• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không cho rằng bản thân đang ra vẻ, tuy rằng tôi khá động lòng trước việc anh có thể cung cấp cho tôi các loại nguyên liệu hiếm thấy, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng tôi nhất định phải chấp nhận lời mời hợp tác này.

Tôi bảo: “Công ty tôi còn một dự án thiết kế đang chạy.”

“Từ chối đi.” Anh hờ hững nói.

“Không thể nào.” Tôi nói, “Làm người phải đến nơi đến chốn.”

Xe của anh “Kích” một tiếng dừng lại bên đường, khiến tôi hoảng hồn, tay anh thò qua nâng mặt tôi lên, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm chiếu thẳng vào tôi:

“Trình Cửu Nhi, em cũng biết là làm người phải đến nơi đến chốn sao? Kỳ lạ thật, lúc làm công cho tôi sao em lại không biết làm người phải đến nơi đến chốn? Không nói không rằng, nói biến mất là biến mất? Lúc đó sao em không nói với tôi là làm người đến nơi đến chốn?”

Anh trừng mắt nhìn tôi, bàn tay đang ấn trên mặt tôi đang ngày càng dùng sức, tôi thoát không khỏi, toàn thân bị vây bủa bởi luồng không khí đầy đe dọa từ anh, khó khăn lắm tôi mới hít thở được một hơi bèn ra sức lý luận lại.

“Tại sao tôi không nói không rằng rời xa anh, đến bây giờ anh vẫn không rõ sao? Anh làm ông chủ quen rồi, hay là ngay từ lúc bắt đầu đã xem tôi như là cỏ rác, cho rằng tôi thấp hơn anh một bậc? Anh chưa bao giờ xem tôi như một con người, cớ sao tôi phải đến nơi đến chốn với anh!”

“Tôi không xem em như một con người?” Anh cất tiếng cười, “Vậy em nghĩ ai xem em như con người?”

“Ai cũng tốt hơn anh!”

Anh tức giận, tông giọng lên cao, “Chí ít thì khi ở bên em, tôi chưa từng phản bội em!”

“Đúng!” Tôi nói, “Anh không phản bội tôi, nhưng trái tim anh đã phản bội tôi! Lúc anh còn đang trong người tôi, anh đã gọi tên người vợ cũ của anh!”

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng tôi đã xổ ra hết những uất ức mà tôi giấu trong lòng bao lâu.

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi của anh lạnh tới âm độ, dường như còn toát ra hơi lạnh, tay anh dần dần buông lỏng mặt tôi ra.

Lục Diễn Trạch hít một hơi thật sâu, lưng dựa trên lưng ghế, châm một điếu thuốc hạ cửa sổ xuống một nửa, rồi anh nhanh chóng rút ra một túi đựng bằng giấy từ chỗ ngồi phía sau, ném lên người tôi.

“Xem đi.” Giọng anh lạnh băng, “Xem coi những người mà em cho rằng họ đang xem em như con người, đều làm chuyện gì sau lưng em.”

Tôi nhận lấy túi giấy do Lục Diễn Trạch ném qua, trong đó rơi ra một xấp hình, tôi cúi đầu nhìn, trông thấy trong hình có một nam một nữ, không phải ai khác, chính là Tống Khởi Minh, và … chị gái của anh ta, Tống Nguyệt.

Tôi sửng sốt ngước đầu lên nhìn Lục Diễn Trạch, nhưng anh chỉ hướng mặt nghiêng về phía tôi, ánh mắt anh lộ vẻ lạnh nhạt mỉa mai đến khó tả.

Tôi không thể tin được, lật từng tấm từng tấm hình xem, phát hiện ra những tấm sau còn quá mức hơn tấm trước, trong hình Tống Khởi Minh đang ôm chị gái của mình, làm chuyện thân mật nhất giữa đôi nam nữ, còn Tống Nguyệt không hề đẩy anh ta ra, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy sự đắm say.

Hóa ra, linh cảm của mình trước đó không sai, quan hệ giữa Tống Khởi Minh và Tống Nguyệt, không đơn giản chỉ là quan hệ chị em.

Nhưng làm sao mà Lục Diễn Trạch biết được? Và làm sao anh có được những tấm hình này?

“Anh thuê người chụp lén họ?” Tôi nhìn anh và hỏi.

“Chuyện này em không cần biết.” Anh nói một cách lạnh nhạt, rồi lại nổ máy, xe tiếp tục lăn bánh về trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK