Dịch Khánh Tùng mơ màng đón nhận vật nhỏ vừa chui vào lòng mình, hắn duỗi dài tay kê dưới đầu yêu nghiệt, tay còn lại từ từ ôm lấy cô. Một người nguyên tắc như hắn, không khi nào dậy sau bảy giờ hiện tại lại biếng lười ngủ quên đến tận hơn mười giờ trưa. Là yêu nghiệt này làm hắn cả đêm lao lực, là yêu nghiệt này khiến hắn không nỡ rời đi...
Yêu nghiệt!
Hơn mười giờ trưa, Thẩm An Ngọc chẳng biết từ bao giờ đã lăn khỏi vòng tay người kia. Cô từ từ thức giấc, chống tay xuống đệm ngồi dậy, bỏ qua mái tóc rối tung trên đầu cô quay sang người bên cạnh đang đối diện lưng lại với cô. Cô chẹp miệng hồi tưởng lại đêm qua, tuy rằng rất đau nhưng vô cùng kích thích, đến giờ dư âm vẫn còn vừa làm người ta vừa xấu hổ vừa khiến người ta khó quên. Lần đầu trải nghiệm mà kiếm được một anh bạn giường như vậy, coi như cô tu nhiều phước đức. Tiếc thì tiếc thật, cô cũng nên rời đi rồi!
Thẩm An Ngọc vừa bước chân xuống giường, cơn đau nhói dưới hạ thân làm cô cắn răng rên khẽ, sự đau đớn đó truyền lên tận đại não làm cô rùng mình lạnh sống lưng. Cô nhìn lại bóng lưng đang nằm hưởng thụ trên giường kia, không biết anh ta có đau không nhỉ? Trong hai người, anh ta là người vận động nhiều nhất, chắc hẳn đau đớn không kém phần cô rồi!
Nhưng nỗi đau này cũng đáng, đêm qua tuy hơi tiếc chiếc váy nhưng cô thấy rất thỏa mãn!
Thẩm An Ngọc cầm chiếc váy cùng đống đồ lót vương vãi dưới sàn lên, đi nhanh vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Cô nhìn lại mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vì nước ấm vừa đỏ vì giận, mẹ kiếp tên khốn đó xé cái váy của cô nham nhở khó coi tận mức này?! Phân nửa bầu ngực cô đều hiện ra, không sao che được, thật xấu hổ! Ra đường để người ta thấy thì còn đâu của cô thể diện?
Thẩm An Ngọc trở ra, cầm luôn chiếc áo sơ mi của bạn giường đáng ghét mặc vào người, hừ áo sơ mi trắng mặc ngoài váy đỏ ít nhất không đến nỗi nào, có thể ra đường được!
Cô lấy trong túi xách mấy cái kẹo cùng lọ sữa chua đặt lên mặt bàn, trước khi đi cô để lại tờ giấy nhắn nhủ rồi dứt khoát mở cửa rời hẳn đi.
Khi cánh cửa vừa khép lại cũng là lúc Dịch Khánh Tùng xoay người ngồi dậy, hắn ngồi ngoài mép giường cầm mẩu giấy lên bàn lên, nhịn không được phì cười, ánh mắt lóe tia hài hước.
"Cảm ơn anh vì đêm qua, một trải nghiệm rất tuyệt vời. Không biết cậu nhỏ anh có đau như tôi không, anh vận động nhiều thế mà? Anh nhớ mua thuốc bôi vào nhé! Mấy kẹo này coi như lời cảm ơn của tôi, tạm biệt anh, người lạ!"
Đồ ngốc, cậu nhỏ của tôi sao có thể đau được chứ? Em nên lo cho tiểu yêu nghiệt của mình thì hơn đó!
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng tối thui khi đọc đến dòng cuối cùng: "Tại anh xé mất cái váy của tôi nên tôi lấy tiền trong ví anh rồi, tôi lấy nhiều lắm đấy anh nói anh đền tôi mười cái cơ mà nhỉ!"
Dịch Khánh Tùng vo tròn mẩu giấy trong tay phẫn nộ nắm chặt trong tay, hắn chưa từng thấy loại nữ nhân nào vừa hám tiền vừa ngu ngốc như cô. Thấy trong ví hắn nhiều tiền, đáng lý ra cô cũng phải biết hắn là một người có rất nhiều tiền tại sao không tìm cách ở lại dụ dỗ moi tiền hắn thêm? Ba cái váy hàng chợ cô mặc đó có hơn giá trị của hắn không?
Yêu nghiệt đáng ghét, đừng để tôi tìm được em!
Vì bị lấy mất áo sơ mi, Dịch Khánh Tùng đành khoác mỗi áo vest ngoài cùng quần Tây và giày da. Trông cách ăn mặc thật lố bịch, ở trần mặc vest? Cũng may trời sinh dung mạo hắn bất phàm cân được mọi loại phong cách nên ra đường như vậy cũng không gây cay mắt cho người đi đường. trước khi đi hắn không quên mang theo món quà cảm ơn của yêu nghiệt kia theo. Hắn rất ghét đồ ngọt, duy chỉ môi lưỡi cô càng hôn hắn càng muốn hôn thêm, mới một đêm thôi hắn như muốn nghiện rồi.
Môi cô ngọt vậy có phải do ăn kẹo không?
Dịch Khánh Tùng bóc một viên kẹo bỏ miệng ngậm, chưa được hai giây liên lập tức nhổ vào thùng rác gần đấy. Môi cô ngọt là do trời sinh, sao có thể do mấy cái toàn đường hóa chất này được!
***
Đêm thoát lạc của hội những cô gái độc thân kết thúc, bọn họ tập trung tại trung cư nơi Thẩm An Ngọc đang ở. Cả ba ngồi dựa người trên ghế, ăn đồ ăn vặt, uống Rio và cùng nhau tám chuyện về màn nóng bỏng khó quên vừa qua. Người đi trước là Tiêu Mỹ Vân, cô mang vẻ đẹp sắc xảo giống như đóa hoa anh túc vừa quyến rũ vừa có độc, hầu hết đàn ông đều nguyện vì cô mà trúng độc!
Cô chán nản thở dài, đem chiếc bim bim bỏ miệng nhai mạnh như muốn trút giận: "Tưởng thằng cha đó thế nào, yếu xìu làm tớ chẳng cảm nhận được gì cả!"
Thẩm An Ngọc, Lê Hoa Thy ra chiều thương cảm nhưng thực chất bọn họ đang nhìn nhau cười sung sướng trước nỗi đau của Tiêu Mỹ Vân. Ai kêu đi trước bỏ lại các cô, tạo nghiệp quá nặng nên phải gánh nghiệp thật sâu là đúng rồi ha ha!
Tiêu Mỹ Vân không vui liếc xéo: "Tớ biết các cậu đang cười tớ đấy, tớ đã sớm tìm thêm hai người cùng họ vui vẻ rồi. Hai tay hai mỹ nam còn gì tuyệt vời hơn, tớ được họ làm cho lên đỉnh những ba lần giờ vẫn còn hơi đau nhưng rất thỏa mãn!"
Là đau chết mẹ đi được, nhưng nói ra điều đó khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt mình?!
Lê Hoa Thy bĩu môi: "Mới thôi đã chơi hai người, cậu thật trâu bò!"
Thẩm An Ngọc uống ngụm rio: "Một người đủ chết rồi, hai người có mà thăng thiên!"
"Bậy bạ!" Tiêu Mỹ Vân đánh yêu lên má Thẩm An Ngọc: "Cái miệng cậu đẹp sao toàn nói gì không vậy, không phải cậu là bùa bình an của tớ sao An An?"
Thẩm An Ngọc giả tạo mếu máo: "Cậu đánh tớ vậy bùa bình an như tớ cũng bất lực!"
Tiêu Mỹ Vân, Lê Hoa Thy cười khinh bỉ: "Khiếp quá đấy, cất ngay cái bộ dạng buồn nôn đó đi!"
Thẩm An Ngọc thè lưỡi, bốc bim bim trong túi của Lê Hoa Thy bỏ miệng nhai. Cô quay sang Lê Hoa Thy hỏi: "Anh chàng đó thế nào?"
Lê Hoa Thy đỏ mặt: "Tên đó rất biến thái, nói dẫn tớ đi nhảy thực ra vừa nhảy vừa..."
Thẩm An Ngọc, Tiêu Mỹ Vân đồng loạt phẫn nộ: "Thằng cha đó sao có thể bệnh hoạn như vậy?'
Lê Hoa Thy ngại ngùng gãi đầu: "Nhưng rất kích thích, hơn nữa đông người như vậy chẳng ai để ý đâu!"
Thẩm An Ngọc dúi ngón tay vào đầu Lê Hoa Thy: "Đồ ngốc, chúng ta đi tìm thú vui không phải tìm người làm nhục chúng ta đâu!"
Tiêu Mỹ Vân nhiệt tình gật đầu hưởng ứng: "Đúng vậy, tớ không chấp nhận làm công khai chốn đông người như vậy. Vô cùng xúc phạm những phụ nữ đẹp như chúng ta!"
Lê Hoa Thy xụ mặt hối lỗi: "Tớ biết rồi, lần sau sẽ chú ý." Để tránh đi sự tủi nhục khi bị các bạn răn dạy, cô quay qua hỏi Thẩm An Ngọc hỏi: "Còn cậu thì sao? Có tìm được ai không?
Thẩm An Ngọc không chút giấu diếm, cô thẳng thắn gật đầu: "Tớ cũng tìm được, trải nghiệm của tớ là thấy thú vị!"
Lê Hoa Thy tò mò gặng hỏi: "Anh chàng đó ra sao?"
Thẩm An Ngọc lắc đầu: "Tối quá tớ nhìn không rõ mặt, nhưng kỹ thuật rất ok, lần đầu của tớ nói chung khó quên!"
Cô mở túi lấy ra hai triệu: "Hơn nữa tớ bị xé rách váy, đã sớm lấy tiền người ta coi như đền bù thiệt hại rồi. Cho hai cậu cái túi xách nè!" Cô chia mỗi người một nửa.
Tiêu Mỹ Vân như chẳng dám tin nổi: "Đứa mê tiền như cậu cũng chia sẻ cho chúng tớ sao?"
Thẩm An Ngọc tật lưỡi, không chút suy nghĩ cứ thế nói thẳng: "Thật ra tớ đã lấy hết tiền của người ta luôn, ước lượng cũng khoảng bốn mươi triệu, chia cho các cậu một ít có sao!"
Lê Hoa Thy cười khinh bỉ: "Hèn gì chịu chi như thế!"
Thẩm An Ngọc cười khì khì, mặc hai cô bạn đang chê mình tham lam.
Nói thì nói vậy thôi, Tiêu Mỹ Vân, Lê Hoa Thy hiểu rõ Thẩm An Ngọc là người nói một đằng làm một nẻo. Trông cô cho ít vậy thôi, chứ hễ ai gặp chuyện liền ra tay giúp đỡ không hề toan tính. Cô trời sinh nghĩ gì nói đấy, không biết nói dối lại luôn tỏ vẻ tâm cơ. Mỗi tội mấy cái tâm cơ đấy chưa kịp làm gì đã bị người ta nhìn ra mất rồi. Chính vì điều này dù đôi khi cô có như mấy đứa trà xanh lươn lẹo hay mấy mụ sen trắng giả tạo cũng không làm mọi người trong văn phòng ghét bỏ.
Có thể nói, cô đang cố làm vậy để bảo vệ bản thân mình. Nhưng bản tính lương thiện đơn thuần, ba cái tâm cơ của cô nhiều người còn nguyện mắc phải dù cho đã nhìn thấu tất cả.
Thẩm An Ngọc hừ lạnh giận dỗi đứng dậy: "Ai nói Thẩm An Ngọc này kẹt sỉ, đi! Tớ dẫn các cậu đi mua sắm, ăn uống thỏa thích!"
Lê Hoa Thy, Tiêu Mỹ Vân vỗ tay nhiệt tình như mấy con fan não tàn của Thẩm An Ngọc: "Thẩm tiểu thư thật hào phóng, vậy chúng tớ không ngại quẩy hết sạch số tiền này của cậu nhé!"
Thẩm An Ngọc liếc xéo: "Thôi, tớ thích làm người kẹt sỉ hơn cơ!"
Lê Hoa Thy kéo tay Thẩm An Ngọc lôi đi: " Đi thôi, ai cho cậu nuốt lời!"
"Khoan... khoan đã tớ chưa thay quần áo!"
"Đẹp sẵn rồi mặc đồ ngủ cũng đẹp!"
Thẩm An Ngọc bất lực bị Tiêu Mỹ Vân và Lê Hoa Thy kéo đi một mạch. Đứng giữa hai cô bạn trang điểm xinh đẹp như hoa, áo váy xúng xính là cô - một người không son phấn, mặc đồ ngủ hoa lá cành lòe loẹt. Trông cô có khác gì con vẹt bay cạnh hai tiểu thư khuê các không chứ? A! Tức chết cô rồi!
Giờ cô đi về có được không?