiá»m!
BÆ°á»c chân nhanh dần chuyá»n thà nh chạy, anh muá»n tiến tá»i trÆ°á»c tháºt nhanh Äá» ngÄn cản Trá»c. NhÆ°ng Äá»t nhiên dÆ°á»i chân bá» ngÆ°á»i bắt lấy, dừng lại và i giây, Trá»c Äã Äến gần Nhiếp Phong VÅ© giÆ¡ thiết côn lên Äánh xuá»ng, dÄ© nhiên mục tiêu của gã là TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng Äứng cạnh hắn.
NhÆ°ng chá» tÃch tắc nhÆ° Äiá»n xẹt, thiết côn bá» Nhiếp Phong VÅ© nắm lấy. Trá»c ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, nghÄ© muá»n rút thiết côn vá» nhÆ°ng phát hiá»n cÄn bản chẳng thá» nhúc nhÃch.
âKhông biết tá»± lượng sức mình.â Lạnh lùng phun ra má»t câu, Nhiếp Phong VÅ© nhấc chân Äá bụng Trá»c má»t cÆ°á»c.
âRắc~!â tiếng xÆ°Æ¡ng cá»t gãy nghe tháºt rõ rà ng, chÆ°a ká»p rên lên Äã nhÆ° diá»u Äứt dây mà té ngã.
Trá»c mắt trừng to ngã xuá»ng Äất, miá»ng lại chẳng thá»t nên lá»i, mÆ°á»i ngón tay gắt gao thÃt chặt và o mặt Äất nhÆ° muá»n Äâm sâu và o.
âSao lại có loại ngÆ°á»i ngu nhÆ° thế nhá»?â TrÆ°Æ¡ng GIa DÆ°Æ¡ng bÄ©u môi, âKhông lo cong ÄÃt lên mà chạy Äi lại Äi tìm tao chá»c, há»!â
Nhiếp Phong VÅ© không nói gì, liếc qua Trá»c má»t cái, vừa Äá»nh ném Äi thiết côn trong tay thì bá» TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng già nh lấy.
âXem chừng sá»ng cÅ©ng chẳng Äược bao lâu, tao giúp mà y luôn ha! Sá»m chết sá»m siêu sinh mà , nhá» kỹ kiếp sau Äừng là m mấy chuyá»n ngu nhÆ° nà y nữa!â Nói xong giÆ¡ thiết côn hÆ°á»ng Äến ngá»±c Trá»c.
Nhiếp Phong VÅ© Äá»nh má» miá»ng bảo ngừng tay, nhÆ°ng lá»i chÆ°a ká»p rá»i môi, vì thiết côn Äã không Äáp xuá»ng ngá»±c Trá»c mà bá» ngÆ°á»i khác chặn Äược.
âNgÆ°Æ¡i!?â TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng kêu lên, nhìn Chiến Dã mặt dÃnh máu Äang quỳ má»t gá»i xuá»ng Äất tay nắm chặt thiết côn.
Mùi máu tanh, thá»±c khó chá»u.
Chiến Dã cháºm rãi nâng mắt nhìn TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng, tay kia lau sÆ¡ vết máu trên mặt, âNếu ngÆ°Æ¡i không muôn chết ngay láºp tức Äừng là m chuyá»n dại dá»t nhÆ° thế.â Nói xong kéo mạnh, chá»p nhoáng TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng cảm thấy tay nhÆ° bá» tÆ°á»c da, cảm giác nóng rát truyá»n Äến, máu chầm cháºm rá» ra qua kẽ tay.
âHá»! Không ngá» nha,â TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng khẽ cÆ°á»i, nắm chặt tay lại, âNgÆ°Æ¡i ná»i giáºn lên là váºy Äó à .â
Không ÄỠý Äến hắn, anh ném thiết côn xuá»ng Äất, nâng Trá»c dáºy, từ Äầu Äến cuá»i chẳng buá»n liếc nhìn Nhiếp Phong VÅ©.
âKhông sao chứ?â
Trá»c nói không nên lá»i, khẽ gáºt Äầu.
âTôi mang anh Äi.â Chiến Dã cá» gắng không Äụng Äến vết thÆ°Æ¡ng Äỡ Trá»c dáºy, mặc dù có chút khó khÄn nhÆ°ng anh vẫn hết sức cẩn tháºn. Toà n cảnh Äá»u Äược Nhiếp Phong VÅ© thu và o mắt, hà ng mà y anh tuấn khẽ chau lại, mà chinh hắn cÅ©ng không phát hiá»n ra.
âVáºy Äược không Äó?â Äá»t nhiên nói má»t câu, là m Chiến Dã và TrÆ°Æ¡ng Gia DÆ°Æ¡ng Äá»ng thá»i nhìn hắn, Nhiếp Phong VÅ© hếch cằm sang má»t hÆ°á»ng, má»m cÆ°á»i nói: âÄá»ng bạn của cáºu hình nhÆ° lấy Äược thứ ngÆ°á»i ta muá»n rá»i kìa, lợi hại tháºt nha!â
Nguyên Chiến Dã giáºt cả mình, mạnh quay Äầu rá»i nhìn thấy hình ảnh anh không muá»n nghÄ© Äến nhấtâ¦
Chìa khóa Äược giÆ¡ cao giữa không trung, mà ngÆ°á»i cầm nó, chÃnh là Chu ChÃnh.
Lúc nà y còi báo vang to, nhiá»u cảnh sát vÅ© trang Äá» áºp và o cÄn tin, bắt Äầu cuá»c Äà n ápâ¦