• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Khang về đêm bừng bừng sức sống, những biển hiệu, những ngọn đèn lê-ông lấp lánh nhuộm từng con phố với đủ loại ánh sáng, đủ loại sắc màu. Dòng xe cộ ngược xuôi tấp lập, có cái thong dong, có cái vội vàng càng làm dòng đường thêm náo nhiệt. Các cửa hàng bán đồ ăn, khói từ những chiếc nồi nóng bay phấp phới mang theo mùi hương đặc chưng từng quán mời chào các du khách.

Thẩm An Ngọc tuy trong người còn mệt vì ốm, nhưng khi nhìn thấy cảnh vật náo nhiệt qua cửa kính bèn quên béng thể trạng sức khỏe của mình. Cô nghiêng người nhìn hẳn ra bên ngoài khung cửa xe, vô tư nói: "Mọi thứ ở đây đều rất tuyệt!"

Dịch Khánh Tùng bình thường kiệm lời, không lỡ bỏ mặc yêu nghiệt kia, hắn bạc môi mấp máy thành câu: "Thích lắm sao?"

Thẩm An Ngọc: "Em rất thích. Nơi này phồn hoa rộn ràng, lại còn rất giàu có!"

"Em thích giàu?"

Thẩm An Ngọc không hề che giấu thẳng thắn đáp: "Giàu ai chẳng thích, giàu mới không khổ."

Dịch Khánh Tùng lặng im không nói. Thẩm An Ngọc nói cũng đúng, giàu mới không khổ. Tuy rằng giàu có nỗi khổ của giàu, nhưng cái khổ sang giàu này không ai là không muốn trải qua. Còn hơn cái khổ của nghèo hèn. Nếu không sẽ chẳng có người nghèo nào mơ tưởng đến những giấc mộng phú quý sa hoa.

Dịch Khánh Tùng không khỏi tò mò, muốn biết thêm về toàn bộ những gì liên quan đến Thẩm An Ngọc, nhưng hắn cũng muốn tôn trọng cô. Thôi thì cô muốn cô sẽ nói cho hắn biết, còn không hắn cũng không quan trọng những điều đó. Hắn đối với cô là thật lòng, không dựa trên bất cứ lợi ích nào.

Thẩm An Ngọc chợt reo lên: "Sếp!"

"Ừ?"

"Sếp có thể tạt vào trung tâm thương mại phía trước không, em muốn mua ít đồ!"

"Được!"

"Em cảm ơn sếp!"

"An An!"

Nghe Dịch Khánh Tùng gọi, Thẩm An Ngọc theo phản xạ quay qua nhìn hắn. Hắn nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, trầm giọng nói: "Đây là ở bên ngoài công ti, em có thể gọi tôi bằng tên!"

Thẩm An Ngọc ngại ngùng gãi đầu: "Em thấy như thế không hay lắm..."

"Tại sao?"

"Vì ngài là sếp của em..."

Sếp của em?

Dịch Khánh Tùng vô ý hiểu sai nghĩa ý của Thẩm An Ngọc, hắn vui vẻ vểnh cong khóe môi cười vui vẻ. Tạm thời không còn tính toán so đo việc cô gọi hắn là gì. Đánh xe vào trong tầng hầm để xe rồi cùng cô đi dạo bên trong trung tâm mua sắm.

Thẩm An Ngọc đang sánh bước cùng Dịch Khánh Tùng, cô mải mê ngó nhìn khắp nơi. Hắn đi bên cạnh cô, hơi cúi nhìn xuống phía dưới bắt gặp tay cô đang lơ lửng bên hông, nhịn không được ghé sát tay mình lại gần tay cô, nửa muốn được nắm lấy nửa lại ngập ngừng do dự. Bất ngờ Thẩm An Ngọc không nói tiếng nào đã bước nhanh bỏ đi trước, lòng hắn hụt hẫng lạ kỳ ngước nhìn theo bóng lưng cô, thấy cô đến khu mượn xe đẩy hàng lấy một xe, hắn đi nhanh về phía cô kéo xe đẩy về phía mình: "Tôi đẩy phụ em!"

Thẩm An Ngọc cười tươi gật đầu: "Vậy em nhờ sếp nhé!"

Thẩm An Ngọc vui vẻ đi trước, Dịch Khánh Tùng lẳng lặng đẩy xe đuổi theo sau. Cô đi dọc dãy hàng khu bánh kẹo, ngồi xổm chọn vài gói kẹo ở hàng dưới cùng. Dịch Khánh Tùng đứng bên cạnh đảo mắt nhìn quanh, hắn cầm bừa gói hàng trên giá xem xét một hồi.

Phụ nữ quả thật rất thích mấy thứ đồ này. Mẹ và chị gái hắn cũng là một tín đồ cuồng ăn vặt, hắn lắc đầu cười khổ rồi để món hàng lại vị trí cũ.

Thẩm An Ngọc sau khi chọn xong vài gói kẹo ở tầng dưới, cô ôm chúng đứng dậy thả vào trong xe đẩy. Cô vô tư bỏ đi trước, Dịch Khánh Tùng thấy vậy liền đẩy xe đuổi theo sau. Cô dừng lại ngước lên nhìn gian hàng ở tầng trên cùng, cô bám tay lên tầng giá thấp hơn làm điểm tựa, nhón cao chân muốn với. Nhưng chiều cao có chút khiêm tốn, cô không sao lấy được. Dịch Khánh Tùng thấy cô chật vật như vậy không đành đứng ngoài nên đã bước tới thay cô lấy xuống.

Thẩm An Ngọc đón nhận gói bánh từ tay Dịch Khánh Tùng nhìn hắn với vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ: "Sếp siêu quá! Lấy phát được ngay!"

Trước những lời ca tụng từ miệng nhỏ của yêu nghiệt, tâm tình Dịch Khánh Tùng thêm hân hoan, hắn hỏi: "Muốn lấy gì nữa không?"

Thẩm An Ngọc gật đầu: "Sếp lấy hộ em cái này, cái này, cả cái này, với cái này..."

Dịch Khánh Tùng dễ dàng lấy mấy món đồ Thẩm An Ngọc cần ở trên cao, cô vui sướng cười đến nở hoa. Đón lấy mấy món từ tay Dịch Khánh Tùng, cô để cẩn thận vào trong xe đẩy, nhìn đi nhìn lại xem ngoài mấy thứ trong xe này ra cô còn cần mua thêm thứ gì nữa không: "Mình còn cần thứ gì nữa nhỉ, hừm..."

Dịch Khánh Tùng hết sức thưởng thức bộ dạng đăm chiêu hiện giờ của cô. Đến muốn mua gì cũng chẳng nhớ nổi, hèn chi sau đêm đó cô cũng chẳng còn nhớ gì. Trí nhớ thật kém! Hắn chẳng biết đối với cô lúc này là giận hay cười đây?!

"A nhớ rồi," Thẩm An Ngọc quay qua Dịch Khánh Tùng: "Đi thôi sếp!"

Dịch Khánh Tùng lại đẩy xe theo sau Thẩm An Ngọc, cùng cô đến khu làm lạnh. Cô mở tủ lấy ra vài vỉ sữa chua men vi sinh, mấy chai Rio đủ màu cùng vài món đồ ăn nhanh như xúc xích, cá viên,...

Dịch Khánh Tùng đoạt gói xúc xích trên tay cô nhìn một lúc, có chút không vui nói: "Bình thường em ăn mấy thứ này?"

"Vâng, nó dễ nấu!"

"Mấy thứ này không tốt cho sức khỏe!"

Thẩm An Ngọc lấy lại gói xúc xích trên tay Dịch Khánh Tùng cười giả lả: "Em ở một mình nên không cần quá rườm rà!"

Dịch Khánh Tùng không chấp nhặt cô nữa, hắn nhẹ giọng hỏi: "Còn mua gì nữa không?"

"Hết rồi ạ, mình ra thanh toán rồi về!"

Nhân viên quét mã trên từng món hàng xong xếp chúng vào trong hai chiếc túi lớn: "Của anh chị hết năm trăm ạ!"

Thẩm An Ngọc toan lấy ví tiền trong túi thì Dịch Khánh Tùng đã đưa cho nhân viên tấm thẻ đen. Cô ngại ngùng nói khẽ với hắn: "Em mua mà sếp!"

"Tôi mời!"

"Nhưng em thấy ngại!"

"Không sao." Dịch Khánh Tùng ra hiệu cho nhân viên, nhân viên hiểu ý nhanh chóng dùng thẻ của hắn thanh toán. Thẩm An Ngọc chỉ biết cứng họng trơ mắt nhìn nhân viên đưa thẻ vào thiết bị thanh toán.

"Vậy hôm nào em mời sếp đi ăn nhé!"

"Được!"

Nghe câu này Thẩm An Ngọc cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Cô thà lợi dụng người ta chứ không muốn mang ơn người khác quá nhiều. Sếp giúp cô thanh toán, sau này cô mời sếp ăn cơm cũng coi như có qua có lại mới toại lòng nhau. Hơn nữa sếp còn là ông chủ của cô, mặc dù cô không mất tiền cũng mua được thứ mình cần, nhưng trong trường hợp này Thẩm An Ngọc lại thấy vô cũng áp lực.

"Thẻ của ngài!"

Dịch Khánh Tùng gật đầu thay lời đáp, hắn chủ động giúp Thẩm An Ngọc xách đồ. Cô thấy vậy cũng không có ý phản đối, nếu sếp đã tự nguyện xách cô cũng tự nguyện chấp thuận.

Cô nhân viên nhìn theo bóng họ, cúi đầu cung kính: "Hẹn gặp lại quý khách!"

***

Thẩm An Ngọc chợt nhớ ra cô nên gọi cho Lê Hoa Thy báo nghỉ, bèn lục trong túi áo điện thoại. Cô ngớ người khi không tìm thấy điện thoại đâu, giờ cô mới phát hiện ra cô đã bỏ lại chỗ làm sau khi lên gặp sếp. Thôi xong! Cô ái ngại quay qua nhìn Dịch Khánh Tùng, lúng túng mở lời: "Sếp có thể cho em mượn điện thoại không... em để quên điện thoại ở chỗ làm rồi..."

Dịch Khánh Tùng không chút hỏi han đã lấy điện thoại của mình ra cho cô: "Mật khẩu 281100."

"Em cảm ơn ạ!"

Thẩm An Ngọc trước mắt bấm vào số của chính cô toan bấm gọi đi, cô dè dặt hỏi Dịch Khánh Tùng: "Em dùng số sếp gọi đi có ảnh hưởng gì không ạ?"

"Số cá nhân thôi, không sao."

"Dạ."

Thẩm An Ngọc nghe vậy mới an tâm bấm gọi đi, đầu dây bên kia đổ chuông vài giây liền có ai đó bắt máy: "Tiêu Tiêu? Cậu cầm máy tớ à?"

Người kia ngay lập tức lớn tiếng trách mắng: [Thẩm An Ngọc cả ngày hôm nay cậu ở đâu vậy?]

Nếu là người khác sẽ tìm cách viện đại lý do để nói dối, còn Thẩm An Ngọc còn chưa kịp nghĩ đến chuyện đó miệng đã buột ra hết sạch: "Tớ ở văn phòng sếp cả ngày!"

[Cậu làm gì trên đó thế?]

"Tớ cùng sếp thảo luận dự án, sau đó không biết sao bị ốm." Thẩm An Ngọc vui vẻ nói: "Sếp đối với tớ rất tốt, còn cho người chữa cho tớ nữa."

Đầu dây bên kia hết sức kinh ngạc: [Cậu bị ốm á? Giờ cậu thấy sao rồi?]

"Tớ ổn rồi."

[Cậu nên xin nghỉ một thời gian cho khỏe hẳn rồi đi làm!]

"Đến cậu cũng nói vậy luôn."

[Còn gì nữa, cậu đã ốm còn không thể uống thuốc, còn làm việc quá sức nữa sao chịu nổi.] Tiêu Mỹ Vân chân thành khuyên nhủ: [Tớ biết cậu cần tiền, nhưng nếu sức khỏe xấu đi sẽ càng tốn thêm nhiều tiền, thậm chí còn làm trì trệ việc kiếm tiền nữa!]

"Tớ hiểu."

[Mà cậu lấy máy ai gọi thế?]

"Máy..." Thẩm An Ngọc như nhận ra gì đó, đang nói cô liền dừng lại: "Xin lỗi nhé tớ không thể nói."

[Ừm. Cậu gọi qua cho Thy Thy xin nghỉ đi.]

"Mà tớ không nhớ số cậu ấy, cậu gửi số cậu ấy qua cho tớ nhé."

Tiêu Mỹ Vân chán nản ra mặt: [Chịu cậu luôn đấy! Chờ hai phút, tớ gửi luôn cho.]

Dịch Khánh Tùng ngồi ngay bên cạnh Thẩm An Ngọc hiển nhiên nghe được toàn bộ quá trình cuộc gọi. Hắn vờ như không để tâm để cô không mất tự nhiên, nhưng thực ra hắn chưa từng ngừng chú tâm. Thẩm An Ngọc không biết kiểm soát suy nghĩ và lời nói của bản thân, cô cũng không biết che giấu sự thật hay là nói dối người khác. Cái tính cách này của cô tốt với người ngoài nhưng lại gây bất lợi nghiêm trọng với chính bản thân cô. Gặp người tử tế không sao, gặp kẻ tâm cơ khó lường cô sẽ là người chịu thiệt thòi.

Nhưng có vẻ như cô cũng không quá để ý điều này nhiều cho lắm?

Thẩm An Ngọc không phát giác ra việc người sếp đáng kính kia đang đem toàn bộ tâm tư dành hết cho cô. Cô copy số điện thoại từ tin nhắn của Tiêu Mỹ Vân paste vào phần nhập số bấm gọi đi.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: [Alo, ai đấy ạ?]

"Là tớ đây."

[An An? Cậu đi đâu cả chiều nay vậy?]

Thẩm An Ngọc thẳng thắn nói thật, Lê Hoa Thy nghe vậy gật gù như đã hiểu. Việc sếp nhiệt tình với nhân viên không phải ngày một ngày hai nên cô cũng không có suy diễn sâu xa cho lắm, trái lại còn thấy đây là một chuyện hết sức bình thường: [Vậy cậu chịu khó nghỉ ngơi rồi đi làm nhé, mọi người sẽ nhớ cậu lắm đấy!]

''Tiểu Thy Thy cảm ơn cậu nhé."

[Ơn nghĩa gì chứ, đều là nhân viên cả chúng ta không hiểu cho nhau thì hiểu cho ai.] Lê Hoa Thy cười cười: [Ngày mai tớ và Tiêu Tiêu sẽ qua thăm cậu.]

"Tớ sẽ mời mọi người một bữa nhé."

[Nhất trí!]

"Thôi cậu ngủ đi, bye bye!"

[Bye bye!]

Thẩm An Ngọc tắt máy, đưa trả lại cho Dịch Khánh Tùng: "Đến nơi rồi, em cảm ơn sếp nhé!" Cô lấy trong bọc đồ một gói kẹo bảy máu bảy vị đưa cho Dịch Khánh Tùng: "Mặc dù là sếp mua cho em, nhưng em vẫn muốn tặng sếp!"

Dịch Khánh Tùng đón nhận gói kẹo từ tay Thẩm An Ngọc gật đầu thay lời đáp: "Nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng ạ, em sẽ nhớ sếp và mọi người lắm đấy!" Thẩm An Ngọc tinh nghịch nháy mắt một cái.

Xe vừa dừng trước cửa chính trung cư Tùng Lữ, cô mở cửa xe trước khi bước xuống cô quay qua Dịch Khánh Tùng nói: "Sếp đi cẩn thận, về đến nơi gọi cho em nhé!"

Đôi mắt đen như ngọc ánh tia hài hước, Dịch Khánh Tùng cười cười: "Em quên máy rồi!"

Thẩm An Ngọc ngớ người, cô cười chữa ngượng: "Ha Ha, em còn laptop, sếp nhắn qua Zalo nhé!"

"Được!"

"Sếp ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

"Em đi đây ạ!"

Thẩm An Ngọc vẫy tay chào trước khi hoàn toàn quay người đi thẳng vào bên trong trung cư Tùng Lữ, Dịch Khánh Tùng ngồi trong xe không vội khởi máy cứ thế lưu luyến nhìn bóng cô đi khuất hẳn vào bên trong. Vô tình liếc mắt xuống dưới sàn trước chỗ ngồi vừa rồi của cô, trên trán Dịch Khánh Tùng chảy dài mấy đường hắc tuyến.

Yêu nghiệt này trí nhớ thật kém, lại để quên đồ rồi!

Yêu nghiệt mê bánh kẹo như vậy, biết mình quên mất chúng chắc sẽ buồn lắm.

Dịch Khánh Tùng đánh xe vào nhà xe sau đó đem đống bánh kẹo đó xách vào bên trong khu trung cư Tùng Lữ. Hắn lấy máy vào Zalo nhắn tin cho cô: [Em để quên đồ. Nhà em ở đâu, tôi mang đồ lên cho em?] -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK