Dạo này au viết chap hình như hơi bị nhàm, có bạn nào thấy vậy mà bỏ fic không ạ??...
...
Dương Khánh Nam anh thật sự rất cáu, bụng cồn cào đến khó chịu, nếp nhăn trên trán càng nghĩ càng cao hơn... Cớ sao mà cô lại thân thiện với... một tên con trai khác như vậy chứ?? Ờ thì... anh không có quyền cấm cô, nhưng... tóm lại là anh không thích cô đến gần một tên giống đực nào hết...
Đã thế còn gọi Hoàng Hoàng thân mật, thật chướng cả tai, còn e lệ đỏ mặt cơ chứ, cái biểu hiện đáng yêu đó mà cô cũng dám để lộ ra sao??? Không công bằng... Đến giờ chả phải quen anh, Lăng Từ Nhật cô còn chưa gọi anh một tiếng "Nam", lại nhởn nhơ bình thản gọi người khác, còn định phô ra số điện thoại cơ đấy... Grzzz!! Công bằng ở đâu??...
- Nè!!!
-...
- Nè!!!!!!!
-...
Lăng Từ Nhật bắt đầu gọi to hơn, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Mất kiên nhẫn, cô chau chặt mày, nhất quyết đứng im tại chỗ làm anh bị giật ngược ra đằng sau... Lần này đến anh nhíu mày quay lại...
- Bà làm cái giống gì thế??
- Ông làm cái giống gì mới đúng đấy!! - Lăng Từ Nhật bĩu môi... - Còn lôi tôi xềnh xệch trước mặt Hoàng nữa chứ!! Thật mất sĩ diện...
Lại Hoàng, anh một bụng lửa giận, tay không kiềm được siết chặt tay Lăng Từ Nhật hơn, cố gắng hít thở sâu, trấn áp hỏi...
- Bà với tên ấy... nói chuyện gì??...
Chính là Dương Khánh Nam muốn biết hai người bí mật nói chuyện "tình cảm" gì mà lại khiến cô ngại ngùng, vấn đề này cứ loay hoay mãi trong đầu không bay... Còn về cô đụng trúng vấn đề không nên, nhớ lại viễn cảnh Giải Hoàng chọc ghẹo cô về chuyện người yêu, mà Lăng Từ Nhật không hiểu sao lại hiện ra bóng hình của anh khiến cô bối rối đỏ mặt. Giờ anh lại lấy chuyện này ra hỏi, cô biết trả lời làm sao đây?? Chỉ bối rối cúi đầu không đáp lại... Dương Khánh Nam tiếp tục lầm tưởng cô vì hỏi đến chuyện riêng tư của hai người mà thẹn thùng, khiến anh gắt hơn...
- Hừ!!
Dương Khánh Nam hờ hững buông tay ra, một mạch đi thẳng. Lăng Từ Nhật đứng lại, bàn tay hờ hững hướng trong không trung... Cảm giác hụt hẫng trong tim bỗng tràn ngập đến kì lạ... Cô từ từ thu tay về trong lồng ngực, ánh mắt đậm nét buồn... Bị anh vô tâm như vậy, thực sự là không thoải mái chút nào. Cái cảm giác tê tái như muốn đâm sâu vào lồng ngực này là gì vậy??...
... Lăng Từ Nhật lại làm gì khiến anh giận sao??...
...
- Aaaaaa!!!!!!!!!!
Lăng Từ Nhật giật thót xoay đầu. Tiếng kêu la thảm thiết như muốn xé toạc không khí... Bắt đầu từ đó, những chuỗi âm thanh ầm ỉ bắt đầu rộn vang hết cả một góc bờ biển. Trong phút chốc, tâm trạng bỗng dấy lên một cảm giác không hay, không nao núng vụt ngay về chuyện hổn loạn gần đó...
...
Càng đến gần hơn, đôi mắt Lăng Từ Nhật mở lớn kinh hoàng. Hỗn loạn, thảng thốt, lo lắng, và trên tất cả... là căm giận... Không hề để tâm, Lăng Từ Nhật mạnh bạo chạy vụt qua đám đông, xô đẩy đến cả nhiều người té nhào ra cát... Một cánh tay bắt lấy tay Lăng Từ Nhật, giọng thô lỗ điên tiết...
- Oắt con!! Mày đẩy ngã tao không xin lỗi mà được à?? Đ*** m* m**!!!
Không hề nao núng, Lăng Từ Nhật gạt tay người đàn ông trung niên đó ra khiến người đàn ông đó thực sự một lần nữa muốn nằm ra cát. Đưa đôi mắt dao chém sắt lạnh như muốn xiên qua cả người khác, lạnh lùng sát khí sẵn sàng xé miệng bất kì ai dám lên tiếng... Người đàn ông sợ hãi nuốt khan, lên tiếng...
- Tôi... tôi xin lỗi!!...
Lăng Từ Nhật không buồn lên tiếng, bước chân dứt khoát mạnh mẽ chạy về phía mục tiêu định sẵn... Đứng sững nhìn cảnh trước mặt...
Lăng Nhã Linh nằm đó, phờ phạc cứ như rằng sự sống đã rời xa cơ thể. Mái tóc nhếch nhác bết vào hai bên thái dương. Đôi mắt nhắm nghiền và có nguy cơ sẽ không mở ra nữa... Dương Duy sự lo lắng lộ rõ trên gương mặt, từng ngụm từng ngụm khí truyền qua đường miệng, đến phổi Lăng Nhã Linh... Lăng Từ Nhật nghiến răng ken két, chạy lại xô ngã Dương Duy...
- Này!!!!
Dương Duy gắt gỏng lên tiếng. Lăng Từ Nhật chả thèm quan tâm, từng chút từng chút đè hai tay xuống ngực Lăng Nhã Linh. Mồ hôi cô rịn ra. Răng nghiến ken két từng hồi... Như bị lơ đẹp sự có mặt của Dương Duy, cậu tức tối, cầm mạnh vai cô, cô lại mau chóng gạt tay cậu ra, tiếp tục công việc đang dở...
- Chị đang làm gì thế?? Mau tránh ra!!!
Dương Duy hét toáng, cầm mạnh vai Lăng Từ Nhật hơn. Ánh mắt cô tỏa nhiệt hừ lạnh, độ tức giận như dâng cao không thể kiềm chế. Xoay lưng lại xốc mạnh chiếc áo ướt nhèm nhẹp của Dương Duy lên, quát lớn...
- Câm miệng!!! Ai cho cậu mở mồm ở đây?? Cậu đã làm cái quái gì trong khi con bé sắp chết???? Còn tư cách mở mồm????? Đệch!! Cậu không có tư cách!!!!
Lăng Từ Nhật gầm lớn khiến mọi người xung quanh rụt cổ lại. Dương Duy cắn mạnh môi câm lặng... Phải rồi!! Cậu làm gì có tư cách?? Đến tư cách bảo vệ người con gái cậu yêu, cậu cũng không có...
Phía sau... Lăng Nhã Linh từ từ mở mắt, ho sặc sụa...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com