• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ đặt chiếc kéo trên tay xuống chiếc khay inox, chậm rãi cởi chiếc khẩu trang y tế trên mặt xuống, lãnh đạm mở lời: "Vương tiên sinh, việc cắt chỉ đã hoàn tất. Nhưng ngài vẫn phải chịu khó ăn kiêng cho đến khi vết thương lành hẳn."

Vương Tử nhìn vào màn hình điện thoại vừa được bác sĩ chụp vết thương sau đầu cho mình, sắc mặt bình lặng như mặt hồ. Thoạt nhìn vô hại, nhưng thực chất là bình yên trước cơn bão. Hắn gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!"

Ngày hôm đó, khi hắn chuẩn bị cùng Thẩm An Ngọc quan hệ bỗng toàn bộ đèn trong phòng tắt hết, sau đó hắn bị một vật cứng đập mạnh vào đầu ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự. Lúc hắn tỉnh lại cũng là lúc Thẩm An Ngọc ở trên giường đã biến mất, bên cạnh hắn là cây gậy bóng chày bằng gỗ, trên thân gậy có vết máu của hắn.

Kẻ đó ra tay rất độc, một cú đánh gậy bóng chày vào đầu của hắn ta đã khiến Vương Tử tới bệnh viện khâu bảy mũi. Hắn ta cũng rất thông minh và cẩn thận nên Vương Tử không giám định được dấu vân tay của ai trên thân gậy bóng chày, khăn tẩm thuốc mê và trên chốt cửa. Theo lời nói của chủ bar Lamenter, ngày hôm đó không chỉ phòng hắn mà cả quán bar đều bị mất điện. Ngay cả camera thu hình của Lamenter vẫn hoạt động được khi mất điện cũng bị ai đó xóa mất đoạn quay trước và sau khoảng thời gian mất điện đến khi có điện trở lại.

Vương Tử có gọi điện cho Thẩm An Ngọc, với cái não cá vàng của cô hắn chẳng khai thác được gì cả.

Lúc đó cô nói với hắn với giọng điệu hết sức ngạc nhiên: "Lúc em dậy là em đang nằm trên giường, em có đi gặp anh ở bar khi nào sao em không biết nhỉ?"

Vương Tử cũng không phát hiện ra có chiếc xe của giới nhà giàu quanh quẩn tại bar Lamenter hay không, nên việc kẻ nào đã tấn công hắn và mang Thẩm An Ngọc rời đi hiện giờ vẫn còn là ẩn số.

Thẩm An Ngọc giao du không nhiều, trong số những người quen cô mà hắn biết có tình cảm với cô chỉ có...

Vương Tử vừa lái xe trên đường vừa suy tư nghĩ về chuyện hôm trước. Hắn hừ lạnh, trên mắt hắn ngùn ngụt sát khí. Hắn đã có đáp án cho riêng mình, nhưng không có bằng chứng nên không thể kết luận!

Những gì hắn đã nhận, hắn trả lại gấp bội!

Chiếc Alfa Romeo 8C 2900 B đang đi trên đường thẳng, bất thình lình lái xe đi vòng đường ngược lại. Đi khoảng 20km, chiếc xe dừng trước cửa khu chung cư Tùng Lữ trước sự trầm trồ của nhiều người.

Một người đàn ông trung niên kinh ngạc thốt lên: "Alfa Romeo 8C 2900 B, con xe này rất hiếm đấy! Trên thế giới chỉ có năm chiếc, một chiếc rơi vào khoảng 25 triệu USD (khoảng 500 tỷ). Chủ nhân chiếc xe này chắc hẳn rất giàu có!"

Vương Tử bỏ ngoài tai lời bàn tán của những người xung quanh về chiếc xe của mình, hắn điềm đạm lái vào hầm để xe. Hắn đi vào bên trong sảnh chung cư Tùng Lữ, hướng thẳng vào thang máy, bấm chọn số 8 trên bảng điều khiển.

***

Người phụ nữ mặc trên người bộ váy đen bó sát, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất lưới đen, ba vòng đạt chuẩn cùng gương mặt xinh đẹp sau lớp phấn son, cùng với hương nước hoa thượng hạng thơm ngát làm tăng lên vẻ gợi cảm quyến rũ của cô lên vài phần. Diện mạo xinh đẹp là vậy, ấy thế vẫn có kẻ không hề tiếc thương hay chua xót, lạnh lùng đẩy ngã cô xuống nền đá cẩm thạch cứng cáp lạnh lẽo.

Từ khuôn môi căng mọng quyến rũ thoát ra tiếng rên đau khe khẽ, tựa tiếng ngọc bị rơi, từng mảnh từng mảnh vỡ vụn.

Cô ngước đôi mắt đen láy nhìn kẻ đang ngồi trên ghế với bộ dạng hết sức cao ngạo cũng đang nhìn lại cô. Ánh mắt hắn ta thoáng nheo lại trước đôi con ngươi dưới ánh đèn điện sáng rỡ như sao, thanh khiết tuyệt đẹp, ngay giữa nơi nhiễm bụi trần như ở đây. Hắn không thích thứ này một chút nào, nó không thích hợp, cũng không thể thiếu ở chỗ này.

Hắn đạp mạnh chân vào người phụ nữ đối diện, hững hờ nhìn người đó ngã gục xuống đất trở lại không hề quan tâm có bao nhiêu xinh đẹp bị vùi dập. Hắn gằn giọng: "Nói, con gái mày đang ở đâu?"

Người phụ nữ chống tay xuống sàn cẩm thạch, cố nâng mình ngồi dậy. Còn chưa kịp ngồi vững, người đàn ông đó lại một lần nữa đạp thẳng vào cô, làm cơ thể mảnh mai gục xuống một lần nữa. Dường như hắn ta không hề muốn cho cô ngoan cường chống đối, hắn chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe theo hắn vô điều kiện.

Hắn ngã lưng dựa ra sau ghế sofa, lấy trong túi áo điếu thuốc cho vào miệng ngậm. Tên đàn em đứng ngay bên cạnh hiểu ý, không cần hắn ra hiệu chủ động bật lửa châm thuốc cho hắn. Hắn lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia vẫn rất ngoan cố cố chống tay nâng mình ngồi dậy, kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn ngậm điếu thuốc đang cháy, rít sâu một hơi, tàn thuốc sáng đỏ rực rỡ, hắn nhếch môi cười nhạt, vô tình lại cố ý nhả làn khói thuốc mờ mịt bay lơ lửng giữa không trung.

Hắn nói: "Mày cũng thật giỏi, đem giấu con mày cũng rất kỹ, tao lùng sục khắp đất Hiên Ưng này đều tìm không ra."

Người phụ nữ nhếch môi cười nhạt. Thầm chế nhạo gã đàn ông đối diện đã quá coi thường cô!

Hắn tiếc rẻ chậc lưỡi: "Lần đầu tiên mày về đây tao đã không thể rời mắt khỏi khuôn mặt mày, mày rất xinh đẹp!"

Bấy giờ người phụ nữ này mới bạc môi mở miệng nói: "Cảm ơn!" Thanh âm trong trẻo lại đậm chất mỉa mai.

"Rất nhiều khách hài lòng về mày, nhưng dạo gần đây mày đã không còn như trước. Mày biết vì sao không?" Hắn tự hỏi tự trả lời: "Là vì mày đã già rồi, rộng đến mức ba cái cũng có thể cho vào cùng lúc, không còn thú vị nữa."

Người phụ nữ cười khẩy, khinh thường sự điên rồ của gã đối diện. Lại một lần nữa hắn không hề thương hoa tiếc ngọc, thẳng chân đạp về phía cô. Cô theo phản xạ vội dơ cao hai tay đan chéo nhau để bảo vệ mặt mình, nhưng lực đá hắn quá mạnh cả người cô bị hắn đạp ngã lăn về phía sau vài vòng. Cô vẫn ngoan cường, dũng mãnh chống tay xuống đất muốn ngồi dậy thì bị một gót giày cao gót màu đỏ tươi đạp cho ngã xuống trở lại.

Theo sau là giọng nói của nữ cao vút: "Đây không phải bảo bối của anh sao Hàn Danh?"

Người đàn ông tên Hàn Danh cười nhạt, vẫy vẫy tay về phía cô: "Giờ thì hết rồi!"

Người phụ nữ này ra chiều mèo khóc chuột, yếu đuối đáng thương: "Một mỹ nữ như Thẩm Mỹ Hạnh còn hết thời, liệu một kẻ xấu xí như em được mấy ngày chứ."

Hàn Danh rít sâu một hơi, điếu thuốc đã cháy được hơn một nửa. Hắn vẫy vẫy tay về phía Đan Phượng, cô ta hiểu ý khẽ hạ thấp mặt mình ngay phía đối diện hắn. Hắn giữ chặt gáy cô, đặt môi mình lên môi cô, lạnh lùng luồn lưỡi cạy răng nhả khói thuốc vào bên trong khoang miệng cô: "Vậy phải dựa vào bản lĩnh của em rồi."

Đan Phượng che miệng ho khù khụ, nũng nịu ngồi lên đùi hắn. Chẳng biết từ khi nào vạt váy cô ta đã kéo lên tận eo, tay Hàn Danh thong dong luồn qua cạp quần lót chạm vào vùng nhạy cảm công khai trước mặt bao người mơn trớn. Vẻ mặt Đan Phượng thỏa mãn hưởng thụ, khuôn miệng nhỏ ngân nga yêu kiều.

Thẩm Mỹ Hạnh nâng mắt nhìn về phía đôi cẩu nam nữ đang làm trò đồi bại kia, khinh thường đến cùng cực. Nhưng trời sinh đôi con ngươi cô luôn đẹp đẽ sáng rỡ như sao, nên dù cô có biểu hiện cảm xúc thế nào cũng không khiến vẻ đẹp ấy biến mất.

Hàn Danh lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cô, vô thức nhìn ngắm. Thật sự nó rất đẹp!

Đẹp như một báu vật quý giá, bất cứ ai trông thấy đều muốn nó làm của riêng mình!

Hàn Danh thoáng giật mình trước cái ý nghĩ đó của mình, hắn dúi đầu cháy của điếu thuốc vừa hút hết vào cổ Đan Phượng, nghe tiếng kêu đau đớn hòa trộn tiếng rên trong khoái cảm của cô ta, người hắn rạo rực lửa dụ.c. Hắn cười hài lòng trước tác phẩm của mình, nói với Thẩm Mỹ Hạnh trong khi bản thân vừa kéo khóa quần giao hợp cùng Đan Phượng: "Tao biết con gái mày cũng rất xinh đẹp, nó sẽ thay mày tiếp tục làm việc cho tao."

Hắn như đoán ra ý nghĩ của Thẩm Mỹ Hạnh hiện tại: "Mày đang vui sướng trước cái đầu thông minh của mày, đem con gái mày giấu kín tao không tìm được phải không?"

"..."

"Mày có tưởng tượng được cảnh con gái mày nhìn thấy mày trên mạng xã hội với dáng vẻ lăn lộn cùng đàn ông, nó sẽ thế nào?"

Nghe đến đây mọi khiên giáp trên người Thẩm Mỹ Hạnh đồng loạt vỡ vụn. Cô dũng mãnh lao đến muốn dùng toàn bộ sức lực mình đem gã đang vui đùa xác thịt với cô ả trong tay kia xé ra hàng trăm mảnh. Nhưng cô vừa đứng lên, từ đâu có hai tên đàn ông cao lớn với vẻ ngoài của một ông già hơn năm mươi tuổi giữ chặt cô, kìm hãm lấy cô. Không chỉ hai tên khốn đó, còn có những tên khác cầm trên tay những chiếc máy quay kỹ thuật tân tiến sắc nét chĩa thẳng vào người cô. Quay cảnh thân thể cô bị hai tên đàn ông già đụng chạm, ép cô làm những chuyện kinh tởm nhất, đem sự bẩn thỉu của xác thịt giao hợp cùng tiếng kêu rên vào khung màn hình nhỏ trên máy quay.

Cô điên cuồng giãy giụa phản kháng, hét lớn: "Hàn Danh mày không được làm như vậy!"

Nếu hắn làm như vậy, cô sẽ sụp đổ mất!

Cô kiên trì được hơn hai mươi năm rồi, cô không thể sụp đổ được!

Hàn Danh vẫn vui vẻ với thân thể của Đan Phượng, hắn sảng khoái nói: "Mày muốn tao đi đón con gái cho mày hay giúp con mày nhìn thấy mày? Nhiều năm trôi qua như vậy tao cá là nó rất nhớ mày đấy! Một bà mẹ đ.ĩ điế.m!"

Thẩm Mỹ Hạnh cố phản kháng hai gã đàn ông già đang sáp nhập làm một với thân thể mình, nước mắt cô rơi lã chã, gột rửa đôi con ngươi, tựa hai viên trân châu đen dưới mặt nước trong veo. Đẹp đến rung động lòng người. Hai gã già trông thấy điều này càng thêm thích thú, chúng cười dâ.m ô. Một tên nhịn không được hôn lên mắt cô liền mấy cái.

Chúng xuýt xoa: "Em có đôi mắt rất đẹp đấy!"

Hàn Danh đang cao hứng nghe vậy chợt không vui, mặc kệ đang đến lúc cao trào lạnh lùng đẩy ngã Đan Phượng, lạnh lùng quát lớn: "Ngoại trừ nó, chúng mày cút hết cho tao!"

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đan Phượng vội vàng mang theo chiếc váy dưới đất còn không kịp mặc vào cứ thế che thân chạy đi. Hai tên đàn ông già và những tên thuộc hạ đồng loạt rời đi hết sạch, chỉ để lại hắn và Thẩm Mỹ Hạnh lõa lồ nằm trên sàn cẩm thạch.

Nước da trắng nõn, màu sàn đen bóng, khi kết hợp lại với nhau đẹp đẽ vô cùng. Hắn đem toàn bộ quần áo trên người mình cởi xuống, đi về phía Thẩm Mỹ Hạnh, kiêu ngạo đứng trước mặt cô: "Tao muốn biết bộ dạng của con gái mày khi phục vụ đàn ông như thế nào."

Thẩm Mỹ Hạnh từ từ ngồi dậy, vuốt ngược mái tóc dài bị dối tung của mình ra sau. mọi cử chỉ đều thanh thoát xinh đẹp. Cô chậm rãi đứng dậy, áp sát thân thể mình vào người Hàn Danh, chậm rãi mon men bắt lấy vật khẳng định đàn ông của hắn chuyên nghiệp xoa bóp. Cô cười nhạt: "Mày có thể tưởng tượng ra điều đó!"

Hàn Danh bắt lấy tay Thẩm Mỹ Hạnh, giật khỏi thân dưới mình, siết chặt cổ tay cô. Hắn dùng sức rất mạnh, nhưng người phụ nữ này vẫn ngoan cố thà cắn răng chịu đau chứ không hạ mình cầu xin. Hắn càng thêm nóng mắt hơn: "Không phải con gái mày đã sớm đi theo con đường của mày sao, lúc trước chẳng phải có người đến chuộc mày ra đấy thôi! Hai mẹ con mày thật giống nhau!"

Thẩm Mỹ Hạnh nghe vậy thì tức giận, cô giơ cao tay còn lại toan ban cho Hàn Danh một bạt tai nhưng vẫn bị hắn kịp thời giữ lại. Hắn cười mỉa mai: "Bị tao nói đúng rồi?"

Thẩm Mỹ Hạnh lớn tiếng: "Im mồm! Tao không cho phép mày nói con tao như vậy!"

Hàn Danh chậc lưỡi: "Tao vẫn còn nhớ dáng vẻ của nó khi nó còn nhỏ, rất đáng yêu! Đặc biệt là đôi mắt nó rất giống mày! Tao đã quá bất cẩn khi để mày đưa nó rời khỏi chỗ này và giấu nó ở đâu đó trên cái đất Hiên Ưng này!"

"Mày cứ giấu nó khi còn có thể đi! Khi tao tìm được nó, tao sẽ cho nó nếm mùi của đàn ông, nếm đến phát nghiện, trở thành con điế.m thực thụ, như mày vậy!"

Thẩm Mỹ Hạnh càng nghe càng tức giận nhưng hai tay cô đã sớm bị hắn khống chế, không sao kháng cự. Trước khi cái ý định nâng chân đạp vào thứ giữa chân của hắn xuất hiện trong đầu cô, hắn đã đem một chân cô nâng lên cao, mạnh mẽ tiến vào. Sung sướng bên trong cơ thể cô, nghe những âm thanh phóng đãng không thể kìm hãng tuột khỏi môi cô, hắn càng cao hứng tiến công mạnh bạo hơn.

"Tao còn nhớ tên của nó thường được mày gọi là An An!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK