• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồi cuối cùng ngày hôm đó, tôi vẫn không có đẩy anh ra, cái được gọi là thời cơ rất quan trọng, lần đầu tiên tôi không đẩy anh ra, lần thứ hai muốn đẩy anh ra thì đã rõ ràng không đủ sức, tới lần thứ ba khi muốn đẩy anh ra, anh đã kề vào tôi, tình hình hết sức căng thẳng, tôi đã không thể nào phản kháng được nữa, anh tiến vào tôi, một cú tới đích.

Xong chuyện, anh ký cho tôi một tờ ngân phiếu năm chục ngàn tệ, nhét vào trong áo ngực của tôi, ánh mắt anh tỏ vẻ ngông cuồng tự cao.

“Nhận lấy.”

Tôi biết ý anh là sao, đại khái là anh cảm thấy tôi chẳng khác gì những người phụ nữ đi bán thân.

Có một loại người được gọi là gái điếm, có thể anh nghĩ tôi chính là loại người như vậy.

Tôi không có gì để nói, tôi quả thực rất cần tiền, cuối cùng tôi vẫn nhận năm chục ngàn đó.


Vốn dĩ tưởng rằng đây sẽ là kết cục của câu chuyện, nhưng không ngờ rằng câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây.

Cuộc sống và công việc vẫn tiếp diễn, mối day dưa giữa tôi và anh bắt đầu từ đêm hôm đó, và chưa hề dừng lại.

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến để kèm bài cho Hiên Hiên.

Sau khi dỗ Hiên Hiên đi ngủ, vừa định rời khỏi, anh đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.

Tay anh đặt trên khung cửa, nhìn tôi, không nói một lời.

Lúc tôi xách ba lô lên, bước ngang qua người anh, anh không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào và ép người tôi lên cánh cửa, ngón tay đã bắt đầu vén chân váy tôi lên, thò vào bên trong, và đưa lời dụ dỗ bên tai tôi.

“Tối nay ở lại đây có được không? Em muốn bao nhiêu tiền?”

Lý trí của tôi đã khiến tôi đẩy tay anh ra, lúc này anh đã mò tới mép quần lót rồi.

“Anh đừng như vậy, Hiên Hiên đang ngủ ở trong phòng!”

Anh bất thình lình rút tay ra, nhưng cũng không có ý định buông tha cho tôi, anh bồng tôi lên và tiến về phía phòng ngủ, ném tôi lên trên giường.

Lần này, anh vội vã tới mức gần như thô bạo đâm vào người tôi, không có bước dạo đầu nào cả.

Có lần thứ hai, thì ắt sẽ có lần thứ ba …

Người ta đều nói là chuyện bất quá tam, nhưng anh một lần rồi lại một lần đưa ra yêu cầu như vậy với tôi.

Đương nhiên, quan hệ của tôi và Lục Diễn Trạch sau này đã diễn biến thành, ngươi tình ta nguyện.

Tôi, từ lúc ban đầu ở tình thế bị ép buộc đã trở nên chủ động chịu đựng.

Tôi không biết anh có yêu tôi không, cũng không biết rằng câu nói “thích” đó mà anh nói với tôi lúc chúng tôi làm chuyện ấy lần đầu tiên có được tính hay không, nhưng mà tôi cảm thấy bản thân mình khá là thích anh.

Thật ra tôi luôn nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có chút sùng bái anh. Bất kể là về tiền bạc hay chuyện giường chiếu, anh đều khiến tôi có cảm giác bị chinh phục … dần dần, tôi cảm thấy bản thân dường như yêu anh mất rồi.

Mỗi lần sau khi xong chuyện anh đều đưa tiền cho tôi, lúc tôi đưa đẩy không nhận thì anh luôn tìm đường lui cho tôi.

“Cầm lấy đi, chẳng phải ở nhà đang cần sao?”

Tôi rất ít khi nhắc đến chuyện gia đình với anh, nhưng dường như anh biết được hoàn cảnh khó khăn của tôi.

Nhưng từ khoảng khắc tôi bắt đầu ý thức được rằng bản thân yêu anh ấy, tôi không muốn nhận tiền của anh nữa, tôi nhận thấy là, chuyện này không nên, dường như có gì đó sai trái.

Đêm nay, khi anh lại một lần nữa đưa tiền cho tôi sau khi xong chuyện, tôi nói với anh:

“Sau này anh đừng đưa tiền cho tôi nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK