Edit: Dece
Cảm giác không thể hô hấp, đã quên đây là lần thứ mấy.
Trong nháy mắt rơi xuống nước, Nguyên Chiến Dã đầu óc có chút choáng váng. Qủa thực, nước rất nóng, nhưng cũng không phải không thể chịu được, vị đạo của nước rất thơm, còn mang một chút mùi hương của rượu, có lẽ đây không chỉ là cảm giác vô thức của Nguyên Chiến Dã, mà là vì hắn đã đổ cả một chai rượu vào hồ. Muốn di chuyển đến bờ hồ, nhưng lại gặp trở ngại, bởi vì tay bị trói rất chặt! Trời ạ, thật chẳng ra làm sao, rớt xuống hồ mà còn bị trói nữa mới ghê!
Hồ nước có kết cấu rất đặc biệt, chính giữa thì sâu còn xung quanh bốn phía lại cạn, khu cạn dùng để nghỉ ngơi sau khi tắm, khu sâu là nơi nước chảy, thông suốt với ôn tuyền, khoảng một thời gian cố định sẽ được mở rộng, nước bên trong sẽ chảy ra ngoài để bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ thuỷ chất của ôn tuyền. Mà Nguyên Chiến Dã vừa vặn rớt xuống khu sâu, nhưng nếu muốn bơi đến khu cạn thì cũng không phải việc gì khó.
Thế mà Nguyên Chiến Dã lại không muốn! Hắn không hề động, tuỳ ý để cho cơ thể trôi nổi lơ lửng trong nước, tựa như một chiếc lá cây vô tình rơi xuống mặt hồ, nương theo dòng nước mà nhấp nhô. Hắn đang tính toán, tính xem dưỡng khí còn sót lại trong người có thể giúp hắn sống sót trong bao lâu, và cũng đang suy tính, cần bao nhiêu thời gian để người kia đưa tay cứu hắn.
Hắn đánh cược, và đây cũng là ván bài cuối cùng của hắn.
Hắn muốn xác định một nghi vấn, mặc dù bản thân đã rất chắc chắn, nhưng giống như hắn đã từng nói, một vấn đề nào đó, không hẳn sẽ hoàn toàn chính xác như dự đoán của mình, hiện tại, hắn phải xác định một chút.
Có đôi khi, vài phút đồng hồ đã có thể xác định một việc.
“Rào rào~~~!” Cảm giác được cổ áo của mình bị người nắm lấy, tiếp theo đó là một cỗ lực cường lại kéo Nguyên Chiến Dã ra khỏi nước.
Chỉ trong một giây không khí tràn vào phế quản, Nguyên Chiến Dã đã nở nụ cười. Ý cười rất nhỏ đọng bên khoé miệng, vô cùng mờ nhạt làm cho người ta khó có thể phát hiện—quả nhiên, hắn thắng!
Vì tóc mái dán trước trán, hắn từ từ nhắm lại hai mắt, Nguyên Chiến Dã kịch liệt ho khan, nước tràn vào khoang mũi, đương nhiên còn có một ít trực tiếp xộc vào miệng, hai tay đang bị trói, ngay cả khí lực vỗ ngực để trì hoãn khẩu khí cũng không có.
“Cậu bị ngốc à?” Giọng nói đầy tức giận từ trên đầu truyền đến, bàn tay nắm lấy áo hắn càng lúc càng kéo hắn về phía trước, Nguyên Chiến Dã ở trong nước bị kéo đi khoảng năm mét.
“Khụ khụ~ khụ khụ khụ! Khụ~” Trả lời y vẫn là tiếng ho khan của Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ cau mày, chậm rãi buông lỏng tay, để cho Nguyên Chiến Dã có đủ không gian mà hô hấp.
“Vì sao không nổi lên?” Nhiếp Phong Vũ lôi hắn đến bên bờ hồ, đưa mắt nhìn người đối diện toàn thân ướt sũng.
Vì sao? Bởi vì tôi muốn biết anh rốt cuộc phải mất bao lâu mới cứu tôi a! Nguyên Chiến Dã cúi đầu, tiếng ho khan dần dần nhỏ đi. Theo tính toán của hắn, ngay khi hắn rớt xuống nước, Nhiếp Phong Vũ đã đưa tay bắt lấy hắn, tổng thời gian là hai mươi bốn giây. Không phải cực hạn của hắn, nhưng hắn biết, đó là cực hạn của Nhiếp Phong Vũ.
Ý cười bên khoé miệng chậm rãi biến mất, hắn dùng mu bàn tay lau đi gương mặt dính đầy nước, sau đó thì ngẩng đầu, giơ hai tay lên trước mặt Nhiếp Phong Vũ, sắc mặt người kia không tính là đẹp, thế mà Nguyên Chiến Dã lại cười xán lạn, chỉ trong ba giây đồng hồ chớp ngoáng, khuôn mặt tươi cười đã bị thu hồi, hắn hé miệng rống lớn một tiếng—.
“Con mẹ nó mắt anh bị mù nên không nhìn thấy a! Tay tôi bị trói như vậy thì làm sao bơi a~~~!”
Hai người kề nhau rất gần, gần đến mức mà khi Nguyên Chiến Dã vừa rống lên một câu, nước đọng trên tóc đều vung hết lên mặt Nhiếp Phong Vũ. Nhiếp Phong Vũ hơi nghiêng đầu, tránh một chút. Nguyên Chiến Dã sau khi rống xong thì đã được thông khí, hạ tay xuống, chuẩn bị lách qua Nhiếp Phong Vũ để đi lên bờ, nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị kéo trở về.
Cũng không biết Nhiếp Phong Vũ là cố ý hay vô tình, chỗ khác không nắm mà lại nắm ngay cà vạt bị cột trên tay Nguyên Chiến Dã, cố sức kéo hắn lại. Động tác này làm cho Nguyên Chiến Dã nghĩ tới hình ảnh nô lệ thời cổ đại bị đế vương của bọn họ tra khảo, hình như so với tình cảnh hiện tại thì không có gì khác biệt.
Chết tiệt!
“Tôi nói rồi, cậu thoải mái chứ tôi thì chưa đâu!” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, nhướn vai lên một chút, hỏi tiếp: “Không phải cậu bơi rất giỏi sao?”
“Anh thoải mái hay không thì đó là chuyện của anh! Chẳng lẽ còn muốn tôi giúp anh đi gọi mấy nàng tiểu thư đến giúp anh thoải mái? Hay là kêu cô người mẫu bé nhỏ kia của anh đến giúp anh chà xát?” Nguyên Chiến Dã nghiến răng nghiến lợi nói, một bên thì giãy giụa cơ thể, muốn thoát khỏi Nhiếp Phong Vũ. Khi trở về, hắn nhất định phải lột một tầng da của Tái Đức!
Nguyên Chiến Dã cả người ướt đẫm, khi ra ngoài hắn không mặc áo khoác của cảnh phục mà chỉ mặc áo sơmi trắng bên trong, hiện tại, bởi vì bị nước thấm ướt mà dán chặt vào người, bờ vai rộng, vòng eo nhỏ, nhìn kỹ thì còn thấy được nhan sắc của đầu ngực, Nhiếp Phong Vũ bất động thanh sắc, quan sát từ đầu đến chân hắn một lần, tâm trạng đột nhiên tốt hẳn lên.
Thân thể xinh đẹp luôn khiến cho tâm tình của người ta khoái trá, mà hưởng dụng thân thể xinh đẹp lại là chuyện hưng phấn nhất.
“Nếu như tôi không nghe nhầm thì cậu đang ghen phải không?” Tay vừa mới thu về, Nhiếp Phong Vũ lại vươn tay kia kéo Nguyên Chiến Dã vào lòng, môi bắt đầu thăm dò cơ thể của hắn. Đầu tiên là ở cổ, nếu như nhớ không lầm thì đây là nơi mẫn cảm nhất của Nguyên Chiến Dã.
Qủa nhiên, cơ thể Nguyên Chiến Dã khẽ run rẩy. Nhiếp Phong Vũ bật cười, vẻ mặt của hắn lúc này chắc phải là nghiến răng nghiến lợi rồi?
“Buông tay! Động dục cũng phải nhìn xem là nơi nào!” Thanh âm—tàn bạo của Nguyên Chiến Dã từ bên tai truyền đến, Nhiếp Phong Vũ cảm thấy thực may mắn vì tay của hắn đang bị trói, nếu không thì chắc chắn Nguyên Chiến Dã sẽ vung tay đấm thẳng vào mặt y. Nghĩ tới đây, y lại cố sức siết chặt Nguyên Chiến Dã, chậm rãi kéo hắn đến bờ hồ.
“Cậu không muốn tôi sao?” Nhiếp Phong Vũ một tay vói xuống nước, bắt đầu sờ soạng thế giới dưới đáy đại dương, phong cảnh được che dấu ở nơi đó có bao nhiêu xinh đẹp, y rất hứng thú nghiệm chứng nó một chút.
Tiếng nước bị va đập, còn có tiếng thở dốc vang vọng trong không trung khiến cho mùi vị nơi đây hoàn toàn bị thay đổi, mờ ám mà lan toả.
“Tôi chỉ muốn hung hăng đá đứt gốc anh!” Nguyên Chiến Dã cũng thực sự làm như vậy. chỉ có điều là động tác ở trong nước thì luôn bị chậm đi một chút, có thể nói rằng Nhiếp Phong Vũ rất hiểu hắn, khi hắn vừa nhấc chân thì chớp mắt đã bắt được “điểm gây hại”.
“A~!” Bất đồng với tức giận, đó là một loại âm thanh thập phần dễ nghe được phát ra từ miệng Nguyên Chiến Dã, làm cho Nhiếp Phong Vũ vô cùng hài lòng.
“Con mẹ nó, anh buông tay cho tôi!” Nguyên Chiến Dã cảm giác được tấm lưng của mình đã tựa vào bờ hồ, đá cẩm thạch lạnh lẽo làm nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt bị giảm xuống, nhưng lại không bao gồm cả nửa người phía dưới, hắn đúng là muốn đá gãy “vận mệnh tử” của Nhiếp Phong Vũ, nhưng mà “vận mệnh tử” của hắn lúc này đang bị uy hiếp dữ dội. (vận mệnh tử= cái í í)
Ở trong nước, thật là bất tiện.
Nhiếp Phong Vũ nắm lấy phân thân của Nguyên Chiến Dã, thưởng thức bộ dáng hắn muốn giãy giụa nhưng không dám động, muốn đẩy y ra rồi lại bất lực, nở nụ cười, động tác trên tay cũng chuyển động nhanh hơn.
“Bộ dáng của cậu khi đỏ mặt rất đáng yêu!” Trong thanh âm còn nghe ra một chút khoái trá.
Nguyên Chiến Dã cố gắng đè nén cảm giác của hạ thân đang dần dần truyền đến, mỗi dây thần kinh bị ngâm lâu trong nước cũng bắt đầu vùng lên, lần đầu tiên ở trong nước bị người ta làm loại chuyện này quả thật không thể khống chế, huống hồ hắn đã rất lâu—không tự mình giải quyết!
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng lấy chuyện này làm cớ!” Quần đã bị lột xuống, nổi lơ lửng giữa hai chân, cảm giác rất kỳ quái!
“Làm gì?” Nhiếp Phong Vũ kề sát vào tai Nguyên Chiến Dã, “Tôi muốn làm gì—thì bây giờ không phải đang làm đó sao.” Sau khi nói xong, y cố sức nắm chặt thứ kia trong tay, tiếp theo còn thô lỗ mà đối đãi với nó.
Nguyên Chiến Dã hừ một tiếng, vô thức nổi lên một tầng mồ hôi, cánh tay không biết từ lúc nào đã vòng ra sau cổ, đặt lên gáy của Nhiếp Phong Vũ. Nhiếp Phong Vũ hôn một cái lên mặt hắn, khẽ cười, nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói: “Cậu cương rồi.” Sau đó liền vô cùng thoả mãn mà nhìn ngắm gương mặt của người nào đó dần dần biến thành màu đỏ, mãi đến khi lan tận đến cổ.
Còn không để Nguyên Chiến Dã có đủ thời gian mà chán ghét, Nhiếp Phong Vũ kéo lấy một chân của hắn, động tác này dưới nước rất dễ làm, sức nổi của cơ thể đã giúp Nhiếp Phong Vũ không tốn một chút lực nào để đồng loạt kéo cả quần lót cùng quần ngoài của người kia xuống, vào lúc này, hạ thân của Nguyên Chiến Dã đã trần trụi dưới nước—a! Ngoại trừ đôi vớ dưới chân.
Rất muốn phản kháng! Thật đó, Nguyên Chiến Dã thề với trời, nhưng hắn lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng—-hắn đang chóng mặt! Sự vật trước mắt bắt đầu mông lung, toàn thân đều trở nên mềm nhũn, hắn bắt đầu cương—là—a—khi Nhiếp Phong Vũ cởi quần của hắn, lúc đầu cứ tưởng là do ngâm mình lâu trong nước nóng, nhưng bây giờ thì càng lúc càng bất thượng, bởi vì chút ít khí lực còn sót lại cũng bị rút sạch, ngoại trừ–hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hạ thân—kháo! Đã lâu chưa thấy qua “tinh thần sung mãn” như vậy!
Lẽ nào –
“Có cảm giác sao?”
Nguyên Chiến Dã không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ, biểu tình của đối phương như đang xem kịch vui mà nhìn hắn.
“Anh bỏ thêm cái gì vào nước?”
Nhiếp Phong vũ giơ lên khóe miệng, một tay hứng nước đổ lên ngực Nguyên Chiến Dã.
“Tinh dầu đặc chế, sử dụng liều lượng thích hợp để cơ thể thoải mái mà làm vài chuyện thú vị, nhưng quá lượng thì — ” Chưa nói hết câu, y nhìn thoáng qua phân thân đã muốn đỏ rực của Nguyên Chiến Dã, “Tôi bây giờ đã biết rồi.”
Quá lượng sử dụng? Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn thoáng lên bờ, một cái bình nhỏ nằm lăn lốc bên cạnh hồ, ngay miệng bình còn có một vài giọt chất lỏng đang nhỏ xuống mặt nước, chắc là không cẩn thận đá nó rồi. Mẹ nó! Hắn mắng một câu, muốn đứng thẳng dậy.
“Vậy sao anh không có việc gì?”Rõ ràng là hai người cùng ngâm trong nước a!
“Làm sao cậu biết tôi không sao?”Nhiếp Phong Vũ tà khí cười cười, kéo tay Nguyên Chiến Dã qua rồi đặt lên hạ thân của mình, giây tiếp theo người kia đã sợ tới mức quên rút tay về.
Cái thứ đó – khi nào thì biến thành “quái vật” vậy? Nhưng mà—vẫn không bình thường.
“Vì sao cả người anh không vô lực?” Nguyên Chiến Dã hỏi ra nghi vấn cuối cùng trong lòng, Nhiếp Phong Vũ nhìn qua cả người cùng hạ thân bừng bừng phấn chấn của hắn.
Nhiếp Phong Vũ trưng ra cái biểu tình “Thì ra là thế “, “Tôi bây giờ mới biết cậu vì sao ngoan ngoãn như vậy rồi.”
“Chết tiệt! Anh có âm mưu! Đạt đến trình độ biến thái luôn rồi? “Nguyên Chiến Dã giơ chân muốn đá Nhiếp Phong Vũ, đáng tiếc chân đã sớm không còn khí lực, nhưng mà bắp đùi lại vô tình cọ vào thắt lưng của Nhiếp Phong Vũ, tình thế lúc này càng thêm khiêu khích.
“Tôi có âm mưu? Là do cậu đá ngã mà — “Nhiếp Phong Vũ thuận lợi bắt được cái chân chưa kịp hạ xuống của hắn rồi đặt vòng qua thắt lưng của mình, động tác này làm cho bộ phận trọng yếu bị thấy rõ ràng ngay trước mắt, Nguyên Chiến Dã muốn đẩy y ra, thế nhưng cơ thể lại vô lực, tay bị trói , điều kiện căn bản không cho phép.
“Buông ra! Con mẹ nó anh đừng xằng bậy!”Nguyên Chiến Dã cảm thấy thanh âm của mình có chút run rẩy. Thứ kia của Nhiếp Phong Vũ đã cương cứng, nóng bỏng mà ma sát với hạ thân của hắn, theo khe đùi trượt lên trượt xuống, cảm giác ở trong nước hoàn toàn khác biệt, đây đối với hắn mà nói thì chính là loại “dằn vặt” đáng sợ nhất!
Trên tinh thần thì chán ghét, trên thân thể lại khát vọng.
“Xằng bậy? Chuyện xằng bậy nhất không phải chúng ta cũng đã làm rồi sao?” Nhiếp Phong Vũ càng thêm kề sát hắn, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đường cong của cơ thể bên dưới lớp áo sơmi như ẩn như hiện, so với hoàn toàn bại lộ thì càng thêm *** loạn, Nguyên Chiến Dã nhắm mắt lại, bàn tay đặt sau cổ Nhiếp Phong Vũ đã siết chặt thành nắm đấm, run lên nhè nhẹ.
“Tôi nhớ kỹ màu sắc của cậu, màu phấn hồng xinh đẹp, hơn nữa, lông mao của cậu không đậm mật, có thể thanh thanh sở sở mà nhìn thấy rõ ràng—” Nhiếp Phong Vũ vẫn tiếp tục nói, mang theo một chút ác ý: “Tôi còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên tiến nhập thân thể cậu, chặt chẽ giống như hơi thở không thông, cậu có cảm giác gì? Thân là cảnh sát mà lại vì phạm nhân mở rộng thân thể, có cảm thấy tội lỗi hay không? Hay là—phi thường kích thích? Hửm?” Một tiếng cuối cùng, Nhiếp Phong Vũ đẩy mạnh cơ thể về phía trước. (Ối ối~!!!!! kick a Vũ)
“A!”Nguyên Chiến Dã da đầu một trận tê dại, thân thể vô thức căng thẳng, hậu đình mạnh mẽ co rút. Thế nhưng, giữa đau đớn lại không có cảm giác bị xé rách, Nhiếp Phong Vũ trượt theo khe hở phía sau, nhưng không tiến vào. Nguyên Chiến Dã ý thức được điều này, chậm rãi mở mắt ra, hồi phục lại tần suất hô hấp không thể khống chế.
“Hừ hừ! Không có ý tứ, lệch.” Nhiếp Phong Vũ nhìn Nguyên Chiến Dã cắn chặt môi, cười nói: “Thất vọng rồi? Rất chờ mong tôi đi vào? Thân thể đã đợi không kịp?” (Ối ối~ sút a Vũ)
Nguyên Chiến Dã yên lặng mà nhìn nơi kia vẫn bảo trì tư thế bất động, cũng không trả lời bất cứ vấn đề gì của Nhiếp Phong Vũ. Tựa hồ cảm thấy không thú vị, Nhiếp Phong Vũ thoáng lui về phía sau một chút, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy một cái bình nhỏ được đặt cách đó không xa, bên trong vẫn còn một ít tinh dầu, chỉ một ít thôi, y đưa hai ngón tay vào bên trong rồi lướt một vòng trên vách bình, tinh dầu còn sót lại cơ bản đã dính hết lên tay y.
Thấy động tác này của y, Nguyên Chiến Dã nheo mắt.
Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu cười cười, đưa tay giơ lên trước mặt hắn, sau đó chậm rãi duỗi thẳng xuống nước. Nguyên Chiến Dã lui về phía sau một chút, thế rồi lại phát hiện hắn căn bản đã không có đường thối lui.
“Nói cho tôi biết, lúc đó vì sao lại làm với tôi? Lẽ nào chỉ là vì tình báo tay ngoài?” Vừa mê hoặc vừa uy hiếp, Nhiếp Phong Vũ dùng miệng ma sát lỗ tai Nguyên Chiến Dã, “Nói đi, để chào hỏi một chút– ” Ngón tay song song cử động ngay hậu đình của Nguyên Chiến Dã, chỉ trong nháy mắt muốn đi vào nhưng một giây sau thì rút khỏi.
Lúc này, Nguyên Chiến Dã trầm mặc thật lâu, ít nhất mà nói thì đối với hai người lúc này cũng đủ lâu. Ngay cả Nhiếp Phong Vũ cũng muốn vứt bỏ hết thảy mà tiến nhập cơ thể của người trước mắt, thế nhưng y thật sự rất muốn biết mục đích khi đó của Nguyên Chiến Dã là gì.
Tuy rằng lý do này có thể đối với y không quan trọng, đáp án không có ý nghĩa gì, thế nhưng, y hiện tại chỉ là muốn biết thôi.
Cuối cùng, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu hỏi một câu: “Anh thực sự muốn biết?”
Nhiếp Phong Vũ dĩ nhiên cảm thấy kinh ngạc, y muốn Nguyên Chiến Dã trả lời, thế mà không nghĩ rằng hắn sẽ dễ dàng thoả hiệp như vậy.
“Phải.”
Nguyên Chiến Dã bất động thanh sắc nhìn y, sau cùng thì lại khiêu khích cười, nói: “Con mẹ nó, anh đợi kiếp sau đi!”
Ngón tay phía sau trong nháy mắt đã rời khỏi, Nguyên Chiến Dã chỉ cảm thấy cơ thể bị nhấc về phía trước, sau lưng bỗng nhiên một trận rùng mình, cảm giác bị xỏ xuyên xộc thẳng lên gáy.
“Ách a!” Chỉ kêu lên một tiếng, hắn đè nén toàn bộ thanh âm vào sâu trong miệng. Cảm giác quen thuộc nhưng lại xa lạ, ranh giới giữa thống khổ và cực lạc, nhưng chỉ trong phút chốc. Nơi bị tiến nhập bỗng nhiên căng chặt rồi nóng lên như bị thiêu đốt, một cổ cảm giác chán ghét cứ quanh quẩn trong lòng ngực, hắn dùng lực nắm tóc Nhiếp Phong Vũ, giống như khí lực vừa rồi bị cạn kiệt đều được tập trung vào thời điểm này.
Tuy rằng—có chút chậm.
Cơ thể nương theo người phía trên mà trước sau lay động, không biết mình thế nào lại ở trên bờ, Nguyên Chiến Dã hai tay đặt trên đỉnh đầu, hai chân bị tách ra ở mức độ lớn nhất, nơi đó như hoả thiêu mà đau rát, hơn nữa càng ngày càng nhiều, chỉ là hắn đã không còn phân biệt rõ cái gì là đau đớn, cái gì là khoái cảm nữa rồi. Hai người thật sự chỉ có một đường ngăn cách, ngươi đối với người nào sẵn lòng cảm nhận họ, thì người đó đối với ngươi càng bí ẩn.
“Vì sao không kêu? Lẽ nào khí lực của tôi chưa đủ lớn.” Nhiếp Phong Vũ nặng nề mà đẩy mạnh về phía trước, hai cỗ thân thể va chạm phát ra tiếng vang khiến cho hai mắt đang nhắm chặt của Nguyên Chiến Dã khẽ nhíu, nhưng thứ gì đó trong cơ thể lại làm cho hắn vô pháp bỏ qua. Bất luận như thế nào, đau đớn hay khoái cảm cũng chẳng thể làm cho hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào, thứ duy nhất tiết lộ cảm giác của hắn lúc này chính là hai chân không ngừng run lên.
“Thoải mái sao? Thoải mái thì kêu lên a!” Thoáng nâng lên hạ thân đang kết hợp của hai người, Nhiếp Phong Vũ tạm thời ngừng lại động tác trừu sáp, nhìn biểu tình dường như có chút thống khổ nhưng lại phong tình của Nguyên Chiến Dã, một lúc sau—giống như đang thở dài mà nói: “Tôi phát hiện chúng ta bây giờ, chỉ có thể dùng phương thứ này để trao đổi—” Không nói thêm gì nữa, mà là tiếp tục trừu sáp.
Nguyên Chiến Dã lúc này đột nhiên mở mắt nhìn y một cái, không lâu sau, một loại âm thanh gần như tiếng thở dài phát ra từ miệng hắn, rất nhỏ, nhưng Nhiếp Phong Vũ lại nghe thấy.
Y nhìn Nguyên Chiến Dã, hai người cũng không hề né tránh ánh mắt của đối phương, thân thể tuy rằng liên tục đong đưa, ánh mắt thế nhưng vẫn dây dưa cùng một chỗ.
Thời khắc cuối cùng cũng gần tới, thân thể phát ra tín hiệu, Nhiếp Phong Vũ tốc độ càng lúc càng nhanh, hô hấp của Nguyên Chiến Dã đã sớm không còn theo quy luật—.
“A~~~” Cuối cùng, một tiếng rên rỉ rất nhỏ từ miệng hắn phát ra, chỉ có một tiếng, nhưng lại làm cho người phía trên có loại kích thích tột đỉnh. Nhiếp Phong Vũ đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Nguyên Chiến Dã.
“A~~” Một tiếng này là do Nhiếp Phong Vũ vọng lại, bởi vì Nguyên Chiến Dã đột nhiên buộc chặt cơ thể, khoái cảm bị kẹp lấy làm y phóng ra. Bờ môi của hai người vẫn dán cùng một chỗ, thanh âm vỡ vụn từ trong miệng Nguyên Chiến Dã phát ra liền bị Nhiếp Phong Vũ cắn nuốt.
Hai người vẫn duy trì tư thế tương liên, yên lặng mà nằm vài phút, nhưng trong lúc đó, môi của Nhiếp Phong Vũ cũng không rời khỏi Nguyên Chiến Dã, Nguyên Chiến Dã lại phi thường bình tĩnh, im lặng để y tuỳ ý đặt trong cơ thể mình, tiếp nhận nụ hôn của y. Cho đến khi Nhiếp Phong Vũ thả ra, môi của Nguyên Chiến Dã đã nhanh chóng sưng đỏ, không biết là dịch thể của ai từ khoé miệng chảy xuống, còn có dịch thể của hai người từ hậu đình chảy ra.
Nhiếp Phong Vũ rốt cục cũng đứng lên, chậm rãi rút ra ngoài. Y vẫn chưa kịp mở miệng, Nguyên Chiến Dã đã nói một câu khiến y hết sức kinh ngạc cùng hoang mang.
“Nhiếp Phong Vũ, anh thích tôi rồi.” Hoàn toàn là một câu trần thuật, Nguyên Chiến Dã nằm trên mặt đất, nhìn trần nhà bình tĩnh nói.
Nhiếp Phong Vũ đang chuẩn bị đứng dậy thì liền ngừng lại, giống như nghe thấy một chuyện phi thường vô lý mà nhìn hắn.
“Cậu nói cái gì?”
“Anh thích tôi rồi.” Nguyên Chiến Dã lập lại một lần nữa, một bên từ trên đất ngồi dậy, tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
Xác định y không có nghe nhầm, Nhiếp Phong Vũ nhíu mi lại rồi nói: “Tôi không nghĩ rằng cậu cũng sẽ tự kỷ như vậy—”
Nguyên Chiến Dã nở nụ cười, “Nhiếp Phong Vũ, nếu là tự kỷ thì không bằng anh rồi. tôi chỉ nói sự thật cho anh biết, ngay cả anh cũng không biết nói thật. Anh thích tôi rồi! Nhiếp Phong Vũ, anh đã nói muốn tôi thừa nhận thích anh, nhưng bây giờ anh đã thừa nhận trước rồi!”
Nói xằng nói bậy! Đây là cái nhìn duy nhất mà Nhiếp Phong Vũ dành cho Nguyên Chiến Dã lúc này, thế nhưng dường như có vật gì đó đang đè nặng trong lòng. “Anh thích tôi rồi! Nhiếp Phong Vũ, anh đã nói muốn tôi thừa nhận thích anh, nhưng bây giờ anh đã thừa nhận trước rồi!”
“Tôi muốn nói với anh hai điều,” Nguyên Chiến Dã nói rồi giơ tay lên trước mặt Nhiếp Phong Vũ, “Một là anh thích tôi. Hai là—thuốc đã hết hiệu quả!” Nói xong thì hai tay cố sức vùng vẫy.
Cà-vạt bị trói chặt kia quả nhiên bị hắn nguyên vẹn cởi ra.
“Cậu—” Nhiếp Phong Vũ muốn nói cái gì, nhưng lại bị Nguyên Chiến Dã thoáng lao đến đẩy ngã, trong nháy mắt, vật kia đã bị cột vào tay y.
Tốc độ cùng tay nghề giống nhau không ít!
Nhìn thứ kia trên tay mình một chút, sau đó thì ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã nửa ngồi nửa quỳ chặn phía trên người y, Nhiếp Phong Vũ giơ lên khoé miệng hỏi: “Thế nào? Muốn cường gian tôi?”
Giống như buổi đầu tiên gặp mặt chính thức của hai người trong ngục giam trước kia, cũng là Nguyên Chiến Dã ngồi trên người Nhiếp Phong Vũ, Nguyên Chiến Dã đã nói hắn có thể cường gian Nhiếp Phong Vũ, mà Nhiếp Phong Vũ tứ chi thả lỏng nằm trên mặt đất nói: ‘Cậu cường không được—tôi tự nguyện.’
Nguyên Chiến Dã cười cười, “Nghĩ hay quá nhỉ.”
Nhiếp Phong Vũ cũng nở nụ cười. Sau khi cười xong, y thoáng giơ lên hai tay hỏi: “Cậu ngay từ đầu đã có thể cởi ra?”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, cười mà không nói.
“Cậu đang đùa giỡn tôi?” Trong giọng nói của Nhiếp Phong Vũ lộ ra một cỗ khí tức nguy hiểm, tức giận đã bắt đầu dâng trào.
“Đều không phải–” Nguyên Chiến Dã lắc đầu, lạnh lùng cười, “Tôi đang thương cảm anh. Nhiếp Phong Vũ, từ giờ trở đi anh phải thống khổ rồi—” bởi vì tôi sẽ cho anh biết người thua ngay từ đầu là anh.
Trước kia hắn không thể xác định bất cứ điều gì, cho đến khi Nhiếp Phong Vũ lần thứ hai xuất hiện, Nguyên Chiến Dã tin, hắn ngay từ đầu đã là người thắng cuộc, vấn đề còn lại chỉ là thời gian.
Khi những ngón tay của hắn mân mê khoé miệng của Nhiếp Phong Vũ, đôi môi mỏng khêu gợi kia không có bất luận độ cung nào—.
“Đó là một cảm giác rất tuyệt vời.” Tựa như hắn đã nếm thử cảm giác ấy.
“Nguyên—” Đây là từ cuối cùng của Nhiếp Phong Vũ nói ra ngày hôm nay.
“Đại ca! Anh ở nơi nào a? Tìm được lão ngoại quốc kia chưa? Tôi vừa mới đi WC tìm hắn, cũng chả thấy đâu—”
Nguyên Chiến Dã cùng Nhiếp Phong vũ song song quay đầu lại, Quan trí biểu tình trên mặt dường như đã quen với chuyện này, ngay cả nét mặt cũng như từng nhìn thấy qua, chỉ là vị trí của bọn họ lần này có sự thay đổi, mặt khác chính là: một người loã thể, một người bán khoả thân.
“Tôi — ” bị hình ảnh ướt át trước mắt kích thích khiến cho đại não chập mạch năm giây, sau đó Quan Trí khoa chân múa tay kêu lên : “A~~~! Xin lỗi! Tôi không biết các anh ở đây! Tôi chỉ là vô ý! Tôi không tìm được đại ca nên chỉ biết mở cửa đi vào~~ xin lỗi đại ca, bây giờ tôi mới biết anh là thụ nhưng đã biến thành công rồi~~~! Quấy rầy hai người! Nghìn vạn lần đừng phạt tôi quét WC a~~~!”
Hắn chạy như gió. Nguyên Chiến Dã cảm thấy đầu mình lại đau. Nếu như lần trước là hiểu lầm thì không nói, bây giờ thì không còn gì để biện minh nữa rồi. Có đôi khi hắn thậm chí đã nghĩ rằng tiểu tử Quan Trí này đang cố ý! Âm hồn không tiêu tan rất thích hợp để hình dung hắn!
Còn đau đầu hơn Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ tầm nhìn thuỷ chung vẫn dừng trên người Quan Trí, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, Nhiếp Phong Vũ trong mắt vẫn còn mang theo một tia tức giận vô pháp lý giải.
Nam nhân mặc áo thun đen đứng trước cửa trạm cảnh cục Thanh Tuyền trấn trong chốc lát, dưới chân đang đặt một cái túi du lịch đơn giản, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên tay, tựa hồ đang chờ người nào đó.
Lão Cao đang hái rau từ trong vườn đi ra, thấy có người đứng trước cửa, cảm thấy kỳ quái, liền đi về phía nam nhân, mới vừa đi được hai bước thì suy nghĩ một chút, đem củ cải vứt sang một bên rồi vỗ vỗ quần áo trên người tiếp tục đi về phía nam nhân.
“Cần giúp gì không?” Hắn hỏi.
Thấy hắn, hai mắt phía sau cặp kính mát híp lại một chút, sau đó nở nụ cười rồi tháo kính xuống, Lão Cao thoáng quan sát hắn một chút, nam nhân vóc người khôi ngô, đôi mắt hàm chứa ý cười, một mái tóc đen còn có rất nhiều sợi tóc bạc, cũng không biết là do nhuộm hay trời sinh đã thế–.
Nam nhân rốt cuộc cũng gật đầu chào hỏi Lão Cao một cái.
“Xin chào. Xin hỏi Nguyên Chiến Dã đang làm việc ở đây phải không? Tôi—” Nam nhân dừng một chút, không hiểu vì sao lại bật cười rồi nói tiếp: “Tôi là bạn của cậu ấy.”
End 27