• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh trượt ghế ra đứng dậy, vừa cúi đầu nhìn tôi, vừa dập tắt điếu thuốc trên tay trong gạt tàn, rồi nói: “Đi, tôi dẫn em đến một nơi.”
Nói xong, anh bèn lấy chiếc áo được treo trên móc áo ở góc phòng, nhanh nhẹn khoác chiếc áo khoác màu đen được ủi kỹ lên người, lúc ngước mắt nhìn tôi, từ đầu tới chân đều là hình ảnh của một thanh niên ưu tú trên thương trường.

Tôi nói: “Đi đâu?”

“Đi đi rồi biết, hỏi khỉ gì.” Anh không khách sáo đáp lại, “Lúc trước em đâu có mười vạn cái tại sao và đi đâu như bây giờ.”

Tôi hơi bất mãn, bèn không lên tiếng, vẫn ngồi tại chỗ, suy nghĩ làm sao rời khỏi đây.

Dù sao tôi cũng tuyệt đối không thể nào ra ngoài với anh.

Ánh mắt của anh nhìn tôi như cây đinh, dường như hiểu ra ý của tôi, cặp mày của anh đè thấp xuống, luồng không khí có phần nguy hiểm toát ra từ người anh.

“Chẳng lẽ em đang lo tôi sẽ dắt em ra ngoài để cưỡng X ư?” Anh tỏ vẻ đùa cợt cười với tôi, “Hà tất chi phải phí công phí sức như vậy? Nếu thật lòng muốn làm vậy chi bằng bây giờ ngay tại đây tôi làm tới em phát khóc là được!”

Tôi nói: “Đây không phải là nơi anh có thể làm bậy, anh không sợ tôi gọi người tới sao? Lúc đó tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt!”

Lần này anh cười rất mỉa mai, ngón tay thon dài gõ trên cửa sổ bằng kính, chẳng tốt lành gì mà nhắc nhở tôi:

“Vậy em phải thất vọng rồi, cửa kính này và bức tường xi măng này đều cách âm, em có khóc chết cũng không ai đến! Làm sao đây? Kế hoạch khiến tôi thân bại danh liệu tạm thời không thành rồi.”

Tôi tức tối không nói lên lời

Lục Diễn Trạch vòng ra sau lưng tôi, rồi giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu --

“Trình Cửu Nhi, sống bao nhiêu năm rồi mà em chỉ được có thế thôi sao? Bảo tôi phải nói em thế nào đây? Là khờ? Hay là dốt?”

Nói rồi anh áp tay lên đỉnh đầu của tôi, xoa nhẹ và hỏi: “Còn không đi? Muốn hại tôi trễ giờ sao?

Tuy rằng không biết cụ thể anh muốn dẫn tôi đi đâu, nhưng cuối cùng tôi vẫn đứng dậy để đi với anh.

Lục Diễn Trạch quả thật có hẹn với người ta, còn là một người làm nghề thợ mộc, anh dẫn tôi đến để xem gỗ.

Điểm mấu chốt trong ngành nội thất bằng gỗ chính là ở chất liệu của gỗ, rất hiển nhiên Lục Diễn Trạch hiểu rõ đạo lý đó, nên nhà phân phối gỗ mà anh giới thiệu cho tôi là nhà cung cấp nổi tiếng nhất khu vực này, trên cơ bản có thể cung cấp cho tôi tất cả những đồ dùng bẳng gỗ mà tôi cần.

Bao gồm cả các loại gỗ quý hiếm, chỉ cần tôi nghĩ ra được, đối phương đều hứa là sẽ tìm đủ cho tôi.

Tôi rất xúc động, phải biết rằng, mảng nội thất bằng gỗ này vốn kén người dùng, một là bởi vì hiện tại mảng này vẫn chưa được ưa chuộng lắm, giá thành cao mà hiệu quả lại không sánh bằng nên không được đại đa số người tiếp nhận, hai là loại gỗ cần cho những đồ dùng nội thất bằng gỗ rất khó tìm, cho dù có tìm ra thì giá cả cũng rất đắt đỏ, đôi khi để phù hợp với ngân sách, chỉ có thể chấp nhận dùng loại gỗ với chất lượng thấp hơn, kết quả làm ra đương nhiên sẽ có chênh lệch với dự đoán ban đầu của nhà thiết kế.

Có được gỗ tốt, đối với một nhà thiết kế đồ dùng nội thất bằng gỗ mà nói, tuyệt đối là một bước quan trọng nhất, cũng là bước đầu tiên, có được nền móng này, sau đó dù có thiết kế thế nào, chỉ cần không phải lỗi lớn, đều chắc chắn sẽ làm ra được tác phẩm tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK