Bên ngoài gió bỗng trở lớn, bầu trời u ám đến đáng sợ, cây lớn ngả nghiêng chẳng ngớt, tán lá cuồng loạn bay khắp nơi như muốn hòa mình trốn trần gian đầy dẫy phồn hoa cùng phiền não...
Thẩm An Ngọc mở cửa đón túi đồ từ tay Dịch Khánh Tùng, tuy không muốn nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên cô đã mở lời mời hắn ở lại chơi: "Nếu sếp không phiền có thể ở lại đây chơi, em cũng chuẩn bị nấu cơm."
Thẩm An Ngọc cứ nghĩ Dịch Khánh Tùng sẽ từ chối, ai dè hắn vô tư gật đầu chấp thuận. Cô bước sang bên nhường đường, hắn tiêu sái ung dung nhấc chân bước vào bên trong. Cô kéo cửa đóng lại rồi lẽo đẽo bước theo sau chân hắn.
"Sếp ngồi chơi ạ." Nói rồi cô quay người đi vào bên trong gian bếp.
Dịch Khánh Tùng dường như chẳng xem bản thân là khách, lại ngầm thừa nhận chính mình cũng là chủ nhân của nơi này. Hắn ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ, thản nhiên đảo mắt dò xét xung quanh.
Khung cửa sổ phía sau được đóng kín, rèm cửa mở lớn hai bên. Đan xe với các ánh đèn điện xa xăm là tia lập lòe trắng bạc ở trên cao, cơn gió không hề mệt mỏi vẫn điên cuồng thổi loạn. Bên ngoài vài ba giọt nước hất thành bọng nhỏ nhỏ, theo lực hút chúng vẽ dọc một đường dài ngoằng trên cửa kính rồi rơi thẳng xuống dưới tòa trung cư cao sừng sững.
Thẩm An Ngọc trở ra trên tay cầm hai chai Rio và hai cốc đá, cô đặt chúng xuống bàn, toan cầm dụng cụ khui nắp thì bị Dịch Khánh Tùng không hề báo trước đem đi mất. Cô khó hiểu ngước lên nhìn hắn.
Hắn đặt dụng cụ sang bên kia bàn nhằm cách xa tầm với tay của Thẩm An Ngọc, bạc môi điềm đạm nói: "Em đang ốm, không nên dùng thứ này."
Thẩm An Ngọc nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, cô xách hai chai Rio lên: "Vậy sếp chịu khó chờ em nhé, em làm xong sẽ gọi sếp!"
"Tôi phụ em."
"Không cần đâu ạ, sếp là khách quý em nên đón tiếp chu đáo."
Dịch Khánh Tùng thôi không đôi co nữa, hắn nhìn Thẩm An Ngọc quay người rời đi, đi thẳng đến gian bếp. Thấy cô loay hoay liên chân liên tay chẳng ngớt, cảnh tượng này không khỏi làm hắn liên tưởng đến khung cảnh của một cặp đôi. Người bạn trai sẽ ngồi chờ người bạn gái của mình làm ra những món ăn ngon đầy mùi vị, khói trắng bốc lên nghi ngút sưởi ấm không gian...
Dịch Khánh Tùng lắc đầu cười nhạt. Hắn đang suy diễn cái quái gì thế này?
Hắn đứng dậy, vô tình nhìn thấy khung cửa sổ đang mở rèm. Bên ngoài mưa bị gió tạt hất ướt đẫm mặt kính ngoài, hạt cũ chưa trôi hạt mới đã đè chồng lên. Xa xa vệt sét trắng quệt dài, hắn có thể nghe thấy được âm thanh rầm rầm khe khẽ. Không lẽ tối nay có bão?
Lòng Dịch Khánh Tùng chợt hân hoan, ánh mắt đen như ngọc sáng quắc tựa mắt sói gian giữa đêm đen đang kiên nhẫn rình rập con mồi nhỏ ngọt ngào đi ngang mà vồ bắt lấy.
Đúng lúc đó, yêu nghiệt từ bên trong bếp nói vọng ra chen ngang dòng cảm xúc của Dịch Khánh Tùng: "Sếp ơi, vào ăn cơm!"
Dịch Khánh Tung quay người đi vào trong bếp thì thấy Thẩm An Ngọc đã bày sẵn trên bàn hai bát đã sới cơm trắng tinh, một đĩa xúc xích thái lát tròn rán vàng ươm, một bát canh rau và một quả lê đặt cân cắn cạnh nồi cơm điện ở đầu bàn. Một mâm cơm so với những bữa ăn mà hắn dùng hàng ngày muôn phần đạm bạc đơn sơ. Hắn không quá để tâm, đi tới bồn rửa tay sạch sẽ rồi trở lại ngồi xuống bàn ngay đối diện Thẩm An Ngọc.
"Nhà em chỉ có mấy món này thôi ạ, ngại quá ha ha." Thẩm An Ngọc tuy không trực tiếp nhìn thấy nhưng cô biết Dịch Khánh Tùng dùng bữa hàng ngày bằng những thứ gì. Lại liếc qua mâm cơm tẻ nhạt trước mặt, không biết hắn ăn có quen miệng không? Mấy thứ này so với nguyên liệu nhà hắn không thể đảm bảo về an toàn, hắn ăn vào sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe chứ?
Nhưng không, trái lại sự lo lắng ái ngại của cô Dịch Khánh Tùng thản nhiên gắp những món ăn trên bàn lên ăn hết sức ngon miệng. Sắc mặt hắn giãn rộng, tỏ vẻ hài lòng cùng thích thú. Trông hắn như thế lòng Thẩm An Ngọc như trút được gánh nặng, cô gắp miếng xúc xích rán bỏ vào bát nhẹ nhàng nói: "Em mời sếp dùng cơm."
"Sếp thấy sao ạ?"
Dịch Khánh Tùng gật gù: "Cũng được."
Thẩm An Ngọc ngại ngùng cười trừ, cũng được là tốt rồi. Cô biết cô dốt nấu nướng, cầu ca ngợi lại quá vô sỉ, thôi thì chỉ cần người ta không chê là cô vui rồi.
Dịch Khánh Tùng ăn hết một bát cơm, hắn chìa bát tới trước mặt Thẩm An Ngọc. Cô hiểu ý đón nhận, sới thêm một bát cho hắn, nhịn không được để cả gương mặt bừng sáng, nụ cười thêm tươi tắn. Xem ra đồ cô nấu cũng không quá tệ, có thể khiến sếp dễ dàng ăn bát thứ hai đã là thành tựu lớn đối với cô rồi.
Đồ ăn trên bàn vơi dần, Dịch Khánh Tùng ăn liền ba bát nhưng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Nhưng vì không muốn dọa Thẩm An Ngọc chết khiếp nên dặn mình tiết chế lại.
Thẩm An Ngọc không quá để bụng đến ông chủ "ăn nhiều" của mình, cô một tay cầm lê một tay cầm dao cẩn thận gọt vỏ. Bổ đôi quả lê rồi bổ tiếp làm tư, cô đặt dao xuống bàn rồi đưa một miếng lê cho Dịch Khánh Tùng: "Em mời sếp!"
"Cảm ơn!"
Dịch Khánh Tùng cắn một miếng lê, tiếng lê giòn tan vang khẽ giữa không gian lặng thinh, vị ngọt của lê chạm vào đầu lưỡi quện với sự mát lạnh có sẵn khi được lấy ra từ tủ lạnh càng làm tinh thần hắn thêm sảng khoái. Thẩm An Ngọc nhìn ra hắn đang vui vẻ, tâm tình cũng vui vẻ hơn, chia cho hắn thêm một miếng trước khi bỏ một miếng lê khác vào miệng ăn thật ngon.
Dịch Khánh Tùng đứng dậy, đích thân thu dọn bát đĩa. Thẩm An Ngọc thấy vậy bèn vội vàng can ngăn: "Sếp để em dọn được rồi."
"Không sao, tôi làm được."
"Nhưng...". Đọc truyện tại ++ TRUMtгu yen.о г g ++
Dịch Khánh Tùng nghiêm túc nhìn cô: "Không còn ở trong công ty tôi cũng chỉ là một người bình thường, vài cái bát thôi, tôi làm được."
Bình thường khi hắn trở về nhà muộn cũng sẽ ngại làm phiền giấc ngủ của người làm nên toàn tự mình nấu ăn rồi tự mình dọn dẹp. Tuy rằng dì Lưu và Lưu Tiểu Vy nhắc rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn giữ thói quen đó cho tới nay. Chỉ rửa vài ba cái bát thôi, có gì mà hắn làm không được!
Thẩm An Ngọc câm nín. Dù ở đâu, trong trường hợp nào sếp sao có thể là "người bình thường" được chứ. Nhưng thôi kệ, sếp đã muốn thu dọn cô cũng không đôi co làm gì. Cô nhìn bóng lưng cao lớn Dịch Khánh Tùng đang quay lại đặt mấy cái bát đũa vừa thu dọn xuống bồn rửa bát, cô nói: "Vậy em làm phiền sếp rồi. Mà cũng muộn rồi sếp cũng nên trở về..."
Đoàng...
Đoàng...
Lời Thẩm An Ngọc vừa dứt, trên trời cao nổ hai tiếng sấm rền chói tai. Cô ngoài ngạc nhiên ra cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác: "Ôi, hình như đêm nay có bão. Sao em có thể để sếp về giữa trời bão được?"'
Dịch Khánh Tùng nghe vậy giấu không nổi nụ cười gian mãnh, hắn làm như không có gì điềm đạm hỏi lại: "Vậy..."
Dù đã biết tính Thẩm An Ngọc nghĩ gì nói đấy, nhưng Dịch Khánh Tùng không khỏi cảm thán sau khi cô vô tư nói thêm: "Hay sếp cứ ở lại đây một đêm mai rồi về. Như vậy sẽ không vất vả, cũng an toàn nữa."
Dịch Khánh Tùng tráng bát qua nước sạch, úp gọn lên giá cho róc nước. Nếu cô không ngại cô nam quả nữ chung nhà, hắn cũng rất sẵn lòng mà ở lại đây.
Thẩm An Ngọc: "Tuy rằng một nam một nữ ở chung có hơi kỳ cục, nhưng thời đại nào rồi quan trọng hóa làm chi. Với lại em tin sếp!"
"..."
Em tin sếp?
Em đã nói vậy sao tôi có thể làm gì em đây?
"Em đi tắm trước đây ạ, nếu sếp mệt cứ vào phòng em nằm tạm, em ngủ ghế cho."
"Không cần, tôi ngủ ngoài ghế cho."
"Thôi ạ, nằm ngoài lạnh lắm sẽ ốm đấy!"
"Em cũng đang ốm."
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, âm thầm cùng nhau tìm ra biện pháp. Vẫn là Thẩm An Ngọc thẳng như ruột ngựa, miệng nhanh hơn não: "Nếu sếp không ngại có thể ngủ trong phòng cùng em."
"..."
Tiểu yêu nghiệt, em có biết mình vừa nói gì không?
"Giường em cũng khá rộng,"
Giường khá rộng?
"Cũng khá thoải mái,"
Khá thoải mái?
"Em sẽ chắn gối ở giữa, sếp thấy sao?"
Dịch Khánh Tùng mơ màng nghĩ đến Thẩm An Ngọc toàn thân không một mảnh vải nằm giữa giường hướng mắt mơ màng nhìn hắn, cánh môi mấp máy mời gọi hắn lại gần, cô dang tay đón lấy hắn, nhẹ nhàng siết lấy cổ hắn, cùng hắn môi lưỡi mây mưa. Hắn lơ đễnh không chú ý, gật gật đầu như đúng rồi.
Mà khoan, chắn gối ở giữa?
Dịch Khánh Tùng xấu hổ quay mặt đi hướng khác, trời ơi hắn đang nghĩ cái gì vậy? Nếu để Thẩm An Ngọc biết liệu cô có đem người sếp này đá khỏi nhà hay không?!
"Sếp muốn tắm trước không?" Thẩm An Ngọc không quá để ý đến sự khác thường của Dịch Khánh Tùng, cô vẫn vô tư nói.
"Em tắm trước đi, cũng muộn rồi sẽ cảm đấy."
"Vâng ạ. Sếp chán thì cứ mở laptop của em lên chơi. Em đi tắm!"
"Được."