• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dễ dàng nhận thấy ba mẹ nuôi của Tống Khởi Minh rất hài lòng với “đứa con rể” Lục Diễn Trạch, nói chung, lúc gặp được anh, mẹ nuôi của Tống Khởi Minh cười như hoa nở, còn bố nuôi của anh ta thì hỏi Lục Diễn Trạch một số vấn đề trên thương trường.

Trong suốt quá trình đó Lục Diễn Trạch đều khách sáo lễ phép trả lời, không hề thất lễ với hai ông bà, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh đối xử ôn hòa với người khác như thế.

Tôi nhìn anh nhếch môi, nho nhã khách sáo tiếp chuyện với trưởng bối, không biết đột nhiên bị chạm dây thần kinh nào mà ngấc đầu lên, nhìn thêm anh vài lần.

Tôi không biết lúc nhìn anh, ánh mắt của tôi trông như thế nào, nhưng tôi đoán chắc là trong tư thế ngước nhìn, trải qua bao nhiêu lâu, tôi vẫn còn sùng bái anh, cho dù sự bất mãn của tôi đối với anh đã sớm vượt mặt sự sùng bái, nhưng bỏ qua hết mọi thứ mà nói, lúc anh nói chuyện, tôi lại không thể không bị thu hút bởi phong độ và học thức của anh, anh ấy vẫn rất hấp dẫn đối với tôi.

Có lẽ ánh mắt tôi dành cho anh quá lộ liễu, nên Tống Khởi Minh đã vỗ nhẹ lên tay tôi, trao cho tôi một ly trà ấm, còn chu đáo nói với tôi: “Trời lạnh, em uống nhiều trà nóng vào.”

Tôi nhận thức ra sự thất lễ của mình ban nãy, ngại ngùng nhìn anh ta, rồi nhận lấy ly trà nóng, uống một ngụm với tốc độ rất nhanh, trà quá nóng mà tôi lại uống nhanh nên đã bị sặc, Tống Khởi Minh sốt ruột vỗ lưng cho tôi, tôi liền an ủi rằng tôi không sao.

Lúc này, giọng nói của Lục Diễn Trạch vang lên –

“Khởi Minh, trông quan hệ của anh với bạn gái khá tốt, định khi nào kết hôn?”

Giọng nói bất ngờ vang lên của anh khiến tôi run tay, nước trà đổ ra ngoài, Tống Khởi Minh nhận lại tách trà từ tay tôi, cẩn thận đặt nó lên trên bàn, rồi mới trả lời câu hỏi của Lục Diễn Trạch:

“Cái đó còn phải xem Cửu Nhi khi nào đồng ý lấy tôi.”

Lúc Tống Khởi Minh nói câu này, giọng nói lộ rõ sự sủng ái đối với tôi, nhưng tôi rõ ràng nhận thấy ánh mắt của anh không nhìn tôi.

Điều khiến tôi kỳ lạ là, ánh mắt của anh ta dường như dành cho Tống Nguyệt, không hề chớp mắt, cứ như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

Thế nhưng Lục Diễn Trạch dường như không phát hiện ra ánh mắt của Tống Khởi Minh có gì bất thường, vẫn cười nói: “Vậy anh phải nhanh tay lên, bạn gái xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người tranh giành đấy, đừng để vô tình bị người khác chụp trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK