Edit: Dece
Có đôi khi, chỉ cần ngươi có tự do, dù là ở trong một cái hộp lớn như căn phòng thì cũng sẽ cảm thấy vui sướng vô cùng. Nếu như không có tự do, thì cả thế giới đối với ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tòa ngục giam.
Triết lý này dường như cũng tương tự với các lời thoại trong tiểu thuyết, tuy rằng có chút bi kịch, nhưng đối với suy nghĩ của Nguyên Chiến Dã lúc này mà nói thì vô cùng chính xác. Nằm trên giường không động đậy không biết đã qua bao lâu, tổng cảm thấy trên người mình dương như có chỗ không thích hợp, hắn trở mình một cái, mới phát hiện mình vẫn chưa cởi giày.
“Tôi—” Nguyên Chiến Dã cảm thấy có một ngọn lửa vô hình xông ra làm cho hắn muốn mắng chửi người, nhưng khi hùng hồn mở miệng, một chữ cũng không biết nên—mắng cái gì, mà mắng ai thành cái gì là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng, hung hăng nhắm mắt lại, cau mày mắng: “Kháo!” Dù chi có một chữ, nhưng cũng là xả giận. Bởi vì xem ra hắn đang bị nhốt, nếu nói mỹ miều hơn thì là “cầm tù”, nơi này từ trước đến giờ vẫn là một thị trấn nhỏ, chẳng lẽ lại biến thành nơi dưỡng lão từ rày về sau của Nguyên Chiến Dã hắn sao?
Vung giày ra, Nguyên Chiến Dã một lần nữa nằm xuống giường, bắt đầu suy nghĩ, đem những chuyện xảy ra trước đây chậm rãi chải chuốt một lần, có vài chuyện, đối với hắn mà nói thì bình tĩnh suy nghĩ rất quan trọng, đặc biệt là ở thời điểm hiện tại. Vài phút sau, hắn lại ngồi dậy, quan sát khắp phòng, tìm kiếm—.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Nguyên Chiến Dã động tác đang muốn nằm xuống giường liền ngừng lại, ngẩng đầu lạnh lùng mà nhìn về phía cửa. Cửa mở, nửa cái đầu của Quan Trí ló vào.
“Anh có đói bụng không? Ăn nha!” Tuy rằng không nhìn thấy hết gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt của hắn cũng biết hắn đang cười, hơn nữa còn là cười khúc khích.
Nguyên Chiến Dã ném cho hắn một cái liếc mắt, cái mông di chuyển lên phía trên một chút, cả người tựa vào đầu giường.
“Tôi không đói bụng thì cậu sẽ không cho tôi ăn cơm à?”
“Không dám không dám!” Quan Trí lắc đầu như cái trống Brahma, bước vào phòng, trên tay đang cầm một cái bát lớn, trong bát là cơm trắng, phía trên còn có mấy con tôm bóc vỏ xào với bông cải xanh và hành tây, “Đã sớm muốn mang đến, chỉ sợ anh tức giận thôi hà!” Quan Trí đặt bát lên tủ đầu giường rồi đứng bên cạnh Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã nhìn thoáng qua, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Cậu đến đây mấy năm rồi?”
Cơ hồ đoán được hắn sẽ hỏi như thế, Quan Trí khẽ cười một chút, “Nếu là hỏi ở đây, thì cũng khoảng ba năm rồi. Nếu là hỏi Nhiếp lão đại thì—” hắn dừng một chút, “ Là khi hắn đưa tôi đến trường tiểu học.” (Ý của tiểu Quan là nếu đến cảnh cục thì đã ba năm, nếu là làm người của A Vũ thì từ khi ẻm học tiểu học.)
Nguyên Chiến Dã hiểu, cái gì cũng hiểu. Hắn vươn tay đem cái bát đến trước mặt, cầm lấy đôi đũa, vừa ăn được vài miếng hắn lại hỏi: “Là do Tiễn Diệp nấu?”
“A?” Quan Trí đứng hình vài giây, sau đó thì gật đầu, hỏi: “Sao anh biết?”
Không trả lời hắn, Nguyên Chiến Dã tiếp tục hỏi: “Hắn tỉnh?”
“A! Mới tỉnh chưa được bao lâu.”
Không nói gì thêm nữa, nhìn thức ăn trong bát, Nguyên Chiến Dã có thể tưởng tượng ra bộ dáng Tiễn Diệp lúc nấu ăn, ngón tay chằng chịt vết thương, khi rửa đồ ăn trong nước—ngăn lại bản thân tiếp tục suy nghĩ, hắn cúi đầu ăn. Quan Trí nhún vai, kéo cái ghế ở một bên qua rồi ngồi xuống, xem ra, là muốn cùng hắn hảo hảo tâm sự.
“Anh thật là—hiểu Tiểu Diệp a!” Câu đầu tiên, làm cho—khẩu vị của Nguyên Chiến Dã thay đổi một chút. Nhả ra vài miếng xương, hắn hỏi : “Hắn muốn cậu đến đây theo dõi tôi ?”
Đương nhiên lúc này ai cũng biết “Hắn” là người nào.
“Nói theo cách này thì cũng không thể phủ nhận. ” Quan Trí cười cười, “Chỉ là theo dõi có rất nhiều cách giải thích, quan hệ của chúng ta hiện tại, thì dùng từ chăm sóc có lẽ thích hợp hơn ha ?”
Chăm sóc? Nguyên Chiến Dã trợn trắng mắt, từ đầu đến cuối cũng không biết là ai chăm sóc ai đâu !
“Cậu diễn trò cũng không tồi!”
Biểu tình của Quan Trí có chút khổ sở, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, cợt nhả nói : “Nhiếp lão đại nói không ai có thể diễn trò được như anh. Nghe nói anh lừa hắn rất thảm, thế nào ? Diễn biến như thế nào ? Làm sao các anh lại quen nhau ? Với nhân vật như anh và hắn chắc cũng là một đoạn cố sự kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ phải không ? Nam nhân với nam nhân trong lúc đó có giống như sức mạnh của giống đực xung đột với nhau không ?”
Kinh thiên động địa tới nổi quỷ thần khiếp sợ, thì chưa bằng. Sức mạnh của giống đực được phát huy khi nam nhân cùng nam nhân đối đầu ? Thật là một ví dụ ghê gớm.
Không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục ăn. Quan Trí cũng không hỏi lại, im lặng mà ngồi một bên chờ, nhìn hắn ăn. Cho đến khi ăn thỏa thuê, Nguyên Chiến Dã mới buông đũa, hỏi một câu : “Có thuốc lá không ? ” Chưa bao giờ cho rằng bản thân mình nghiện thuốc lá nặng, nhưng bây giờ, hắn lại phi thường thích hút thuốc, thậm chí đã đến mức khát cầu.
Quan Trí từ trong túi rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn, im lặng châm thuốc, Nguyên Chiến Dã ngậm vào miệng, chẳng nói gì thêm nữa. Căn phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh, đây là tình cảnh mà trước kia khi hắn sống chung với Quan Trí chưa bao giờ xuất hiện, nhưng hiện tại, đã không còn là trước kia.
“Anh bây giờ rất muốn bóp chết tôi phải không? ” Cuối cùng, Quan Trí mở miệng trước tiên. Hắn cũng đốt một điếu, cùng Nguyên Chiến Dã phả ra khói thuốc xám đục, cục diện lúc này giống như hai người đàn ông đang sống dưới đáy áp lực, trên thực tế đối với Nguyên Chiến Dã mà nói thì hiện tại có thể nói là áp lực đối với sinh mệnh của bản thân, hắn không muốn bóp chết Quan Trí, hắn thầm nghĩ muốn bóp chết tên hỗn đản họ Nhiếp kia.
“Nơi đây, từ rất lâu đã trở thành địa bàn của Nhiếp lão đại rồi.” Ngẩng đầu lên, Quan Trí trong lòng tính toán thời gian, rõ ràng là khoảng thời gian rất dài, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến thành quá khứ. “Người trong trấn ngoại trừ mấy tên nhóc con và vài người mới chuyển đến, những người khác đều biết Nhiếp lão Dại, có nhiều người đã đi theo Nhiếp lão đại vài chục năm, mỗi người đều không muốn nhớ lại quá khứ, mà ở đây, người ta vĩnh viễn cũng không sợ sẽ có ai biết được quá khứ của bọn họ, bởi vì họ giống những người khác. Ở đây cũng giống như một nơi thu nhận những người không có chỗ để đi, Nhiếp lão đại giữ lại bọn họ, hắn là một người đàn ông gay gắt, hắn có thể có tất cả mọi người nhưng lại chẳng sở hữu cho mình bất cứ thứ gì, lần đầu tiên gặp hắn là khi tôi 9 tuổi, lúc đó hắn bất quá chỉ là một học sinh trung học, nhưng nhìn khuôn mặt kia, hoàn toàn là một gương mặt của người chết, lãnh khốc như ai mắc nợ hắn tới mấy trăm vạn a ! Tuy rằng khi đó có rất nhiều người thiếu hắn mấy trăm vạn, hắn từ khi ấy đã bắt đầu cho vay nặng lãi, ăn lời cắt cổ rồi đó ! Rất thiếu đạo đức phải không ?” Quan Trí nói đến đây thì nở nụ cười.
“Điều đó tôi rất rõ ràng, không cần cậu nói cho tôi biết.” Nhiếp Phong Vũ thiếu đạo đức như thế nào, hắn đã hoàn toàn được kiến thức qua, Nguyên Chiến Dã gạt tàn thuốc, nghiêng đầu nhìn Quan Trí nói.
“Nhưng mà—” Quan Trí vươn ngón trỏ, trên mặt là một mảnh thản nhiên mà nói với hắn: “Sự tồn tại của hắn mà nói, thì gần như là thần.”
Nguyên Chiến Dã mặt không biểu tình nhìn hắn.
“Hắn sẽ không lấy lòng anh, sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của những kẻ khác, sẽ không để cho bất luận kẻ nào ở bên cạnh hắn, hắn là người mạnh nhất, anh vĩnh viễn cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng bởi vì hắn là loại nam nhân mà anh vĩnh viễn cũng không muốn tiếp cận, mà khi anh biết hắn đang suy nghĩ cái gì, anh sẽ không có cách nào rời khỏi hắn.”
Loại ca ngợi hoàn mỹ cỡ nào, nếu như không phải Quan Trí có biểu tình sùng bái cùng khao khát như vậy, Nguyên Chiến Dã có thể sẽ cho rằng hắn đang thầm mến Nhiếp Phong Vũ ngay! Trên thực tế hắn quả thật rất muốn hỏi như vậy. Chẳng qua vừa hoạt động khóe miệng, lại biến thành: “Cậu đang đảm đương vai trò thuyết khách?” ( =))))) )
Quan Trí lắc đầu, “Anh đừng dùng hình thức này đặt lên người tôi được không? Giống như thể mỗi câu nói của tôi hiện tại đều mang cùng một mục đích.”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Tôi nói không phải thì anh sẽ tin sao?
“Không tin.”
“Kháo!” Quan Trí lúc này đã thật sư trợn trắng mắt rồi, “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới không chìa ra cái biểu tình như người chết a? Anh nói a? Anh bây giờ gần giống như Nhiếp Lão đại rồi, thật là–ở chung với nhau lâu ngày nên biết thành “mặt vợ mặt chồng” luôn rồi sao?” Hắn nhỏ giọng nói thầm.
“Cậu nói cái gì?” Nguyên Chiến Dã hí mắt, nguy hiểm trong đáy mắt len theo hơi thở mà phát ra, đương nhiên là cụm từ “mặt vợ mặt chồng” cuối cùng kia kích thích hắn rất lớn.
Thở dài, Quan Trí có chút bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Ngay từ đầu, chúng tôi cũng không biết anh và Nhiếp lão đại—có quan hệ này. Nhớ cái ngày kia không? Là cái ngày tôi giúp anh tìm lại sợi dây chuyền, kỳ thực cũng không biết đó là của anh, Tiễn Diệp bảo tôi đi hỏi anh, kết quả là anh thừa nhận. Khi đó chúng tôi mới biết được—”
Nguyên Chiến Dã có chút buồn bực, sớm biết sẽ có ngày đó—thì đã không mang theo cái thứ kia rồi.
“Làm thế nào Tiễn Diệp biết sợi dây chuyền kia?”
“Hắn—” Quan Trí đang lo lắng làm sao có thể biểu đạt ý tứ của mình chính xác một chút, “Hắn và Nhiếp lão đại, có quan hệ khác mức bình thường một chút.” Nhưng cũng không biết những lời này ngược lại càng làm cho sự tình trở nên không thể rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Chiến Dã chính là: “Hai người bọn họ có gian tình?”
Quan Trí càng thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa là nhảy dựng khỏi ghế, “Không phải không phải! Anh ngàn lần đừng đoán mò a! Tôi không nói như vậy, anh cũng đừng hiểu lầm a!”
“Cậu nói nhỏ lại xem! Rống cái gì a!” Biểu hiện của hắn như vậy, trong mắt của Nguyên Chiến Dã chính là “chột dạ”.
“Nói chung là bọn họ không có cái loại quan hệ kia!” Quan Trí đứng lên, vỗ ngực như king kong, “ Tuy rằng tôi không biết quá khứ của Tiễn Diệp, nhưng hắn bây giờ cũng giống như chúng tôi, chỉ là thủ hạ của Nhiếp lão đại, ngoài ra thì hắn không có cái gì khác!”
Vì sao lại kích động như vậy? Nguyên Chiến Dã không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng lười hỏi rõ.
Quan Trí cũng ý thức được bản thân có chút khoa trường, hắn gãi ót, nói: “Ban đầu, chúng tôi nghĩ anh và Nhiếp lão đại chỉ là bạn bè, không nghĩ—không nghĩ tới—thật là không nghĩ tới a—” Nói tới câu cuối, cũng đã biến thành cảm thán. Nguyên Chiến Dã rốt cuộc nhịn không được nữa, duỗi chân đạp hắn một đạp.
“Đừng giả vờ làm thi nhân với tôi! Nói với Nhiếp Phong Vũ, là đàn ông thì mau thả Chu Chính ra, không thì sẽ bị giết chết! Tôi phải rời đi, ai cũng không ngăn được!”
Quan Trí xoa cái mông đang đau điếng, vẻ mặt rất chi là ủy khuất, “Tôi không truyền mấy lời tiêu cực vậy đâu! Nhiếp lão đại chỉ để tôi mang cơm đến cho anh, có gì anh nói thẳng mặt hắn đi!” Nếu hắn truyền lại nguyên văn lời nói của Nguyên Chiến Dã cho Nhiếp Phong Vũ, nhất định cái mông sẽ bị đá một cước.
“Muốn tôi nói?” Nguyên Chiến Dã nhăn mày.
Quan Trí gật đầu, “Anh ăn xong rồi thì chúng ta liền—”
“Không đi!” Không đợi hắn nói xong từ “đi” cuối cùng, Nguyên Chiến Dã đã lăn ra giường, trở mình một cái rồi đưa lưng về phía hắn. Hoàn toàn không nghĩ rằng Quan Trí sẽ triệt để choáng váng, sững sờ một lúc lâu mới dở khóc dở cười.
“Đại ca! Từ lúc nào anh có tính tình đùa giỡn của con nít vậy a?” Thật là giống một đứa trẻ đang giận dỗi nha “Mau đứng lên a! Nhiếp lão đại đang chờ đó!”
“Cho hắn chờ tới chết!”
Sớm biết Nguyên Chiến Dã căn bản đã không sợ Nhiếp Phong Vũ, Quan Trí đương nhiên biết rằng ba chữ “Nhiếp Phong Vũ” sẽ không làm Nguyên Chiến Dã đi vào khuôn khổ, làm sao bây giờ? Đổi người khác đi!
“Anh không đi thì Nhiếp lão đại có thể đem người giết chết bạn của anh đó nha!”
“ Giúp tôi nói với Chu Chính, ngày này năm sau tôi sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho hắn.” (Thua)
Cái này mà cũng nói được? Rất không tình cảm nha? “Nhiếp lão đại rất tàn nhẫn đó! Hắn thích từng nhát từng nhát mà giết người, mỗi lần cũng không nhắm vào điểm yếu hại, mà chỉ từng chút một làm cho người rỉ máu, lợi hại nhất là khi hắn móc ruột của đối phương ra ngoài nhưng cũng không làm cho người ta chết đi—” Đây là một đoạn phim kinh dị hắn đã từng xem qua, đem tên biến thái sát nhân biến thanh Nhiếp Phong Vũ. (Ố Ồ)
Trên giường, Nguyên Chiến Dã vẫn nằm im không nhúc nhích. Quan Trí cho rằng hắn đang suy nghĩ, đây là khởi đầu tốt, cho thấy hắn đang dao động, tiếp theo chỉ cần truyền bá thêm cho hắn một chút về mức độ biến thái của Nhiếp Phong Vũ—không! Là “tàn nhẫn”, Nguyên Chiến Dã sẽ đi với hắn—Vì vậy, hắn chăm chú nhìn người đang nằm trên giường.
�
Thế nhưng đợi hết nửa ngày, tròng mắt muốn lòi ra, người nằm trên giường một chút động tĩnh cũng không có. Quan Trí chớp mắt, tiến sát lại gần thì thấy: Nguyên Chiến Dã hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, nếu như đoán không lầm, thì hắn—đang ngủ.
Kháo! Nhầm cái con khỉ a? Hắn căn bản là đang ngủ a!
Quan Trí đã muốn phát khùng thật sự không có dũng khí đánh thức Nguyên Chiến Dã, huống chi là đánh thức cũng vô dụng. Thở dài, hắn cầm lấy cái bát trống trơn trên đầu giường, liếc mắt nhìn bóng lưng của Nguyên Chiến Dã, ũ rũ đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, ba giây sau Quan Trí đã quay đi lại đột nhiên mở cửa, vói cái đầu vào bên trong nói : “Nhiếp lão đại rất là tàn nhẫn đó nha !” (mất hình tượng lão đại quá đi !!!)
Nguyên Chiến Dã nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Thiết ~”
Sau khi cánh cửa lần thứ hai bị đóng lại, Nguyên Chiến Dã lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, ngay từ đầu cũng không còn động đậy gì nữa, im lặng chờ vài phút, xác định Quan Trí sẽ không lại phát điên, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến mở ra ngăn kéo dưới bàn, bên trong có một cái điện thoại di động.
Cầm lấy điện thoại di động, màn hình một mảnh đen kịch nói rõ nó đã lâu không được khởi động, không biết còn pin hay không, bất quá hiện tại đã không còn thời gian mà suy nghĩ đến vấn đề này, đánh cược một phen đi ! Nguyên Chiến Dã nhấn nút khởi động, đợi đủ năm giây, màn hình mới bắt đầu phát sáng, dòng chữ xuất hiện phía trên chính là : đi ngủ đi ngủ, mặt mày rạng rỡ !
Nguyên Chiến Dã cười cười, đó là do Quan Trí làm giúp hắn, hắn nói đây là mục tiêu lý tưởng mà con người khó đạt đến nhất. Khởi động máy xong rồi, trên góc phải màn hình biểu thị cột pin, trống rỗng. Nguyên Chiến Dã cau mày, không biết có thể cầm cự đến lúc gọi xong hay không, đừng nói là ngay cả bấm số xong cũng còn chưa được.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn nhấn con số thứ nhất, nhưng số thứ hai, như thế nào cũng không nhấn được. Hắn nhìn con số trong bàn phím, cùng với dãy số xuất hiện trong đầu trùng lắp, dùng một chút ít thời gian để suy nghĩ, Nguyên Chiến Dã đưa ra quyết định, ấn số mà hắn vừa mới nghĩ ra, một dãy số quen thuộc mà lại xa lạ.
Thời gian kết nôi tựa hồ đặc biệt lâu, Nguyên Chiến Dã nhìn màn hình vẫn còn đang kết nối, hắn kề điện thoại vào bên tai, điện thoại truyền đến tiếng chuông chờ như thường lệ, có lẽ đã do hết pin cho nên âm thanh rất nhỏ. Tựa như có thứ gì đó bị kẹt trong cuống họng, Nguyên Chiến Dã nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động một chút, đã đợi mười giây, ***g ngực truyền đến cảm giác sẽ bị ngắt điện thoại, cho đến khi âm thanh bên tai biến mất, hắn biết người kia đã nhận điện thoại, cuộc gọi bị ngắt.
Điên thoại ngắt. Không phải do hết pin, mà là do Nguyên Chiến Dã tắt đi. Một giây cuối cùng, hắn đã quyết định như vậy. Nhìn điện thoại trong tay, suy nghĩ trong chốc lát, Nguyên Chiến Dã trực tiếp tháo pin ra, sau đó thì ném điện thoại lên bàn.
Người không có đường lui, không nhất thiết là phải lo lắng.
Nhưng ngay lúc này, vài tiếng gõ cửa kiếng đã cắt đứt suy nghĩ của hắn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ bằng thủy tinh duy nhất trong phòng, bên ngoài không có ai, cửa cũng bị đóng lại. Nhưng Nguyên Chiến Dã không cho rằng hắn nghe nhầm, hắn đi đến cạnh cửa rồi mở cửa ra, còn chưa đưa đầu ra bên ngoài—đột nhiên có một vật thể từ trên cửa rớt xuống, rất giống người, chính xác là một người có nửa thân trên đang treo ngược xuống dưới, vừa lúc đối mặt với Nguyên Chiến Dã.
“Da~~~~~ ! Có sợ không ? Có sợ không ?” Trên gương mặt hé ra một nụ cười gần như là ngu ngốc, hưng phấn nhìn về phía Nguyên Chiến Dã đang nhăn mặt, toàn bộ cơ thể đang đung đưa.
Nguyên Chiến Dã diện vô biểu tình nhìn hắn.
“Hey! Boy! Cậu không thú vị gì cả ! Sao hung hăn nhìn tôi như vậy ? Không để bụng chuyện lần trước tôi trói cậu lại chứ ?” Tái Đức đang treo người cười ha ha.
Im lặng nhìn hắn một hồi, Nguyên Chiến Dã đột nhiên duỗi tay ra khỏi cửa, “Rầm” một tiếng. Ngay sau đó là một tiếng thở nhẹ của Tái Đức, bưng mũi, hắn dùng lực đập cửa.
“Hey! Help me! Help me!”
“Mẹ kiếp!” Nguyên Chiến Dã cắn răng xoay ngoài, lúc nào thì phiền còn thêm phiền? Vẫn gõ ? Gõ nữa thì tôi trực tiếp đá anh xuống. Tục ngữ thường có nói: giậu Äá» bìm leo! Hiá»n tại, hắn cÅ©ng thấu hiá»u, và o lúc lá»n xá»n nhÆ° thế nà y, cá»a lại tiếp tục vang lên, gõ hai tiếng, tiếp theo là tiếng vặn khóa cá»a, Nguyên Chiến Dã giáºt mình má»t chút, vá»i vã xoay ngÆ°á»i nhìn ngoà i cá»a sá», hoà n hảo, Äã không còn thấy Tái Äức, không biết có phải ngã xuá»ng rá»i hay không? Bất quá, hắn bây giá» không có thá»i gian quan tâm Äến chuyá»n Äó, bá»i vì bên cạnh còn có má»t ngÆ°á»i rất khó Äá»i phó.
âCáºu Äang nhìn cái gì?â PhÃa sau có má»t giá»ng nói vang lên.
Nguyên Chiến Dã không trả lá»i, cÅ©ng không quay Äầu lại.
Sau Äó là má»t tiếng cÆ°á»i khẽ, tiếng bÆ°á»c chân cháºm rãi tá»i gần, và i giây sau Äó là cả ngÆ°á»i Nguyên Chiến Dã bá» ngÆ°á»i phÃa phÃa sau ôm lấy, rÆ¡i và o má»t ***g ngá»±c to lá»n, âSáng sá»m hôm nay sao Äi nhanh nhÆ° váºy?â
Vấn Äá» thô tục! Nguyên Chiến Dã tháºt bá»i phục vì có Äôi khi từ miá»ng Nhiếp Phong VÅ© phát ra và i câu nhÆ° lá»i ká»ch của má»t con rá»i gá», vừa Äá»nh quay Äầu lại mắng, góc trái cá»a sá» liá»n có ná»a cái Äầu hé ra, Äúng lúc nhìn trúng hắn, Nguyên Chiến Dã phát thá», nếu nhÆ° miá»ng hắn có thá» phun nÆ°á»c nhất Äá»nh sẽ phun thẳng ra ngoà i cá»a sá», Äuá»i thằng Äiên kia Äi.
Tên ngu ngá»c kia~~~! Hung hÄn cắn rÄng, Nguyên Chiến Dã bất chấp mà quay Äầu, vung lên khóe miá»ng nhìn Nhiếp Phong VÅ©, âKhông Äi chẳng lẽ còn Äợi thú tÃnh bá»c phát của anh?â
Trong mắt Nhiếp Phong VÅ© lóe lên má»t tia sáng khác thÆ°á»ng.
Nguyên Chiến Dã biết, những lá»i nà y của hắn là m cho thú tÃnh của y bá» châm ngòi! Khóc a! Hy sinh bản thân Äá» cứu vá»t kẻ khác, Nguyên Chiến Dã còn không vÄ© Äại nhÆ° váºy Äâu! TrÆ°á»c kia, Tái Äức Äá»i vá»i mà hắn mà nói thì rất hữu dụngâ.
Bắt Äầu từ bây giá», Nguyên Chiến Dã cảm giác, nhiá»m vụ của hắnâquả tháºt Äã muá»n kết thúc.
End 33.