“Nghĩ gì vậy? Lời nói đùa cợt mua vui thôi mà cô cũng tin ư?”
Tôi lắc đầu, nước mắt sắp vỡ òa, anh giờ vờ như không nhìn thấy.
“Chẳng phải cho cô tiền rồi sao?”
Tôi giật đầu, dường như giây phút tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống mất.
“Đừng thích tôi.” Anh nói một cách tuyệt tình. “Cô nhìn thấy rồi đó, tôi đã có con.”
“Tôi biết.”
Tôi không khóc trước mặt anh.
Tối hôm đó, anh nhất quyết muốn đưa tôi về nhà, tôi đã cự tuyệt anh.
Một mình bước lên chuyến tàu điện cuối cùng, ngồi vào vị trí kế bên cửa sổ, nhìn bóng hình mình phản chiếu ra từ khung cửa sổ, đột nhiên tôi cảm thấy không còn nhận ra dáng vẻ này của mình nữa.
Tôi dường như không quen biết bản thân tôi.
Ngày hôm sau, tôi đã đưa ra một quyết định.
Tôi quyết định từ bỏ công việc gia sư này.
Tôi vẫn luôn có kế hoạch tài chính cho mình, thu nhập từ công việc của cả năm nay, bao gồm cả khoản thu nhập không chính đáng ấy, đã đủ để chu cấp việc học của tôi và tiền thuốc mỗi tháng của mẹ, bây giờ từ chức tôi vẫn còn sức chống đỡ.
Tôi gửi tin nhắn để báo với Lục Diễn Trạch quyết định này.
Anh không trả lời tin nhắn của tôi, rất lâu sau đó mới gọi điện thoại lại.
Tôi sợ mình sẽ lại lạc vào vòng xoáy của anh, nên tôi nhanh chóng mở miệng trước.
“Từ nay về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Ở bên kia đầu dây anh im lặng một lúc rất lâu, dường như đang quyết định, tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
“Được.”
Lục Diễn Trạch nói xong liền ngắt cuộc gọi.
Tôi thở một hơi dài, nhưng phát hiện ra trái tim mình đang run rẩy.
Thì ra chính tay cắt đứt mong tưởng của bản thân, lại đau đến như vậy.
Suốt mấy ngày liền tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong đêm sẽ nhớ anh, nhớ tới mức suốt đêm ngủ không yên, hận không thể lập tức chết đi cho xong.
Mẹ thấy tôi không đi làm gia sư nữa, sắc mặt cũng ngày càng tệ đi, thỉnh thoảng sẽ hỏi là có gặp phải chuyện gì không.
Tôi không muốn mẹ phải lo lắng, nên bảo là bài học trong trường hơi nhiều, và dọn luôn về ký túc xá của trường ở.
Mỗi ngày trong ký túc xá đều rất náo nhiệt, bạn cùng phòng lớn tiếng la hét mỗi ngày, tôi nhìn họ ồn ào, cười nói với nhau, cứ cảm giác thế giới của họ, rất xa xôi đối với tôi.
Rõ ràng tôi cũng như họ, trẻ trung, năng động, tràn đầy năng lượng, nhưng không hiểu tại sao, tôi cứ có cảm giác trái tim mình mọc đầy nấm mốc, ánh mặt trời không thể nào chiếu vào được.
Tôi thường xuyên bất giác nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Lục Diễn Trạch và ngây người ra, thỉnh thoảng tôi sẽ mơ tưởng, nếu anh gọi điện cho tôi, tôi sẽ nói gì với anh.
Nhưng mơ tưởng của tôi chưa bao giờ thành hiện thực, anh không hề gọi điện cho tôi.
Mỗi lúc như vậy, tôi lại hay cười nhạo ảo tưởng của mình.
Tôi an ủi bản thân, có lẽ anh là người đầu tiên tôi yêu, nên tôi mới buồn như vậy, đợi một thời gian nữa, chắc tôi sẽ qua khỏi thôi.
Nhưng mà thời gian đã trôi qua mấy tháng, tôi vẫn không tốt lên tí nào, vết thường này mỗi khi đêm tới sẽ bị cấu xé một lần, tôi vẫn hay chui vào trong chăn để khóc, không để bất kỳ ai nghe thấy.
Tôi nghĩ, cái tôi cần nhất vẫn là thời gian.
Tôi bắt đầu tham gia một số hoạt động đoàn nhóm trong trường, cũng dần dần quen biết được một số bạn mới.
Tô Hải đã đi vào cuộc sống của tôi vào lúc này, anh ta hơn tôi một lớp, đang theo đuổi tôi, thường xuyên mượn cớ bàn bạc hoạt động trong đoàn để hẹn tôi đi ăn.
Một lần, tôi và anh ta đang trên đường đi bộ về trường từ một nhà hàng ở bên ngoài.
Lúc đi bộ qua vỉa hè, tôi nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh đang chờ đèn đỏ.
Ban đầu tôi không để ý, cho tới khi Tô Hải ở bên cạnh nói câu:
“Nơi vùng núi hẻo lánh như trường chúng ta mà cũng xuất hiện loại xe sang trọng này! Chậc chậc chậc …”