Edit: Dece
Nguyên Chiến Dã một tay vòng qua thắt lưng của Nhiếp Phong Vũ, tay kia nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay của y nới lỏng ra, hai người chuyển một vòng, nhẹ nhàng như đang khiêu vũ, sau đó thì cùng nhau ngã xuống giường, đỉnh đầu hướng về phía cửa sổ. Nhiếp Phong Vũ bị áp bên dưới, hai tay Nguyên Chiến Dã chống xuống hai bên đầu của y rồi cúi đầu nhìn y, biểu tình trên mặt rất khó hình dung. Mà Nhiếp Phong Vũ cũng dùng một loại ánh mắt gần như là nghiền ngẫm để quan sát Nguyên Chiến Dã, làm hắn cả người nổi da gà. Cũng khó trách, bình thường là Nhiếp Phong Vũ dùng sức mạnh để cưỡng chế hắn, chủ động áp đảo như thế này là lần đầu tiên. ( giường của A Chiến quay đầu về phía cửa sổ í)
“Ngủ với nhau rồi, đổi tính sao?” Nhiếp Phong Vũ cười cười, nâng lên một tay muốn sờ mặt Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã đè cái tay kia xuống giường, vẻ mặt phẫn nộ dần dần trở nên nồng đậm, “Đừng lộn xộn!” Nói xong còn nâng mí mắt, nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài cửa sổ làm bằng kiếng, lộ ra nửa người của Tái Đức, một tay vịn lấy khung cửa sổ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn hắn, vẻ mặt giống như muốn xem kịch vui làm cho Nguyên Chiến Dã muốn một phen xách đao ra ngoài chém hắn.
Khóe miệng co quắp một chút, Nguyên Chiến Dã dùng ánh mắt ý bảo Tái Đức.
Cút ngay!
Tái Đức lắc đầu, hướng về phía Nguyên Chiến Dã nháy mắt ra hiệu, trong miệng hình như đang nói cái gì đó, Nguyên Chiến Dã không nghe được, nhưng dùng chân để hiểu thì cũng biết đó là câu dạng như “Có trò hay để xem thì sao hắn phải đi chứ”!
Đáng ghét! Biến theo anh ta đi! Tận lực khống chế để biểu tình trên mặt không quá khủng bố, Nguyên Chiến Dã một lần nữa chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Phong Vũ, một giây sau liền bị động tác của người kia làm cho hoảng sợ!
“Ngô!” Đầu bị hung hăng kéo thấp xuống, Nguyên Chiến Dã chưa kịp kêu lên thì bờ môi đã bị ngăn chặn. Trong lúc nhất thời khó thở, Nguyên Chiến Dã trong lòng âm thầm mắng, chết tiệt! Nhiếp Phong Vũ là lôi đầu hắn xuống, hắn ngay cả kêu còn chưa kịp kêu! Bây giờ kêu, không biết có kịp không?
Động tác thô bạo của Nhiếp Phong Vũ như muốn nuốt chửng Nguyên Chiến Dã, đầu lưỡi của đối phương đang cố sức tìm ra khe hở mà xâm nhập. Hai cánh tay như những chùm hoa Tử Đằng đang cuốn lấy Nguyên Chiến Dã, làm cho hắn có loại cảm giác đầu khớp xương như bị đè ép đến nhuyễn ra, hai khoang ngực kiên cố áp cùng một chỗ, giống như muốn đem đối phương chen vào cơ thể mình.
“Ngô! Buông ~ buông ra!” Phát điên cái gì? Nguyên Chiến Dã giãy dụa, đưa tay nắm tóc Nhiếp Phong Vũ kéo ra ngoài, nhưng Nhiếp Phong Vũ giống như một con robot, ôm Nguyên Chiến Dã không hề nhúc nhích, khí lực cực lớn của y đương nhiên Nguyên Chiến Dã đã được kiến thức qua, xác định không còn cách nào để kéo y ra ngoài, Nguyên Chiến Dã chỉ có thể buông tha mặc kệ người kia tiếp tục tàn xác bừa bãi trong khoang miệng của mình, môi bị cắn đến phát đau, giống như đang trả thù, hắn dùng tay bứt tóc Nhiếp Phong Vũ, đem y trở thành tên ngốc cũng rất thỏa mãn!
Da đầu truyền đến đau đớn, Nhiếp Phong Vũ khẽ cười cười, mặc cho Nguyên Chiến Dã phát tiết, y đem hai chân vòng lên người Nguyên Chiến Dã để hắn có thể kề sát vào người minh, càng cố sức cùng y dây dưa, giữa tiếng thở dốc còn có tiếng hôn hít, trong phòng là một mảnh xuân sắc, mắt thấy động tác của hai người càng lúc càng hot, người ngoài cửa sổ thấy đến “thao thao bất tuyệt”—
“Nga~! My god—” Một tiếng kêu sợ hãi phát ra từ nội tâm của Tái Đức, hắn nhướn đầu vào để có thể xem xi nê rõ nét hơn một chút, nhưng đã quên mất ở phía trước là tấm cửa làm bằng thủy tinh, “Bang” một tiếng, cái trán đập vào tấm cửa, hắn vô thức lấy tay xoa trán nhưng đã quên tình huống lúc này của bản thân, kết quả là hắn buông tay thiếu chút nữa là rớt xuống đất xác rồi, chỉ trong một phần mười giây liền nhanh tay bám vào khung cửa, Tái Đức như một con thằn lằn dính sát lên tường.
Tái Đức không ngã, nhưng pha va chạm này của hắn làm cho Nguyên Chiến Dã choàng tỉnh, rốt cuộc cũng nhớ tới ở ngoài cửa sổ còn một vị khán giả, hắn ảo não mà nhíu mày, ở trong lòng mắng một câu, đồng thời hung hăng đấm vào ngực Nhiếp Phong Vũ một quyền, Nhiếp Phong Vũ buông lỏng ra, hắn hít một hơi thật sau rồi từ người Nhiếp Phong Vũ đứng thẳng dậy, thuận tiện trừng mắt liếc người ngoài cửa, người kia lập tức biến thành rùa, rụt cổ về.
“Làm sao vậy?” Nhiếp Phong Vũ nằm trên giường, lười nhác hỏi, ăn uống no nê, ý cười bên khóe miệng cho thấy tâm tình của y hiện tại đang rất tốt, “Cậu muốn rút gân ai bằng ánh mắt của mình sao?”
Nguyên Chiến Dã cười cứng ngắt, đem tầm nhìn trở về, hỏi: “Anh có lạnh hay không?”
“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ nhướn mày.
“Nếu lạnh, thì có cái chăn—” Trên thực tế, hắn rất muốn trùm đầu Nhiếp Phong Vũ.
“Ha hả! Cũng được,” Nhiếp Phong Vũ nằm nghiêng người, một tay chống cằm nhìn Nguyên Chiến Dã cười, “Trong chăn làm được rất nhiều chuyện—”
Bị tư thế lẳng lơ này của y câu dẫn mà muốn phá cửa bỏ chạy, Nguyên Chiến Dã gãi mái tóc đen đến mức rối mù, cuối cùng cũng phải đặt mông ngồi lên giường, mò khắp người, đột nhiên có một gói thuốc lá đưa tới trước mặt hắn, hắn nghiêng đầu, Nhiếp Phong Vũ mỉm cười với hắn.
Làm sao anh biết tôi đang tìm thuốc lá? Những lời này Nguyên Chiến Dã không hỏi ra, chỉ im lặng đem điếu thuốc ngậm vào miệng, Nhiếp Phong Vũ rất lịch sự mà châm thuốc cho hắn. Nguyên Chiến Dã nhìn y, hít sâu một hơi, nhưng chưa hút được bao lâu, điếu thuốc trên miệng đã bị lấy đi.
Nguyên Chiến Dã lặng đi một chút, quay đầu, Nhiếp Phong Vũ đem điếu thuốc đặt vào miệng, Nguyên Chiến Dã phát hiện tay cầm thuốc của y không giống người bình thường, người ta thường hay kẹp điếu thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, mà Nhiếp Phong Vũ lại kẹp vào ngón giữa và ngón áp út, bắt đầu hút, y chậm rãi phả ra những luồng khói trắng, tràn ngập bốn phía, vô cùng mờ ảo, Nguyên Chiến Dã tuy là đàn ông, nhưng cũng không thể không thừa nhận bộ dáng của Nhiếp Phong Vũ lúc hút thuốc quả thật rất cuốn hút.
“Muốn hút nữa sao?” Nhiếp Phong Vũ quơ quơ điếu thuốc trên tay hỏi.
Nguyên Chiến Dã khó chịu nói: “Dính nước bọt của anh ai còn muốn a?”
“Cậu tức giận?”
“Vì sao tôi phải tức giận?”
“Cậu đang tức giận.” Lời nói rất khẳng định.
Loại đối thoại nhàm chán đến mức nào! Nguyên Chiến Dã quả thực là tức giận, hắn quay đầu lại, nheo mắt nhìn Nhiếp Phong Vũ, hỏi: “Biết tôi tức giận mà còn hỏi?”
“Vì sao?” Nhiếp Phong Vũ một lần nữa đem điếu thuốc ngậm vào miệng, đôi môi đang kẹp lấy điếu thuốc nhẹ nhàng chuyển động, đó là điếu thuốc mà Nguyên Chiến Dã đã hút, động tác này làm cho hắn nghĩ có một chút nhục dục không rõ ràng đanh quanh quẩn trong không khí.
“Anh đã làm vậy mà còn ở đây ra vẻ đáng thương?” Nguyên Chiến Dã thanh âm có chút lớn mà kêu lên một tiếng.
Nhiếp Phong Vũ nhíu nhíu mày, “Cậu không thể dùng từ êm tai hơn để diễn tả à?”
“Lão tử sẽ không! Đối với anh cũng không cần!”
Nhiếp Phong Vũ lúc này cũng không hề cau mày, mà chỉ nở nụ cười: “Cậu vẫn như trước kia, có điều tốt hơn một chút—”
Nguyên Chiến Dã không thèm nói nữa, quay đầu, “Thả Chu Chính ra.”
“Tôi thả hắn đi, nhưng mà chính hắn không muốn đi thì tôi cũng không có biện pháp.” Nhớ tới chuyện Chu Chính chơi xấu, Nhiếp Phong Vũ quả thật hết cách với hắn.
“Anh không lấy dao móc ruột hắn ra rồi đem đến đây chứ?” (ùi, vậy là ẻm bị hù rồi )
Nhiếp Phong Vũ nhìn Nguyên Chiến Dã, có chút không hiểu, hỏi: “Ai nói với cậu biết tôi sẽ làm như vậy?” Đúng là một biện pháp tốt dùng để đối phó với Chu Chính.
Nguyên Chiến Dã cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, sau khi cười xong, hắn hỏi Nhiếp Phong Vũ: “Vậy anh chừng nào thả tôi đi?”
Một câu, làm cho bầu không khí giữa hai người một lần nữa trở về nguyên điểm, Nguyên Chiến Dã biết đây là chuyện sớm muốn, hắn cùng Nhiếp Phong Vũ, cho đến bây giờ vẫn chưa từng cách nhau quá xa.
Ngay từ đầu, Nhiếp Phong Vũ đã không biểu hiện bất luận cái gì. Cho đến khi Nguyên Chiến Dã có cảm giác mình sẽ không nhận được một cái đáp án chính xác nào, thì bên tai truyền đến giọng nói của Nhiếp Phong Vũ, ngữ điệu hoàn toàn khác với trước đây, y hỏi: “Nguyên Chiến Dã, cậu yêu tôi đúng không?”
“Nguyên Chiến Dã, cậu yêu tôi đúng không?”
Nguyên Chiến Dã cho rằng mình sẽ giống như trước kia, khi gặp lại cái vấn đề ngu ngốc này thì sẽ chửi ầm lên, nhưng hắn không có. Hay là chửi ầm lên cũng chỉ nói lên rằng hắn đang chột dạ, nhưng vấn đề này một mực nhắc nhở hắn về “ván cược” mà Nhiếp Phong Vũ đã từng nói với hắn, không sai! Ván bài của một người đàn ông cuồng vọng tự đại đến mức khiến cho người ta phẫn nộ, nghĩ đến đây, người luôn giữ bình tĩnh nhịn không được mà liếc mắt trắng với Nhiếp Phong Vũ.
“Anh đi chết đi!”
Mà Nhiếp Phong Vũ tựa hồ rất hài lòng với đáp án này, y cười cười, vươn tay choàng qua vai Nguyên Chiến Dã, nói: “Biết không? Yêu một người, là chết đấy.”
Nguyên Chiến Dã có chút xấu hổ mà lần thứ hai cau mày, một lần nữa bị lời kịch như tượng gỗ của Nhiếp Phong Vũ “thuyết phục”, “Lẽ nào tôi nói yêu người nào thì anh sẽ muốn giết tôi?”
Nâng lên khóe miệng, Nhiếp Phong Vũ dùng bàn tay đang đặt trên vai Nguyên Chiến Dã mà sờ sờ cằm của hắn, “Nói chung là không, nhưng nếu đối tượng đó là cậu, thì—rất có khả năng.”
Cái đáp án chó ghẻ gì vậy! Nguyên Chiến Dã vuốt ve bàn tay đang sờ cằm của hắn, “Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thả tôi đi? Tôi không muốn dưỡng lão ở đây!”
“Nơi này không tốt?” Nhiếp Phong Vũ hỏi ngược lại.
Cười lạnh một tiếng, Nguyên Chiến Dã châm chọc mà gật đầu, “Tốt! Phi thường tốt! Non xanh nước biếc, dân phong chất phác, có người nấu ăn có người giặt quần áo, ăn uống không cần lo, ở không rảnh rỗi đi tắm ôn tuyền, nơi này rất thích hợp để anh mang theo một đám nam nhân nhào bột luyện cơ bắp đến đây dưỡng lão!”
Nhiếp Phong Vũ bất đắc dĩ siết chặt bả vai, nói: “Tôi nghĩ cậu biết—”
“Tôi thì biết cái đếch gì!” Nguyên Chiến Dã thực sự không biết, nếu hắn mà biết thì—đã sớm chạy! Hắn quả thật biết Tiễn Diệp là người của Nhiếp Phong Vũ, nhưng không nghĩ tới cả cái trấn này đều là người của Nhiếp Phong Vũ. Nơi này là nơi Nhiếp Phong Vũ cùng đồng bọncủa y hợp tác làm ăn, mỗi năm đều đến đây tụ họp một lần, Nhiếp Phong Vũ chọn nơi này là vì ở đây dân cư rất thưa thớt, rất tốt để che dấu, lại không nghĩ rằng y căn bản đã trở về chính “quê nhà” của mình. Càng muốn nôn hơn là, hắn đã ở lại “nhà” của y lâu như vậy!
“Nếu như có thể, tôi rất muốn ở đây dưỡng già—” Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, Nguyên Chiến Dã cả kinh, đem tầm nhìn cùng y chuyển sang khung cửa, hoàn hảo, không thấy tên ngu ngốc kia.
“Ở đây, là nơi hắn sinh ra.”
Nguyên Chiến Dã không rõ “hắn” mà Nhiếp Phong Vũ nói đến là ai, nhưng đột nhiên hắn nhớ lại một câu nói của Quan Trí, suy nghĩ trong chốc lát, hắn cũng hỏi ra.
“Anh và Tiễn Diệp quan hệ như thế nào?”
Nghe thấy vấn đề này, vẻ mặt của Nhiếp Phong Vũ rõ ràng là có chút thay đổi. Y quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, “Cậu rất quan tâm?”
Đúng vậy, hắn có chút quan tâm.
Biểu tình của Nguyên Chiến Dã đã nói cho Nhiếp Phong Vũ đáp án rồi, nhưng y còn muốn biết nhiều hơn một chút, “Cậu để ý đến quan hệ giữa tôi và hắn hay là những chuyện tôi làm với hắn?”
“Tôi chỉ muốn hỏi quan hệ giữa anh và hắn, một vấn đề đổi lấy hai vấn đề của anh, thật không công bằng!” Nguyên Chiến Dã nói có chút oán giận.
Công bằng? Nhiếp Phong Vũ cười cười, nói một cách rất hàm xúc, “Khi hai người chúng ta ở cùng với nhau, ngay từ đầu đã nói sẽ không có công bằng.”
Những lời này, Nguyên Chiến Dã thừa nhận. Thận chí khi nói đến khoảng thời gian hắn cùng Nhiếp Phong Vũ, đến bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh mà đối mặt, bởi vì bọn họ, vĩnh viễn cũng không thể bại lộ bản thân mình trước đối phương, tựa như đang cắn lấy yết hầu của đối phương, người đầu tiên nhả ra chính là kẻ thua cuộc. Bọn họ thua, không chỉ có sinh mạng—mà còn có cả tình cảm.
Nguyên Chiến Dã sợ nhất, chính là cái này.
Hắn không biết khi hắn ở cùng Nhiếp Phong Vũ, có phát sinh cái thứ gọi là tình cảm, hoặc là tình yêu hay không, nam nhân cùng nam nhân nói chuyện tình ái, có lẽ là có chút quá khích, nhưng hắn và Nhiếp Phong Vũ là người như vậy, bất luận có phải là đàn ông, sự tồn tại giữa bọn họ cũng đã làm cho người ta khó có thể lý giải.
Muốn yêu đồng tính lyến ái cũng sẽ không cùng tên gia hỏa như vậy!
Nguyên Chiến Dã, người chưa bao giờ nghiên cứu qua thiên hướng tình dụng đang tự suy ngẫm về vấn đề này.
“Cậu mệt mỏi sao?” Nhiếp Phong Vũ đột nhiên hỏi, từ trên giường đứng lên. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu, y xoay người rồi hỏi lại: “Cậu mệt mỏi sao? Muốn kết thúc tất cả sao?”
Bất ngờ hỏi ra vấn đề khó hiểu như vậy, lại làm cho Nguyên Chiến Dã thực sự cẩn thận mà suy nghĩ một chút, hắn quả thực mệt mỏi, nhưng mà kết thúc tất cả, thật sự dễ dàng như vậy hay sao?
“Nếu là vậy, chúng ta sống chung đi!”
Câu nói kinh dị nhất thế kỷ, làm đầu Nguyên Chiến Dã “bang” một trận rung chuyển trời đất.
“Anh—” Vừa nói cái gì đó? Nhiếp Phong Vũ vừa nói cái gì đó?
Nhiếp Phong Vũ rất thích biểu tình ngây thơ vì bị kinh hách quá độ mà lộ ra, vung lên khóe miệng, y ngồi xổm trước mặt Nguyên Chiến Dã, kéo lấy bàn tay hắn rồi đặt lên khóe miệng, “Nếu như cậu đã mệt mỏi, vậy kết thúc đi! Đừng chơi nữa, chúng ta sống chung!”
Mu bàn tay bị hôn đến mức phát hỏa, động tác tự cầu hôn này của Nhiếp Phong Vũ làm Nguyên Chiến Dã giống như bị hóa thạch, sửng sốt vài giây, cho đến khi gương mặt của Nhiếp Phong Vũ phóng đến cực đại trước mắt, hắn vươn tay một phen chặn lại cái trán của đối phương.
“Nhiếp Phong Vũ, anh tắm ôn tuyền đến nổi nước vào trong não luôn rồi hả?”
“Tuy rằng không hy vọng cậu nói cái gì dễ nghe, nhưng khả năng mắng người khác của cậu càng ngày càng độc đấy.” Nhiếp Phong Vũ cười cười, hỏi: “Cậu không muốn sống chung với tôi?”
Nực cười! “Chúng ta đã trở thành như thế này mà còn muốn sống chung?” Bạn đang �
“Chúng ta thế nào? Chúng ta rất tốt a! Hiện tại sống chung, trên giường phối hợp cũng rất ăn ý, thân thể của cậu rất tuyệt, thắt lưng vô cùng dẻo dai, hai chân rất có lực, kẹp chặt đến mức tôi phải cương lên—”
“Con mẹ nó anh câm miệng cho tôi! Bây giờ không phải là lúc miêu tả cơ thể tôi!” Nguyên Chiến Dã rống một tiếng, giơ chân lên muốn đá Nhiếp Phong Vũ, nhưng lại bị người kia ngăn chặn hai chân.
“Tôi nói sai?” Nhiếp Phong Vũ hỏi: “Chúng ta hiện tại không phải là như vậy?”
Nguyên Chiến Dã im lặng mà nhìn hắn.
Nhiếp Phong Vũ thở dài, hai tay đang giữ đầu Nguyên Chiến Dã, ôn nhu đến mức tận cùng nói: “Nghìn cân treo sợi tóc, nếu như vừa rồi cậu nói yêu tôi—tôi sẽ thả cậu đi. Xem ra, ông trời vẫn an bài như thế này—.”
“Nhiếp Phong Vũ!” Nguyên Chiến Dã đột nhiên cắt ngang lời y, cười lạnh rồi nói: “Chuyện của tôi thì do tôi quyết định, chưa bao giờ do ông trời an bài! Mà anh—làm cho người ta ghét chính là con mẹ nó lúc nào cũng tự cho là đúng!”
“Tôi đồng ý ~~~~!” Ngoài cửa sổ, thanh âm của tên nào đó xuyên thấu qua khe cửa sổ, truyền vào phòng.
Hai người đang ở trong phòng chỉ trong nháy mắt đã đem đèn bàn trên tủ đầu giường cùng cái ghế phía sau ném về phía cửa sổ.
“Câm miệng ~~~!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn. Sau đó, tất cả đều yên lặng –
Bão tố của thị trấn này, như vừa mới bắt đầu.
End 34.