Thẩm An Ngọc ngay lập tức vực lại tinh thần khi có tiếng đồng nghiệp từ ngoài cửa vọng vào. Cô nở nụ cười tươi rói đáp lại: "Em đến đầu tiên nha! Mọi người đến muộn rồi, phạt!"
"An An, mới hơn bảy rưỡi mà em?" Một anh đồng nghiệp khác hớn hở giơ cao tay chào, anh đồng nghiệp đầu tiên vui vẻ chào lại.
Thẩm An Ngọc cười khì khì. Như thói quen, bọn họ sấn tới lại gần cô chìa tay mong đợi, cô lắc đầu: "Em hết tiền nên hết kẹo rồi!"
"Gì chứ!" Tiêu Mỹ Vân chưa vào đến cửa đã thấy tiếng kêu thất thanh: "An An, mọi người đã bị kẹo mỗi sáng của cậu mê hoặc rồi sao có thể hết chứ!"
Mấy anh đồng nghiệp khác nhiệt liệt hưởng ứng.
Thẩm An Ngọc gãi gãi đầu: "Mai bù nhé?"
Tiêu Mỹ Vân mỉm cười tươi tắn, cô móc trong túi mình ra hai nắm kẹo: "Vậy hôm nay người tỏa sáng là tớ, Tiêu Mỹ Vân!"
Thẩm An Ngọc cùng mấy anh đồng nghiệp kia nhiệt tình vỗ tay bôm bốp: "Tiêu Tiêu vạn tuế!"
"Đây, chúc anh buổi sáng vui vẻ!"
"Chúc anh ngày mới tốt lành!"
"Chúc chị một ngày xinh đẹp!"
"Tiêu Tiêu, miệng em thật ngọt!"
Thẩm An Ngọc nghiêng đầu dựa lên tay, đưa mắt nhìn Tiêu Mỹ Vân và một chị gái chỉ vì một cái kẹo nhỏ mà trở nên vui vẻ. Thực chất bọn họ tìm cô xin kẹo, không phải vì kẹo ngon mà vì niềm vui khi được nhận kẹo cùng những lời chào thân thiện. Cô đã tập thói quen làm khuấy động đám đông kể từ khi còn nhỏ, mẹ cô đã dạy cô bất kể giàu hay nghèo cũng phải thật vui vẻ. Những người xung quanh họ áp lực về cuộc sống, về tiền bạc nên tính cách có chút phức tạp nóng nảy, họ cần ai đó xoa dịu cái nóng đó, tạo cho họ niềm vui và niềm tin vào cuộc sống của mình.
Mẹ nói, nhìn người khác vui vẻ sẽ hơn tự làm mình vui vẻ...
Cô thấy cũng đúng!
Nhưng cô vẫn không hề vui vẻ, khi mẹ cô còn sống trong nghèo nàn, ngày ngày làm việc nặng nhọc không ngơi nghỉ. Ai cũng nói cô và mẹ rất giống nhau, cô rất xinh đẹp giống mẹ, nhưng nhan sắc mẹ đã sớm lụi tàn vì sương vì gió, càng nhìn cô càng đau lòng...
Bà vì cô mà làm những chuyện bất chấp bị người đời khinh rẻ, bà vẫn cố chấp làm, chỉ vì mong cô có cuộc sống tốt đẹp hơn!
"An An! An An cậu sao vậy?"
Tiêu Mỹ Vân vội lay lắc Thẩm An Ngọc khi cô ấy bất chợt gục nằm xuống bàn, cô cùng mọi người nhíu mày lo lắng quan sát Thẩm An Ngọc.
Thẩm An Ngọc lắc đầu, ghé sát tai Tiêu Mỹ Vân nói nhỏ: "Tớ hôm qua xem phim đen nên ngủ hơi muộn!"
"An An này..." Tiêu Mỹ Vân đỏ mặt vỗ nhẹ vào người Thẩm An Ngọc: "Cậu thật là..."
"Suỵt... He he!"
"Nhưng xem kiểu gì mà trán nóng vậy?!"
Thẩm An Ngọc đưa tay sờ trán mình, ngây ngô lắc đầu: "Ai biết!"
Một anh đồng nghiệp nói: "An An đừng để ốm nhé, vắng em một ngày phòng mình buồn lắm!"
"Em sao ốm được!"
"Cũng phải, An An sợ thuốc như vậy sao để ốm được!" Một chị gái che miệng cười tủm tỉm: "Mọi người có nhớ hồi thực tập, An An bị ốm không chịu uống thuốc không?"
Một chị gái khác chen vào: "Nhớ chứ! Mãi mới ép được con bé uống thuốc, nó liền nôn hết sạch. Cuối cùng phải nhập viện truyền nước, nghỉ mất một tuần!"
Thẩm An Ngọc nghe các chị kể lại tiểu sử huy hoàng của mình, toàn thân lạnh ngắt, cô nuốt ngụm khí lạnh. Nghĩ lại khoảng thời gian đó mà cô đã sởn hết da gà!
Chắc chỉ là hơi nóng tí thôi, không ốm được đâu!
Cô còn có mẹ đang trông cậy vào cô!
Không thể ốm được!
Thẩm An Ngọc suốt từ đêm qua đến giờ chỉ uống mỗi caffe vừa chống đói, vừa chống gục ngã vì quá buồn ngủ, kiên cường đến tận chín giờ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng kính không thấy Cung Hải Đình đâu cô có chút quái lạ. Từ sáng đến giờ hình như Cung Hải Đình chưa có tới?!
Lê Hoa Thy đi về phía Thẩm An Ngọc, nhẹ vỗ vỗ vai cô: "An An, sếp nói muốn xem dự án tiến triển thế nào. Cậu lên gặp sếp nhé!"
"Còn Cung..."
"Vì cô ta là trưởng phòng mới, nên cần phải làm một dự án gấp để sếp kiểm tra năng lực, cậu hôm nay được thư giãn rồi!"
Thẩm An Ngọc phẫn nộ chửi thề, con mẹ nó, vậy còn ép cô làm nhanh làm chóng để hôm nay cho cô ta kiểm duyệt!
Thẩm An Ngọc vừa mệt vừa buồn ngủ, cô gắng chịu đựng đến sắp gục ngã nay vừa nghe tin này liền tức giận đến tỉnh cả ngủ, mệt mỏi bay đi đâu sạch. Cô nghiến răng, gằn giọng: "Thật quá đáng!"
Lê Hoa Thy chưa bao giờ thấy Thẩm An Ngọc trong bộ dạng hung hăng thế này, có chút lo lắng: "An An!"
Thẩm An Ngọc nheo mắt cong thành hình cây cầu, cô cười tươi rói: "Tớ quên mất đường rồi, Tiểu Thy Thy~!"
"Cậu đúng là, riết rồi tớ cũng quen luôn!"
"Hi hi!"
"Đi thôi!"
"Ok, tạm biệt mọi người nhé!"
"An An chúc em may mắn!"
***
Lê Hoa Thy và Thẩm An Ngọc vừa ra đến cầu thang đã bắt gặp một bóng người cao lớn phong độ trong bộ Âu phục chỉnh tề. Cả hai nhanh chóng nhận ra ai, lập tức cung kính cúi đầu:
"Em chào sếp!"
Dịch Khánh Tùng nghiêm nghị quay sang hai cô nhân viên vừa đến, gật đầu đáp lại.
Lê Hoa Thy vui vẻ: "Sếp đi khảo sát ở đây ạ, vừa hay em định đưa Thẩm An Ngọc lên gặp ngài!"
Dịch Khánh Tùng lãnh đạm mở lời: "Tôi tiện đường, cô về trước đi!"
"Vâng, em chào sếp!" Lê Hoa Thy quay qua Thẩm An Ngọc, giơ cao nắm tay nháy mắt cổ vũ: "Cố lên nhé, An An!"
Thẩm An Ngọc vui vẻ giơ nắm tay đáp lại: "Cố lên!"
Khi Lê Hoa Thy đi khuất, Thẩm An Ngọc theo sau Dịch Khánh Tùng đi vào thang máy. Cô ngại ngùng gãi đầu cười cười: "Nay em hết kẹo mất rồi!"
Dịch Khánh Tùng bấm số trên thang máy, dang rộng một tay: "Qua đây!"
"Dạ..."
"Không phải em sợ độ cao à?"
Thẩm An Ngọc giờ mới nhớ cô đang ở trong thang máy và thang máy thì đã bắt đầu chuyển động. Sếp đã có lòng mời, cô cũng không thèm tỏ vẻ ngại ngùng. Cô tiến lại gần Dịch Khánh Tùng, chầm chậm nép mình vào lồng ngực hắn. Thật thơm! Tự dưng cô thấy buồn ngủ quá!
"Người sếp thật thơm, còn ấm nữa!"
Thẩm An Ngọc gục mặt vùi sâu vào lòng Dịch Khánh Tùng, có lẽ vì quá mệt mỏi nên không nhận thức được hành động của mình, cô chạm hờ một tay lên hông eo hắn. Người sếp thật cao lớn, khi dựa vào cô cảm giác muốn dựa dẫm, tiếng tim đập nhịp nhàng bên tai như vỗ về cô, như nhắc nhở cô thả lỏng không cần lúc nào cũng gồng gánh!
Thẩm An Ngọc nhếch môi cười khinh bỉ, buồn ngủ đến sảng luôn rồi!
Dịch Khánh Tùng nhận ra sự khác thường của Thẩm An Ngọc, cô có vẻ yên ắng hơn so với mọi khi. Giống như một con mèo khi thì năng động khi thì yên tĩnh, mỗi bộ dạng đều có những sắc thái khác nhau. Duy chỉ sự mềm mại gây nghiện không hề thay đổi...
"An An..."
"Sếp là một ông chủ tốt! Làm việc cho sếp là phúc của em!"
Đồ ngốc, sếp nào tùy tiện ôm nhân viên của mình trong lòng?
"Tinh!"
Thang máy mở ra, Thẩm An Ngọc chủ động rời khỏi người Dịch Khánh Tùng, bộ dạng yếu đuối khi đó của cô biến mất thế vào là sự vui vẻ lanh lợi mọi khi. Dịch Khánh Tùng thấy nụ cười trên môi cô, càng nhìn càng thấy nghi hoặc...
"Lên đây!" Dịch Khánh Tùng ngồi ngay ngắn trên ghế sau bàn làm việc, nâng mắt đen như ngọc lãnh đạm nhìn Thẩm An Ngọc, môi mỏng mấp máy thoát ra thanh âm trầm thấm ma mị.
Lời sếp là lệnh, Thẩm An Ngọc tự tin nắm chặt hai cái USB trong túi áo mình toan nhấc chân bước lên bục làm việc, thế quái nào mũi giày lại đạp phải bụng bục báo hại cả người cô vấp ngã về phía trước. Thẩm An Ngọc hoảng quá vội vàng quờ đại may mắn thay tóm được mép bàn làm việc của Dịch Khánh Tùng mà giữ được thăng bằng. Cô thì an toàn, nhưng hộp cắm văn phòng phẩm của sếp thì không...
Cạch...
Lách cách...
Sắc mặt Thẩm An Ngọc tái đi, đã buồn ngủ thì chớ còn bị đọa đày đủ trò. Cô cáu lắm rồi đấy!
Thẩm An Ngọc vội khom người như bé gái ngoan nhận lỗi: "Em xin lỗi sếp!"
Thấy Dịch Khánh Tùng không có ý chấp nhặt, cô nhanh chóng vòng ra sau ghế đi sang bên kia mép bàn nhặt nhạnh mấy cái bút rơi vung vãi trên mặt bàn cắm trở lại vào trong hộp. Cô cẩn thận ngó quanh kiểm tra xem có gì rơi dưới đất hay không, một chiếc bút nằm yên lặng trong góc tường, cô toan quay người đi tới nhặt nó lên thì bị ai đó cầm cổ tay kéo lại.
Dịch Khánh Tùng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, sắc mặt điềm đạm như chẳng có gì xảy ra trong khi tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay của Thẩm An Ngọc.
Cô khó hiểu quan sát hắn: "Sếp?"
Người kia hững hờ đáp: "Mặc kệ nó đi, vào chuyện chính!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy gật gù, tạm gác chiếc bút đáng thương nằm cô đơn một góc. Cô có cái tật không làm xong việc mình muốn làm sẽ đứng ngồi không yên, nhưng ở đây là nơi sếp làm việc, bút cũng là của sếp, sếp còn không quản cô quản làm cái gì?
"Em có hai bản thảo dự án..."
Người kia thoáng ngạc nhiên hỏi lại: "Hai bản?"
Ai cần em làm hai bản? Nếu rảnh quá tôi tìm việc khác cho em làm!
Thẩm An Ngọc theo thói, cứ thế nói thẳng không giấu nửa lời: "Trưởng phòng mới không hài lòng nên muốn em sửa lại!"
Dịch Khánh Tùng gật đầu xem như đã hiểu. Theo hắn được biết, trưởng phòng của bộ phận thiết kế, marketing mới tới làm vào hôm qua vậy mà hôm nay Thẩm An Ngọc đã làm xong bản thảo dự án thứ hai...
Ánh mắt Dịch Khánh Tùng dần đanh lại...
Bộ dạng khác thường hôm nay của cô không lẽ...?
"Trình bày đi!"
"Dạ vâng!" Cô chỉ tay vào chiếc máy tính trên bàn dè dặt hỏi: "Em có thể dùng nó không?"
Thấy Dịch Khánh Tùng tỏ vẻ đồng ý, Thẩm An Ngọc vứt bỏ mọi e ngại cô lấy trong túi áo hai chiếc USB một chiếc hình con sư tử chibi đầu to thân bé tỏ vẻ hung dữ để che giấu vẻ đáng yêu của mình nhưng thất bại, cái thứ hai hình chân mèo trắng có những đốm măng cụt hồng hồng xinh xinh.
Đến đồ làm việc của cô cũng ngập tràn sự ngọt ngào như vậy...
Dịch Khánh Tùng nhịn không được trộm cười mỉm...
Thẩm An Ngọc không hề hay biết ý cười trong mắt sếp, cô vặt đầu sư tử, cắm đầu kết nối USB vào ổ trong máy tính. Cô vừa thao tác trên bàn phím, vừa thao tác trên chuột di chuyển vào phần thiết bị kết nối mở phần dữ liệu trong USB lên. Ngay lập tức một dãy chín mươi sáu file ảnh khác nhau lên trước mắt Dịch Khánh Tùng: "Sếp xem thử giúp em ạ!"
Không biết trong lúc Dịch Khánh Tùng chạm tay vào chuột là cố tình hay là vô ý mà để đè lên tay Thẩm An Ngọc, cô thoáng ngạc nhiên lúng túng rụt tay mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như thiếu nữ đang yêu, trông cô lúc này như một đóa hoa mong manh cần được nâng niu chiều chuộng.
Dịch Khánh Tùng không chút để tâm, hắn nhấn chuột vào một file ảnh phóng to ngay trước mắt hai người.
Dịch Khánh Tùng lãnh đạm xem xét, Thẩm An Ngọc đứng bên cạnh không cần đợi lệnh nhanh chóng tự tin giải trình: "Em đã sưu tầm đủ ảnh của mười hai chòm sao bao gồm cả nam cả nữ cùng bốn góc độ, các nhân vật đều được thiết kế hết sức thẩm mỹ, mỗi nhân vật đều có những vẻ đẹp riêng biệt và những đặc điểm nhận dạng của từng cung hoàng đạo. Em đã qua bên diễn hoạt tìm hiểu, bọn họ đang bắt đầu khâu chạy demo dự án."
"Em tốn công không ít nhỉ?"
Sếp hỏi vậy là có ý gì?
"Em đang bắt đầu thiết kế poster cho mười hai chòm sao, tổng cộng có mười ba poster."
"Mười ba?"
"Dạ vâng ạ, mỗi chòm sao có hai giới tính em sẽ cho chung vào một poster, poster thứ mười ba là gộp cả mười hai chòm sao vào chung một hình!"
Dịch Khánh Tùng ra chiều không hài lòng: "Nhồi nhét cả hai mươi tư nhân vật vào chung một bức hình thì sẽ ra gì?"
Thẩm An Ngọc bối rối cắn môi, âm thầm suy xét lời của Dịch Khánh Tùng cảm thấy lời hắn nói có lý: "Vậy em phải làm gì thưa sếp?"
"Tự mình tìm hiểu và rút ra bài học!"
"Sếp cứ làm khó em, sếp không nói rõ chỗ nào nên sửa..." Trước cái nhìn bén lạnh như dao của Dịch Khánh Tùng, Thẩm An Ngọc hoảng hốt hai tay chụp miệng, đảo mắt nhìn đi chỗ khác. Ôi mẹ ơi, sếp đang liếc xéo cô kìa! Cũng tại cái tật miệng nhanh hơn não, cô lại dám trách cứ sếp ngay trước mặt sếp. Thẩm An Ngọc đứng thẳng lưng, hơi khom mình cúi đầu: "Em xin lỗi sếp, em không nên có thái độ như vậy..."
Dịch Khánh Tùng không có ý chấp nhặt, hoặc tâm tư hắn ra sao Thẩm An Ngọc không thể nào hiểu được. Hắn cắm USB thứ hai vào máy tính, click mở tệp file, mày kiếm nhíu lại: "Em thấy hài lòng cái này ở điểm nào?"
Bản mới này của cô so với bản cũ nhìn chung có vẻ chi tiết hơn bản cũ, kế hoạch được xây dựng riêng biệt không hề liên quan đến bản cũ. Nhưng vì với ý nghĩ làm nhanh làm chóng nên sinh ra các lỗi hàng loạt, cách đưa nhân vật game hướng ra thị trường vừa màu mè vừa lộ liễu trong khi ý định ban đầu của cô là sử dụng phim hoạt hình 3D để thông qua đoạn phim ngắn nói về tiểu sử và tính năng của từng nhân vật.
Thẩm An Ngọc không biết phải trả lời thế nào, cô hài lòng nhưng sếp không ưng ý. Sếp không ý tức đem ra thị trường sẽ không sao sống nổi với các đối thủ cạnh tranh. Hỏa Dương rất mạnh, nhưng là mạnh vì có nhà lãnh đạo tốt và các nhân viên ưu tú, nếu nhân viên vô năng một mình ông chủ cũng vô tác dụng.
Cô suy nghĩ gì đó, hít sâu một hơi lấy hết dũng khí rồi nói: "Sếp có thể cho em chọn lại không, em không sử dụng hoạt hình 3D nữa..."
"Kế hoạch được thực hiện bao lâu rồi?"
"Một tuần ạ..."
"Thời gian một tuần qua xem ra rất vô công dỗi nghề!"
"..."