• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đầu tóc vàng sáng chói, thân hình cao to kèm cái bản mặt cười cười rất lưu manh, Saide vừa xoa xoa gáy vừa gượng đứng dậy, đoạn lấy tay vỗ vỗ quần áo phủi bụi.

“Boy! Đã lâu không gặp! Hề hề!” Phủi bụi xong lại sang chỉnh chỉnh cà vạt, gã nháy nháy mắt mấy cái với Chiến Dã, ánh mắt đầy hàm ý thực làm người ta buồn nôn.

“Sao anh lại tới đây?” Nguyên Chiến Dã cau mày hỏi gã. Anh không ngờ cũng có ngày đôi bên gặp lại nhau. Anh còn nhớ hôm đó là ngày Saide được thả, và anh cũng không còn gặp lại gã nữa, vì sao bây giờ gã lại có mặt ở đây? Còn nữa, chuyện của mình gã biết được bao nhiêu rồi? Saide thuộc loại người bề ngoài nhìn như có bệnh thần kinh thác loạn, nhưng thực chất bên trong không thể lường được gã đang nghĩ gì.

“Sao hở? Tôi không thể tới đây sao?” Saide vẫn hoàn một bộ dạng cà lơ phất phơ, vừa nói vừa tới gần anh nhìn từ đầu xuống chân, kiểu như anh thuộc loại người ngoài hành tinh. “Chà – cậu mặc đồng phục dòm bảnh lắm á! Hình như gầy đi rồi! Cằm nhọn hoắc–”

Thái độ của Saide khiến anh như lâm vào sương mù, có một số chuyện không ai có thể nói rõ ràng được. Anh đẩy cái đầu Saide đang rướn đến gần, “Đừng nói với tôi anh chỉ tới đây du lịch.”

“Chậc! Boy, cậu không thể tin tưởng rằng tôi đến đây cốt yếu để thăm cậu sao? Dù gì cũng lâu không gặp rồi, có phải vì hôm đó tôi ra đi chẳng nói tiếng nào nên cậu giận hở? Ai!! Bất đắc dĩ thôi mà! Hôm đó thời gian khá gấp rút, tôi bảy giờ ra tù tám giờ đã có công chuyện làm ăn rồi, không kịp nữa đó!”

“Thời khóa biểu của anh cũng kín kẽ dữ há.” Nguyên Chiến Dã châm chọc cười cười, anh dĩ nhiên biết “làm ăn” mà Saide nói là gì.

“À thì– mấy người — không thể giới thiệu một chút cho bọn tôi được sao, vị này là bạn của anh hở cục trưởng?” Bị xem như không khí đứng một xó nãy giờ Quan Trí và lão Cao cũng chịu hết nổi phải mở miệng.

Anh lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có người nha.

“Gã ta là–” Bạn tù, có chức nghiệp sát thủ, chẳng lẽ anh giới thiệu vậy sao?

“Hello! Tôi là bạn của bạn cậu ấy, mà cũng là bạn của cậu ấy luôn! Hai người có thể gọi tôi là Saide!” Saide vốn dĩ hòa đồng, giới thiệu xong còn không quên cúi mình chào một cái. Có người nói sát thủ có hai loại cực hạn, khi không giết người là cực hạn lãnh khốc, hoặc là- cực hạn biến thái! Nguyên Chiến Dã cho rằng Saide trăm phần trăm thuộc loại thứ hai.

“Á?” Vẻ mặt Quan Trí nom thực buồn cười.

Nguyên Chiến Dã cho bọn họ có cơ hội mở miệng, nghiêng đầu hỏi Quan Trí, “Hai người tha gã về từ đâu thế?”

“A- vừa rồi lão Cao đi ra ngoài bỏ rác, thấy hắn đứng ngoài cổng động tay động chân với dì Lý bán đậu hủ, dì Lý la ó bảo hắn dê xồm, chúng tôi đành bắt ổng về đây, đã thế hắn còn không biết tiếng Trung– ” Quan Trí ngượng ngùng gãi gãi ót.

Nguyên Chiến Dã liếc xéo gã “tội pham”.

Saide nhún nhún vai, làm như vô tội lắm, “Tôi chỉ muốn hỏi đường thôi.”

“Vậy sao không nói tiếng Trung?”

“Nhìn thấy cậu tôi mới nhớ hóa ra mình cũng biết tiếng Trung! A hahahaha ~!”

“Tiểu Quan, bắt gã ta trói lên cột điện ngoài cửa đi.”

“Được rồi!” Saide giơ hai tay đầu hàng, “Nói tiếng Trung tôi sợ người ta tưởng mình không phải người nước ngoài.”

“Hiểu lầm đã giải quyết.” Saide từ “tội phạm” đã hóa khách đến thăm, thoải mái ngồi trong phòng làm việc của cục cảnh sát mà nhâm nhi nước khoáng, trông hưởng thụ hết sức.

“Tôi nói này boy, chỗ này cũng không tệ nha! Non xanh nước biếc dân hiền chất phác, còn có suối nước nóng, mỗi ngày mỗi ngâm thảo nào da dẻ cậu sáng bóng thế kia!”

Chiến Dã đang vén tay áo lên liền liếc gã một cái sắc lẻm. Quan Trí và lão Cao đã theo lịch đi tuần tra rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn anh và Saide, nói thật, không khí so với ban nãy dễ chịu không ít.

“Anh tới đây làm gì?” Nguyên Chiến Dã hỏi thẳng, vấn đề giữa anh và Saide kì thực rất đơn giản.

Saide uống sạch nửa bình nước còn lại, lấy tay quẹt cằm một chút, cười cười, “Tới thăm cưng.”

“Sát thủ đến thăm cảnh sát?”

“Tôi thích làm bạn với cảnh sát ác mà, vui lắm à!”

Nguyên Chiến Dã nhìn gã một cái, có loại cảm giác không rõ ra sao, nhưng cũng không phải là ghét. Anh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Người cậu nên cảm ơn không phải tôi.” Saide mơ hồ nói, anh nghe không rõ lắm, định hỏi lại đã bị Saide chặn họng: “Cậu làm tôi ngạc nhiên lắm đó nha, tôi đã nói có cậu là bảo đảm không nhàm chán mà. Đáng tiếc ngày đó tôi phải đi sớm, bỏ lỡ cơ hội xem kịch vui, bây giờ ngẫm lại đau lòng quá đi à!”

Anh cười một tiếng, làm bạo loạn cả cái nhà tù lận mà, “Đúng là một vở kịch hay.”

“Không thể kể lại cho tôi mường tượng tình huống ngày đó được sao?”

Chuyện qua đi như thước phim tái hiện lại trong đâu, hóa ra anh vẫn còn nhớ rất rõ. Chiến Dã nhếch nhếch môi, lạnh lùng phun ra bốn chữ-

“Địa ngục trần gian.”

Khi cùng Saide sóng vai dạo bước trên đường, anh lại một lần nữa thể nghiệm cái gọi là nhân sinh vô thường (*). Từng là hai kẻ không thể ở chung, thậm chí có thể nói là địch nhân, vậy mà bây giờ lại bên nhau như bằng hữu, nếu bị Tô Hòa nhìn thấy khẳng định hận không thể lột da anh ra!

(*): “nhân sinh vô thương” đại loại là chuyện đời không ai biết trước được.

“Chu choa nha! Nơi này dù dân không nhiều nhưng cái gì cũng có, y như câu “chim khách tuy nhỏ nhưng phụ tùng không thiếu” a! (*)” Saide cứ như nhà quê lên tỉnh nhìn Đông ngó Tây. Gã cầu xin Nguyên Chiến Dã nửa giờ đi dạo thăm thú với mình.

(*) ma tước tuy tiểu ngũ tạng câu toàn: Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng (bộ phận cơ thể) đầy đủ. Saide nói nhầm thành chim khách.

“Là ‘ma tước’!” Lại chứng thực vốn kiến thức thành ngữ của Saide, anh có chút hoài niệm. Vừa đi vừa mặc kệ ánh nhìn của người trên phố, đột nhiên phát hiện, người dân hình như có cái gì đó—

“Oa! Núi cao ghê ta ơi! Đứng đây là nhìn thấy nước suối chảy xuống luôn nha!”

Saide bên cạnh to mồm kinh ngạc, anh lại cúi đầu nhìn mặt đường suy tư một vấn đề: có nên nói cho Saide biết cái tên Nhiếp Phong Vũ chết tiệt kia đã đến đây rồi không?!

“Nói thiệt nha, tôi muốn nhìn cái vẻ mặt của hắn lúc đó ghê nơi!”

Cái gì? Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, ngẩng đầu vừa lúc Saide đang đứng bên lề đường, mắt nhìn xuyên qua lưới sắt.

“Hắn sẽ không dễ bỏ qua đâu, bị hắn nhắm trúng rồi là không có ngày nào trôi qua an nhàn cả- boy!” Saide quay lại nhìn anh cười hỏi, “Cậu chắc cũng vất vả lắm ha?”

Saide đột nhiên nói một tràng làm anh không kịp “tiêu hóa”, tuy trực giác mách bảo sự xuất hiện của Saide chắc chắn không phải đơn giản, nhưng biểu tình hiện tại của gã rất quái dị, cứ như một con rắn đang canh me con ếch, vô cùng hưng phấn,

“Tự nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Long lanh long lanh thiệt làm người ta muốn bắt nạt cậu a!” Saide tiến đến gần anh, cười tủm tỉm nâng cằm anh lên, “Đáng tiếc, muốn bắt nạt cậu trước hết phải giải quyết một người, nói cách khác–”

Nguyên Chiến Dã hơi kinh hãi, nắm lấy bàn tay đang chực rời đi, “Anh biết được gì rồi?”

“Cậu nghĩ sao?” Dường như rất huỏng thụ tình huống hiện tại, Saide thoải mái hỏi.

“Đừng có ở đó chơi đố chữ với tôi, Saide, anh rốt cục muốn làm gì?” Nguyên Chiến Dã nhíu mày, hơi nheo mắt, đây là hành động theo bản năng, lại tỏa ra luồng khí tức nguy hiểm.

Saide cười cười, bả vai khẽ run, rồi lại thở dài: “Tôi thật sự không muốn lừa cậu, mặc dù người kia không cho phép tôi nói-” Vừa nói vừa vói vào túi áo lấy bao thuốc lá- làm gì có chuyện đó, chính xác đó là một khẩu súng, một khẩu súng đen tuyền có gắn ống giảm thanh được trang bị hoàn mỹ. Nguyên Chiến Dã biết súng này là loại gì, cũng biết luôn uy lực của nó, chỉ là anh không biết Saide muốn làm gì, chắc chắn không phải lên núi bắn chim sẻ rồi.

“Boy, khách hàng mới ủy thác tôi đi giết một người có tên là Nhiếp Phong Vũ, dùng súng bắn xuyên tim hắn! Sao hở? Quyết định rất thuận lòng người phải không?” Saide giơ súng lên chỉa vào trán anh, trên mặt điểm một nụ cười tươi rói.

Một sát na kia, Nguyên Chiến Dã cảm thấy lòng nặng nề khiến chân muốn khụy xuống.

“Nha a~~~!” Tiếng thét chói tai cắt xé trời xanh, không phải là anh la, mà là của một cô nhỏ bán hàng rong đi ngang qua. Cũng tại nhỏ xui thôi, đi ngang gặp phải cái hôn gió của Saide, khiến nhỏ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

“Anh..” Nguyên Chiến Dã không thèm nhìn đến súng còn trên trán, anh chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, khẳng định có gì đó không đúng, sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Anh chẳng buồn quan tâm kẻ nào muốn giết Nhiếp Phong Vũ, cơ bản là anh tin chắc những kẻ muốn giết hắn đủ nhiều để xếp hàng từ đây ra tới sân bay thủ đô. Nhưng là.. có gì đó khiến anh cảm thấy mơ hồ, như những hạt cát li ti rơi qua kẽ tay, để cuối cùng những gì còn lưu lại mới là thứ mình thực muốn biết.

“Hờ hờ ~ boy à, vẻ mặt cậu lúc này đáng yêu quá chừng hà! Quả nhiên cậu là người thông minh, chỉ tiếc–” Từ tốn rút súng về, Saide không nói nữa, chỉ đá lông nheo anh một cách cực khiêu gợi, xoay người hướng đường lớn chạy đi.

“Từ từ! Đứng lại!” Chiến Dã hô to một tiếng, mà lúc này Saide cứ như vận động viên thể thao nhảy một cái qua rào chắn, quay đầu lại tặng anh cái hôn gió, đoạn xoay người đi mất.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Nhấc chân vừa định đuổi theo–

“Lão đại, làm sao vậy?” giọng nói Quan Trí từ sau truyền đến, hóa ra là cậu chàng cùng lão Cao bất chợt nghe tiếng thét chấn động màng nhĩ liền chạy sang đây.

Chiến Dã chỉa ra một ngón tay về hướng bóng dáng Saide ngày càng nhỏ, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Truy!”

“A? Vì–” Lão Cao toan hé miệng, chưa dứt lời đã bị anh cắt ngang.

“Không cho hỏi! Cứ bắt là được!” Vừa nói vừa chạy ra đường lớn phía trước.

Chuyện khác thì không nói, chứ bắt người là nghề của chàng Quan Trí rồi. “Anh chờ tôi với!” Hai người đuổi kịp Chiên Dã đi theo hướng Saide đã chạy thoát, tới hàng rào sắt cả bọn đồng thời chạy lấy đà, cảnh tưọng rất “nguy nga”. Nguyên Chiến Dã một tay chống lên nhảy qua vẽ nên một dường cong xinh đẹp giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng chạm đất. Quan Trí hướng về trước nhảy qua, giữa không trung còn xoay vòng 360 độ, cuối cùng chạm đất với số điểm mười trên mười!

“A~~”! Một tiếng kêu kì quái hấp dẫn hai người họ dừng bước. Nguyên Chiến Dã cùng Quan Trí quay đầu lại, nhìn thấy lão Cao đang khụy dưới đất với tư thế cần độ khó cao, đồng thời nét mặt từ hồng chuyển trắng rồi lại hóa xanh.

Lão Cao một tay chống lưng, khóe miệng nhếch nhếch một cái cười “ôn nhu” nhìn Quan Trí và Chiến Dã, “Hai người- giẫm lên tôi– mà nhảy qua đó!” Nói xong đầu lệch đi cả thân người ngã ngửa thành hình chữ đại trên mặt đất.

“Lão Cao~~~~!” Quan Trí thống khổ ngửa mặt lên trời tru một tiếng – một giây đồng hồ sau, tỉnh bơ nhìn lão Cao mà rằng: “Về sớm chuẩn bị cơm đi hen.” Đoạn xoay người chạy theo Nguyên Chiến Dã đã cách xa nửa dặm đường.

“Ặc…”

Đến lúc Chiến Dã chạy đến nơi cuối cùng thấy bóng lưng Saide, nhìn khắp nơi cũng không thấy tung tích gã đâu nữa. Nhanh mắt lia một vòng, nào có một đầu tóc vàng chói lóa.

Chết tiệt! Tìm cho ra! Nhất định phải tìm được gã! Thân thể xoay vòng 360 độ, anh không buông tha bất kì ngõ ngách nào.

“Có nhìn thấy một gã ngoại quốc tóc vàng không?” Anh thuận tay kéo một người qua đường hỏi thăm.

“Không có nha!” Đối phương mờ mịt lắc đầu.

Cùng một câu hỏi đã hỏi bốn năm người rồi, đều là câu trả lời phủ định. Lúc này Quan Trí đã theo tới.

“Lão đại, người đâu?”

“Không tìm được.” Nguyên Chiến Dã vẫn không dừng bước, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Lão Cao đâu?”

“Về nấu cơm rồi.” Quan Trí theo sau lưng anh, cũng bắt lấy một thằng nhóc ven đường hỏi: “Nhị Mao, có thấy người nước ngoài nào ngang qua không?”

Cu cậu sờ sờ cái đầu tròn nhỏ láng o, hỏi: “Có phải là một chú với mái tóc vàng không?”

Chiến Dã cùng Quan Trí đồng thời vui vẻ: “Phải! Đúng vậy! Gã ta đâu?”

“Vừa rồi chú đó hỏi em ở đây chốn nào là cao cấp nhất, em liền chỉ đến quán suối nước nóng đằng kia kìa!”

Quán suối nước nóng? Nguyên Chiến Dã nhớ lại lần cùng Quan Trí đi bắt người, nơi đó đúng thật là chốn xa hoa nhất ở đây. Chưa nói nửa lời cả hai đã ăn ý chạy về hướng nhóc con chỉ.

Quay về đường cũ cũng chẳng cần hỏi đường, cả hai cứ một đường chạy thẳng, rồi lại ăn ý nhau mà phân ra hai ngã. Nhân viên quán vừa thấy là hai người họ cũng lười đi ngăn lại.

“Tiểu Quan!” Trước khi tách ra Nguyên Chiến Dã kêu một tiếng, Quan Trí quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẻ mặt nghiêm túc: “Bắt được thì hung hăng đạp mạnh vào gốc rễ của hắn!”

Quan Trí mới đầu còn sửng sốt, rồi lại như vừa nghe phải chuyện tốt nhất trần đời mà nhếch môi cười tươi rói, bật ngón cái lên mạnh gật đầu một cái, “Anh cứ chờ đi! Nghề của tôi rồi!”

Hành lang trải thảm đỏ đi êm không một tiếng động, đây đối với anh lại có chút bất lợi. Cẩn thận đi một chốc, bốn phía không có gì khả nghi, thẳng đến ngã rẽ hành lang đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ mặc đồng phục, hẳn là nhân viên phục vụ, cô nhỏ khiếp sợ nhìn anh, đứng thừ ra không nhúc nhích.

Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi đến gần, hỏi: “Cô bé, cho hỏi có nhìn thấy một chàng ngoại quốc tóc vàng không?”

Cô nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, đôi môi hồng phấn bị cắn sắp chảy máu, Nguyên Chiên Dã thấy đôi chân nhỏ đang run rẩy, nhíu nhíu mày, “Cô bé, nơi này rất nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi.”

Nhỏ đầu càng lắc mạnh hơn, toàn thân đều phát run, nước mắt chực trào dần dần tụ lại khóe mắt, rất sinh động.

Nguyên Chiến Dã lặng im đánh giá nhỏ, cho đến khi phía sau xuất hiên một hơi thở mỏng manh, cơ hồ như trong nháy mắt anh xoay người nhấc chân đá mạnh vào người phía sau, đối phương đang định tấn công bèn chuyển sang thế phòng thủ đón nhận công kích của anh.

“Ha ha~ boy, lần đầu tiên nhìn thấy thân thủ của cậu nha! Quả nhiên không tồi–” Saide hihi cười, lắc lắc tay chậm rãi lui về sau từng bước.

“Anh–” Nguyên Chiến Dã ban đầu thoáng kinh ngạc, vì trên người Saide bê bết máu, vẫn còn màu đỏ hồng đào, hẳn là mới dây vào không lâu.

Saide vươn đầu lưỡi liếm một chút máu bên khóe miệng, cười cười, “Không phải máu của tôi.”

Anh không nói gì, anh hẳn nhiên biết chẳng phải máu của Saide, anh cũng biết không phải máu Nhiếp Phong Vũ.

“Tôi làm cậu thất vọng hở?” Saide hỏi, đồng thời vươn tay bắt lấy cánh tay anh.

Nguyên Chiến Dã hơi dùng sức rút tay về, “Ai sai anh tới.” Anh rốt cuộc cũng dự đoán được đáp án chuẩn xác.

Saide mỉm cười, “Chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao?”

Những lời này khiến anh hoàn toàn ngơ ngẩn. Lúc này Saide đã nháy mắt từ phía sau rút ra thứ gì đó buộc hai tay anh lại.

Đó là cà-vạt của gã.

Chiến Dã thấy hai tay căng cứng vì đã bị buộc vào nhau. Saide dường như đã sớm đặt làm cà-vạt đặc biệt, anh phát hiện càng giãy dụa càng chặt hơn.

“Từ bỏ đi! Cà-vạt đó co giãn, càng động càng chặt thêm thôi.” Saide nghiêng đầu giãn cổ một chút, tiến gần anh, “Cà vạt này tôi rất thích nha, lần sau có cơ hội thì nhớ trả tôi, đương nhiên tôi không ngại cậu trực tiếp dùng nó siết cổ tôi đâu! Há há!”

“Rốt cục là ai sai anh tới hả? Saide, anh đừng đùa với tôi nữa, không nói thật hôm nay tôi không cho anh rời khỏi chỗ này đâu!” Nói xong, Chiến Dã đưa tay lên miệng cắn.

“Cần gì phải truy đến cùng kia chứ, cậu chẳng lẽ không cảm thấy đợi chờ đáp án là chuyện rất mỹ diệu sao?” Saide đưa lưỡi liếm chút máu trên ngón tay.

“Tôi đã chờ lâu lắm rồi, còn muốn hưởng thụ gì nữa chứ? Tôi chỉ muốn anh cho tôi đáp án.” Vừa nói Nguyên Chiến Dã vẫn đang cùng cà-vạt “đấu tranh”, anh dùng răng cắn xé, nhưng cũng không có hiệu quả gì to lớn. Thứ kia cứ như con rắn quấn lấy cổ tay anh, cảm xúc lạnh lẽo theo từng mạch đập lan khắp toàn thân.

“Cậu rất để ý?”

Nguyên Chiến Dã không trả lời, chỉ dùng sức cắn cà-vạt kéo ra, hàm răng đã như tê dại, cuối cùng cũng nghe được một tiếng vải rách, đối với anh mà nói không khác gì được nghe phúc âm của thượng đế! Tiếp tục thêm chút nữa là được!

“Ai da da!” Saide kêu lên kinh hãi, “Thật là không thể xem thường cậu nha boy! Ngay cả răng cũng có lực sát thương như vậy!”

Chiến Dã không rảnh miệng nên chỉ đành trừng hắn một cái. Chờ ta tháo xong xuôi nhất định mi phải chết!

Hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh, Saide nhếch môi, “Dù rằng rất muốn tiếp tục cùng ôn chuyện với cậu, nhưng tiếc quá thời gian không cho phép,” Gã cho tay vào túi áo lấy ra đồng hồ nhìn nhìn, đoạn ngẩng đầu nói với anh, “Hôm nay coi như kỉ niệm ngày chúng ta gặp lại đi, nhiệm vụ tạm thời đến đây chấm dứt!”Nói xong xoay người rời đi.

“Từ từ! Khoan đi đã! Hắn–” Anh còn chưa nói xong Saide đã như bóng ma biến mất không thấy tăm hơi, “Đáng giận!” Cắn chặt răng, anh cũng đi theo, vừa đi vừa căn cà vạt trên cổ tay, anh hiện tại chẳng những muốn tìm Saide, mà cũng muốn tim một con dao to.

Anh chẳng sợ biết đáp án, chỉ là anh không muốn đối mặt với chuyện khi biết những gì đã trôi qua tất cả đều là hư ảo. Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, chi bằng ngay từ đầu chẳng nên tùy tiện chờ mong.

“Chuyện gì vậy? Cần giúp đỡ không?” Một gã phục vụ đi ngang qua thấy Nguyên Chiến Dã bị trói hai tay.

“Có dao không?” Chiến Dã nhìn thoáng xung quanh.

“Á?” Người phục vụ hơi ngạc nhiên một chút, lại liếc nhìn tay anh, ngây ngây gật đầu, “Có! Ở phòng bếp, anh chi bằng đi theo tôi–”

Anh nào có thời gian dư dả? Nguyên Chiến Dã ảo não không thôi, dù rằng biết mình không nên tin rằng có người luôn mang dao bên người.

“Cậu nhanh chân đi lấy đi, nhanh lên! Nhanh!”

“A á!” Phục vụ sinh vừa quay người định đi, bị anh gọi giật lại. �

“Ở đây tổng thẩy có bao nhiêu cổng ra vào?”

Nghĩ nghĩ, anh phục vụ thành thật trả lời: “Có bốn, nhưng mà hiện đang không phải mùa du lịch, ngoại trừ cổng trước ba cổng kia đều đã khóa, chỉ có quản lí mới có chìa khóa.”

Chiến Dã gật gật đầu, phục vụ quay người chạy đi, anh đứng tại chỗ suy tư một hồi, rồi quyết định không thể ở đây chờ. Bây giờ hẳn Saide đã rời khỏi đây rồi, vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng không nên buông bỏ.

Cảm giác bị trói thực khó chiu, hơn nữa Nguyên Chiến Dã còn phải giữ vững tinh thần tìm kiếm Saide, đá vài cánh cửa đều là khóa, đồng nghĩa các phòng đều được khóa từ bên ngoài, khiến anh thực thất vọng. Nếu Saide không có trốn trong này, vậy chắc cũng không rảnh mà núp trên trần nhà đâu nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút–

“Rầm ~!” Thật không phụ lòng người, đá nãy giờ cuối cùng cũng có một cảnh cửa mở. Cánh cửa màu đỏ xa hoa loại tốt, khiến anh cảm thấy bàn chân có chút tê tê.

Phòng rất lớn, mặc dù hơi nước mờ mịt nhưng vẫn có thể nhìn rõ phía trước. Hồ nước to giữa phòng, bốn góc là bốn sư tử bằng đá sáng bóng, từ miệng phun nước nóng, đủ loại hoa trôi lững lờ trên mặt hồ, giữa hồ là bức tượng một người phụ nữ nửa thân trên để trần, nằm nghiêng trên tảng đá rất phong tình vạn chủng, đó là nữ thần Venus. Nhìn chung căn phòng được trang trí theo phong cách hậu cung trong cung đình Hy Lạp cổ, duy mĩ mà xa hoa.

Nhưng mà Nguyên Chiên Dã cũng chẳng hứng thú mấy thứ này, anh chậm rãi đi đến bên bờ hồ, trông thấy một khay đựng chai rượu cùng một cái ly rõ ràng có người đang uống dở. Cạnh đó là một giỏ với đủ loài hoa, rồi còn một chiếc bình nhỏ như tinh dầu gì đó. Anh nghe thoang thoảng trong không khí một mùi hương nhàn nhạt, xác định có người đang ngâm hồ, anh không cho là Saide giờ này còn nhàn hạ thoải mái như vậy, nên trực giác nói anh nên rời đi tốt hơn. Nhưng não vừa ra lệnh thân thể còn chưa hoạt động, từ trong hồ có thứ gì đó rục rịch, hay phải nói là có người từ trong hồ trồi lên, bọt nước bắn tung tóe, – Nguyên Chiến Dã xoay người đi ra cửa-

“Sao thế? Vừa tới đã muốn đi? Nhìn thấy tôi nên sợ à?” Thanh âm gợi cảm từ phía sau truyền đến, trong giọng nói mang theo nồng đậm ý vị khiêu khích. Anh dừng lại, xoay người nhìn Nhiếp Phong Vũ nửa thân trần đang từ trong hồ đi đến cạnh bờ, hắn đưa tay vuốt mớ tóc phủ trước trán ra sau, lộ ra ánh mắt vẫn đậu trên người anh.

Phát hiện tình hình Chiến Dã lúc này, Nhiếp Phong Vũ hơi nhíu mi một chút, đoạn nhếch môi nói: “Bộ dạng hiện tại của cậu thật cứ như phi tử được dâng đến miệng quốc vương hưởng thụ ấy, tay bị trói càng gia tăng tình thú.”

Nguyên Chiến Dã mặt lạnh hơn bao giờ hết, anh thật hối hận không đứng yên một chỗ đợi phục vụ mang dao đến, càng hối hận không mang dao theo mình.

“Lại đây.” Nhiếp Phong Vũ hướng anh vẫy vẫy, khóe miệng nhếch lên cái cười tà khí, cơ thể cường tráng với đường vân tinh xảo, màu da lúa mạch đầy khiêu gợi, không có cô gái nào nhìn thấy tư thế mời gọi kia mà cự tuyệt cho đươc. Nguyên Chiến Dã mấp máy môi như đang đấu tranh tư tưởng; cuối cùng vẫn cất bước chầm chậm đến gần hồ. Ý cười trên mặt Nhiếp Phong Vũ càng sâu, dường như rất vừa lòng với phản ứng của anh.

Đến cạnh hồ rồi, anh không để đối phương kịp mở miệng đã thẳng chân đá chai rượu vào hồ.

“Ùm ~!” một tiếng, mặt nước nổi bọt li ti, tiếp đó nước trong hồ dần nhiễm đỏ lan ra quanh vùng Nhiếp Phong Vũ đang đứng.

Nguyên Chiến Dã hất cằm nhìn xuống Nhiếp Phong Vũ, nhếch môi cười sáng lạn.

“Ngại quá, tôi–” lại một cước đá luôn ly rượu xuống hồ, đoạn gằn từng chữ: “Cố ý đó!”

Nhiếp Phong Vũ vẫn cứ tỉnh bơ nhìn nước hồ màu đỏ loang lổ, ngay lúc này hoa lớn hoa nhỏ đua nhau đổ xuống như mưa. Nguyên Chiến Dã cầm giỏ hoa ụp xuống đầu Nhiếp Phong Vũ.

“Hoa tươi quá há?” Ném giỏ hoa xuống hồ, trên người anh cũng vướng vài cánh hoa, nhưng so với Nhiếp Phong Vũ bị ụp nguyên giỏ hoa xuống đầu thì chả thấm vào đâu. Anh mặc kệ Nhiếp Phong Vũ sẽ khó chịu, anh thích là được rồi!

Thực con mẹ nó bớt giận! Hóa ra bắt nạt người khác lại sướng dữ vầy, không phải! Phải nói bắt nạt Nhiếp Phog Vũ sướng vô cùng! Sướng xong rồi thì kết thúc thôi! Anh quẹt quẹt cằm một chút, xoay người chuẩn bị chạy đi.

“Cứ vậy mà đi à?” giọng nói Nhiếp Phong Vũ truyền đến, mơ hồ như có chút tức giận, khiến anh nghe được mà mát dạ mát gan.

“Sướng xong rồi chẳng lẽ còn đợi ở đây đến Tết?” Anh chẳng buồn quay đầu lại.

“Cậu sướng xong rồi chứ tôi có sướng miếng nào đâu!” Giọng nói Nhiếp Phong Vũ ngay bên tai, gần trong gang tấc.

Chết tiệt! Nguyên Chiến Dã thầm mắng, vừa định xoay người đã bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy, có hơi đau chút, sàn rất trơn, giày của anh cũng chẳng phải chuyên dùng đi trên đá cẩm thạch thế này, Nhiếp Phong Vũ nhìn ra sơ hở, anh còn chưa kịp chửi ầm lên đã bị ném ùm xuống hồ. Khoảnh khắc chìm trong nước, anh có cảm giác như mình là khúc lạp xưởng bị cột chặt quẳng vào nồi luộc.

Á? Lại quên giữ hơi-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK